Đế tử Ngô Cẩm Trình nghe xong, trong lòng chợt chấn động, sắc mặt thay đổi không ngừng, một dự cảm không lành lập tức bao trùm toàn thân.
"Thế này là tiêu rồi!"
Cậu ta thầm nghĩ trong lòng, cả trái tim lập tức như rơi xuống vực sâu không đáy.
Sau đó, chậm rãi quay người lại, liền thấy Huyền Đế hai tay chắp ra sau lưng, mang theo một nhóm vệ binh riêng, bước vào với vẻ mặt u ám.
Khi nhìn thấy điều này, trong tích tắc linh hồn của Ngô Cẩm Trình như trống rỗng, và cậu ta gần như ngã xuống đất.
Cậu ta biết lần này Huyền Đế tới, cậu ta và Thẩm An Kỳ sợ rằng sẽ không có ngày gặp lại nhau.
Đúng như dự đoán.
Thấy Huyền Đế chỉ vào Thẩm An Kỳ và lạnh lùng nói: "Mang người phụ nữ này trở về môn phái cho tôi. Giam cầm cô ta một mình, đừng để cô ta tự sát."
"Vâng, Huyền Đế!"
Vài vệ binh áo giáp vàng ngay lập tức bước tới.
"Khoan đã!"
Đế tử Ngô Cẩm Trình dang tay che chở trước mặt Thẩm An Kỳ. Nhìn về phía Huyền Đế, cậu ta hỏi: "Huyền Đế, ý của ngài là?"
Trên thực tế, cậu ta có thể đoán được tại sao Huyền Đế lại tới bắt Thẩm An Kỳ.
"Bản tọa có ý gì ư?"
Huyền Đế chế nhạo: "Câu này bản tọa phải hỏi con mới đúng? Thân là Đế tử của Huyền Đế tông, năm thê bảy thiếp mà lại đi nạp người phụ nữ của thủ phạm đã tàn sát một trăm nghìn đệ tử của Tam Đại Thần Giáo bất hủ, đây là con có ý gì!"
Ngô Cẩm Trình thân thể chấn động, biết không thể che giấu được nữa, lập tức gắng gượng nở một nụ cười nói: "Huyền Đế, Diệp Bắc Minh là Diệp Bắc Minh, cô ấy là cô ấy, hơn chục năm nay, cô ấy đã ở Bắc Hàn, còn Phân giáo ở Trái đất bị Diệp Bắc Minh tiêu diệt, chuyện này không liên quan gì đến cô ấy, đúng không?"
"Hừ!"
Huyền Đế cả giận nói: "Đây là con đang trách bản tọa bắt người bừa bãi sao?"
"Đệ tử không dám!"
Ngô Cẩm Trình lập tức cúi đầu nói: "Đệ tử chỉ cho rằng cô ấy vô tội, cho dù Diệp Bắc Minh đã phạm tội nghiêm trọng như thế nào, cũng không nên đổ tội lên đầu cô ấy."
"Câm miệng!"
Huyền Đế mắng: "Vì một người phụ nữ đã có chồng, ngay cả bản thân là ai cũng quên mất. Con là Đế tử của Huyền Đế tông, người đàn ông của cô ta đã giết hàng trăm nghìn đệ tử của Huyền Đế tông, con còn nói không liên quan gì đến cô ta, lẽ nào con không biết, Diệp Bắc Minh đã phạm phải đại tội tru di cửu tộc sao?"
"Đừng nói là cô ta, ngay cả ba mẹ dòng họ của cô ta cũng liên lụy theo. Thân là Đế tử, không hiểu tông quy luật pháp của Huyền Đế tông sao?"
Ngô Cẩm Trình: "......"
Theo tông quy luật pháp, Diệp Bắc Minh đã tàn sát hàng trăm nghìn đệ tử của Huyền Đế tông và bắt các trưởng lão của Huyền Đế tông làm nô lệ, thật sự là nên tru di cửu tộc.
Nhưng mà!
Cậu ta đã ở trên Trái đất đợi mấy năm và cảm thấy pháp luật của Trái đất rất nhân đạo, theo pháp luật của Trái đất, cho dù Diệp Bắc Minh phạm tội nặng, Thẩm An Kỳ vẫn vô tội.
Nhưng cậu ta biết đây là Bắc Hàn, Có rất nhiều thứ không phải cậu ta có thể thay đổi được.
"Bắt cả Ngô Cẩm Trình lại cho bản tọa, nhốt vào thiên lao!" Huyền Đế hét lên.
"Vâng! Huyền Đế!"
Ngay sau đó, Ngô Cẩm Trình và Thẩm An Kỳ đều bị các vệ binh áo giáp vàng bắt lấy và lôi ra bên ngoài.
"Huyền Đế!"
Ngô Cẩm Trình toát mồ hôi hột mắng: "Các người muốn bắt An Kỳ đi làm gì? Có thể nói cho Đế tử biết không?"
"Bản tọa sẽ dùng cô ta, thiết kế bẫy để dẫn Diệp Bắc Minh tới cứu, sau đó một mẻ hốt trọn Diệp Bắc Minh!" Huyền Đế nói.
Nghe vậy, Ngô Cẩm Thành sửng sốt, vừa giãy dụa vừa hét lên: "Huyền đế: Các người không thể làm như vậy! Đây là cách làm của tiểu nhân, không phải là quân tử, không thể làm như vậy được, không được..."
Và vào lúc này Thẩm An Kỳ mới thực sự hiểu rõ.
Diệp Thiên, anh đã đến Bắc Hàn rồi!
Bạn bè và người thân từ Trái đất đã tới giải cứu!
Lúc này, nhóm người Diệp Thiên đang bay đi bay lại không bờ bến trên không trung.
Đột nhiên, đá truyền âm trong người Diệp Thiên rung lên. Diệp Thiên lập tức ra lệnh cho Thú Kim Lân mắt xanh dừng lại, lập tức lấy đã truyền âm ra, anh ta biết Tiên Hải Mê Tung lại xuất hiện ở nơi nào đó.
Thật bất ngờ, đá truyền âm bật lên, sau đó là giọng nói lo lắng của chưởng quỹ Vương:
"Diệp Bắc Minh, tôi vừa nhận được truyền âm từ quản gia của Đế tử. Huyền Đế đích thân dẫn người tới hành công của Đế tử, bắt cả Đế tử và người phụ nữ của cậu Thẩm An Kỳ đi rồi. Quản gia cho rằng Huyền Đế đã nhốt Đế tử vào trong thiên lao, muốn dùng người phụ nữ của cậu để dẫn cậu tới cứu, một mẻ hốt trọn cậu!"
"Cậu nói xem bây giờ phải làm gì? Cậu cùng người phụ nữ của cậu Cá chết hay không cũng không liên quan gì đến chúng tôi. Nếu như Đế tử vì hai người mà có chuyện không may, Lầu Thông Thiên chúng tôi sẽ không buông tha cho cậu đâu!"
Diệp Thiên sau khi nghe lời này cau mày: "Không phải Đế tử của các ông nói sẽ đảm bảo an toàn tuyệt đối cho An Kỳ sao? Làm sao cô lại bị bắt?"
"Còn không phải vì cậu à!"
Chưởng quỹ Vương cảm thán: "Năm năm rồi, Tam Đại Thần Giáo bất hủ đã phái hàng chục vị Thiên Quân Hóa Thần đại thành truy bắt cậu khắp nơi, nhưng cậu chạy thoát còn nhanh hơn cả thỏ, sau hàng chục lần đụng độ cũng không bắt được cậu, không tức nước vỡ bờ, dùng mưu kế bắt được cậu sao?"
"Bây giờ tôi hỏi cậu một câu, Tam Đại Thần Giáo bất hủ dùng người phụ nữ của cậu dẫn cậu vào tròng, cậu có đi hay không?"
“Đi chứ.” Diệp Thiên còn không nghĩ tới. Trực tiếp nói: "Ông có thể tìm hiểu rõ khi nào, ở đâu và dùng phương thức gì để dẫn tôi vào tròng, sau đó nói cho tôi biết, tôi sẽ đi cứu."
"Được, chờ tin tức của tôi!"
Sau khi nói xong lời này chưởng quỹ Vương ngắt đá truyền âm.
Ông ta không sợ Diệp Thiên đi cứu, mà là sợ anh không đi cứu.
Một khi Diệp Thiên đi cứu, nhất định phải mai phục, chết chóc là điều không thể tránh khỏi, chỉ cần Diệp Thiên và Thẩm An Kỳ chết đi, về cơ bản Đế tử sẽ không sao cả. Cho dù sau này không thể trở thành Đế tử, vẫn có thể tiếp tục là ông chủ lớn Lầu Thông Thiên của bọn họ.
Vì vậy, Diệp Thiên nhất định đi cứu là điều mà Lầu Thông Thiên bọn họ hy vọng thấy nhất.
Ba ngày sau.
Chưởng quỹ Vương lại truyền âm tới một lần nữa.
“Ông có biết thời gian và địa điểm không. Dùng cách thức gì để dẫn tôi vào tròng?” Diệp Thiên hỏi qua đá truyền âm.
“Ừ.” Chưởng quỹ Vương nói: “Thông báo đã được dán khắp các thành trì lớn. Bảy ngày sau vào giờ Ngọ, trên đảo Hoa Đào ở Tây Hải, bọn họ sẽ xử tử Thẩm An Kỳ ở đó. Thông báo có ghi, nếu cậu muốn cứu Thẩm An Kỳ, hãy đến đảo Hoa Đào, nếu quá giờ Ngọ cậu chưa đến, cậu sẽ không bao giờ gặp lại người phụ nữ của mình nữa."
"Tôi biết rồi."
Diệp Thiên dập truyền âm.
“Họ định mai phục ở đâu?” Trương Tử Phòng hỏi.
“Đảo Hoa Đào ở Tây Hải.” Diệp Thiên nói.
Hít!
Trương Tử Phòng hít vào một hơi: "Bọn họ thật biết cách chọn địa điểm. Một khi vào đảo Hoa Đào, liền không thể ra ngoài nữa."
“Câu này là sao?” Diệp Thiên hỏi.
Trương Tử Phòng nói: "Một trăm nghìn năm trước, một vị lão tổ môn phái của tôi đã đặt chín mươi chín trận pháp lớn trên đảo Hoa Đào, tự nhốt mình trên đảo Hoa Đào để lĩnh hội Thiên đạo."
"Cuối cùng, ông ấy đã lĩnh hội thành công, vượt qua kiếp nạn và đi lên để đạt được trạng thái Chân Tiên Quả Vị."
"Nhưng chín mươi chín trận pháp lớn của đảo Hoa Đào vẫn còn đó, một khi anh vào đảo Hoa Đào, họ sẽ mở trận pháp lớn. càng sớm càng tốt. Lúc đó, cho dù Thú Kim Lân mắt xanh có chạy nhanh, cũng đừng nghĩ sẽ thoát khỏi trận pháp lớn. Lúc đó, anh chính là con cá trên thớt, để cho bọn họ giết."
Diệp Thiên sau khi nghe thấy lời này, không khỏi kinh hãi.
Nếu không phải Trương Tử Phòng thông báo trước, bảy ngày sau anh ta sẽ tiến vào đảo Hoa Đào, pháp trận lớn sẽ mở ra, nếu Có mấy vị Hóa thần tiểu thành Thiên Quân mai phục, quả thực anh ta đã xong đời rồi.
Kể từ đó, anh ta lấy bản đồ ra, nhìn một lượt và chỉ về một hướng:
"Tới đảo Hoa Đào!"
Thú Kim Lân mắt xanh lập tức phóng đi.
“Tới đảo Hoa Đào làm gì?” Trương Tử Phòng hỏi.
“Đương nhiên là phá vỡ pháp trận trước tiên rồi!” Diệp Thiên cười nói.
......
Bảy ngày sau.
Một chiến hạm Tinh Không đã đến đảo Hoa Đào ở Tây Hải.
"Cuối cùng thì cũng đã đợi được ngày này, hy vọng Diệp Bắc Minh có thể đến và không làm chúng ta thất vọng."
Nhị trưởng lão của Thiên Đế Tông liếc nhìn xung quanh rồi nói.
"Ha ha!"
Tứ trưởng lão của Thần Đế tông cười nói: "Hai ngày qua, chúng ta ở đảo Hoa Đào, Có hai mươi vị Thiên Quân Hóa Thần Cảnh tiểu thành mai phục, cộng thêm mấy người chúng ta, có hai mươi ba vị, nếu Diệp Bắc Minh dám tới, nhất định sẽ khiến anh ta không có đường lui!".
"Để an toàn, chúng ta vẫn nên ở ngoài đại dương mênh mông hàng vạn dặm. Mọi phương hướng đã có các vị Thiên Quân Hóa Thần Cảnh tiểu thành mai phục, lên đến cả sáu mươi người. Thậm chí nếu Diệp Bắc Minh giải cứu người, anh ta sẽ không thể thoát ra được vòng vây."
"Để tiêu diệt Diệp Bắc Minh, chúng ta cũng bỏ ra nhiều công sức rồi. Lần này anh ta có mọc thêm cánh cũng sẽ không trốn thoát được!"
"Ha ha ha!!!"
Mọi người nhìn lên và cười.
Sau đó, họ áp giải Thẩm An Kỳ rời chiến hạm Tinh Không.
Trong một chỗ ở pháp trường, Thẩm An Kỳ bị đẩy ngã xuống đất, mấy vị trưởng lão của Tam Đại Thần Giáo bất hủ đang ngồi trên bục cao, vừa nói vừa cười.
Không lâu sau, Nhị trưởng lão của Thiên Đế Tông nhìn lên trời nói: "Sắp tới giờ Ngọ rồi, không biết Diệp Bắc Minh đã tới chưa." “Nhưng hy vọng anh ta có thể tới, bằng không tất cả nỗ lực của chúng ta đều đổ sông đổ bể.” Tam trưởng lão của Huyền Đế tông nói với vẻ lo lắng, sợ rằng Diệp Bắc Minh sẽ không tới.
Không ngờ vào lúc này, một vầng sáng thần kỳ đủ bảy màu xuyên qua bầu trời lao về phía đảo Hoa Đào.
Ngay sau đó, đảo Hoa Đào sục sôi!