Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một chiêu! Vậy mà Diệp Thiên chỉ dùng có một chiêu đã giết chết một cao thủ tam trọng Minh Đế Cảnh. Mà từ đầu tới cuối, hắn còn không sử dụng tới tu vi của mình.

Hắn sử dụng chỉ là một năng lực tự bản thân sinh mệnh thần thụ phát huy ra.

Sau khi giải quyết xong Lôi Hằng, Diệp Thiên cúi đầu nhìn về sinh mệnh thần thụ trong tay mình.

"Ông bạn già, đã lâu không gặp!"

Trong giọng nói của Diệp Thiên tràn ngập vui sướng và thấm đẫm tình cảm.

Sau khi cảm nhận được tình cảm của Diệp Thiên, sinh mệnh chi thụ cũng phát ra vui sướng bằng cách run nhè nhẹ.

Phiên bản thu nhỏ của mỗi cái lá trên sinh mệnh thần thụ đều lay động. Phát ra âm thanh thanh thúy, rất êm tai!

Sau đó bắt gặp, thân cây sinh mệnh thần thụ nhẹ nhàng lay động. Một nguồn sức mạnh mênh mông tuôn ra từ trong sinh mệnh thần thụ và chui vào trong tay Diệp Thiên.

Khi luồng lực lượng này xông vào tay Diệp Thiên, Diệp Thiên cũng không cảm thấy chấn kinh gì, bên trong ánh mắt chỉ hiện lên sự vui mừng.

Hắn không có kháng cự, dùng ý niệm dẫn đường, dẫn luồng lực lượng này đi tới bên trong đan điền của mình.

Luồng lực lượng của sinh mạng chi thủ chính là sức lực tu vi của Diệp Thiên để lại bên trong sinh mạng thần thụ.

Sau khi lấy về được phần tu vi này của mình, Diệp Thiên từ từ nhắm hai mắt lại.

Sau khi luồng lực lượng tiến vào trong cơ thể của hắn, thì nhanh chóng dung hòa thành một với lực lượng trong đan điền của Diệp Thiên.

Sau đó, Diệp Thiên cảm nhận được khí thế trên người mình lập tức xảy ra thay đổi. Sau khoảng vài lần thì sự rung động trên người hắn cũng bình thường lại.

Khóe miệng Diệp Thiên khó mà kìm nén nổi nụ cười.

"Cuối cùng cũng đạt được nhất trọng Hư Không Cảnh, cứ như vậy, thủ đoạn tự vệ của ta sẽ càng tăng thêm rồi. Ở bên ngoài, ta cũng không cần phải chạy trốn hoặc cố đánh lén mấy cao thủ Minh Cảnh Đế nữa! Chỉ với thực lực bây giờ của ta, đã có thể trực tiếp đối đầu với cao thủ tam trọng Minh Cảnh Đế, cho dù không thể thắng, nhưng cũng sẽ không thua!"

Sau khi tu vi tăng lên, trong lòng Diệp Thiên sự tự tin cũng tăng lên đáng kể.

Sau khi hắn có tự tin về thực lực của mình, thì lập tức có kế hoạch càng chính xác cho hành động tiếp theo của mình.

Chỉ là muốn đi cứu Linh Nguyên, đầu tiên cần phải biết chỗ hắn ở. Mà điều này thì Diệp Thiên đã nghĩ tới từ lâu.

Tâm niệm của Diệp Thiên vừa khởi động, đã nhanh chóng nắn ra một đạo pháp quyết kỳ lạ. Chỉ thấy lúc này, ma khí toàn thân của hắn dâng trào, mỗi luồng lực lượng âm trầm, kỳ lạ phun trào ra từ trong tay của hắn, bao trùm xung quanh phạm vi mười trượng.

Lúc này hai mắt Diệp Thiên đã nhắm lại, giống như đang cẩn thận tìm kiếm cái gì đó.

Nửa ngày sau, hắn đột nhiên mở choàng hai mắt ra.

Lúc này, ánh mắt của Diệp Thiên nhìn về phía không trung ở bên trái người hắn.

Trong miệng hắn khẽ quát lên một tiếng: "Ngưng!"

Theo tiếng quát nhẹ của hắn, pháp quyết trong tay cũng nhanh chóng biến hóa.

Cũng không lâu lắm thì bên trên không trung từ từ ngưng tụ ra một bóng người. Mà bóng người này, giống như đúc với Lôi Hằng đã mà Diệp Thiên đã giết lúc nãy.

Chỉ là bóng người Lôi Hằng này lại vô cùng mờ nhạt. Hơn nữa hai mắt còn trống rỗng, giống như đang nhìn chằm chằm vào không trung, trên dưới khắp người không hề động đậy gì cả. Đây chính là hồn phách của Lôi Hằng.

Diệp Thiên biết khi Lôi Hằng còn sống thì hắn có dùng cách nào đi nữa, Lôi Hằng cũng không nói cho hắn biết Linh Nguyên ở đâu.

Cho nên vừa rồi hắn đã quả quyết giết chết Lôi Hằng.

Sau đó sử dụng thủ đoạn Ma đạo tụ hồn để ngưng tụ hồn phách của Lôi Hằng lại.

Lúc này xuất hiện trước mặt Diệp Thiên, chính là ba hồn bảy phách trong cơ thể, nhân hồn gánh chịu toàn bộ ký ức của tu sĩ.

Nhưng cũng là hồn phách không có ý thức chủ thể.

Diệp Thiên giam cầm nhân hồn của Lôi Hằng, chính là vì muốn có được trí nhớ của ông ta.

Mà lúc này, nhân hồn đã không có ý thức tự chủ nữa. Cho nên sau đó, chỉ cần Diệp Thiên hỏi cái gì, ông ta sẽ trả lời cái đó, tuyệt đối không hề nói dối.

Nhìn nhân hồn của Lôi Hằng đứng cách đó không xa, khóe miệng Diệp Thiên lộ ra nụ cười mỉm.

Vừa rồi hắn sử dụng thủ đoạn Ma Đạo tên là thuật Ngưng Hồn, là một những thủ đoạn thần thông nhất trong Ma Đạo.

Nếu ở bên ngoài Hồng Môn Quốc Độ thì thuật Ngưng Hồn, Diệp Thiên có lẽ không thể triển khai được.

Bởi vì triển khai thuật này thì Diệp Thiên phải có tu vi từ tam trọng Hư Không Cảnh trở lên.

Mà bây giờ nhờ lực lượng Hồng Môn Quốc Độ cho nên Diệp Thiên có thể khôi phục tu vi lục trọng Hư Không Cảnh lại.

Cứ như vậy đã nhẹ nhàng thi triển thuật Ngưng Hồn này.

Diệp Thiên mở miệng hỏi nhân hồn của Lôi Hằng: "Năm trăm năm trước, ngươi dẫn người vây bắt một tu sĩ, bây giờ người kia còn sống hay chết?"

Nhân hồn của Lôi Hằng không cảm xúc trả lời: "Còn sống!"

Nghe được câu trả lời này, trong lòng Diệp Thiên thở dài một hơi.

Mặc dù lúc trước hắn cũng đã suy đoán như vậy, nhưng bây giờ nghe Lôi Hằng trả lời chắc chắn lại, trong lòng của hắn mới có thể triệt để yên tâm.

Diệp Thiên gật đầu, tiếp tục hỏi: "Hắn bị các người trấn áp ở đâu?"

"Ở bên trong động Tử Dương dưới núi Lư Dương!"

"Vì sao lúc ấy các người muốn vây công hắn?"

"Bởi vì hắn là Ma đạo tổ sư, năm đó Minh Đạo vẫn luôn tìm kiếm Ngũ đạo, chỗ ở của những nhân vật đứng đầu. Cũng muốn diệt trừ bọn họ, hơn nữa vào năm trăm năm trước, chúng tôi bắt được một người trong Ngũ Đạo, dưới sự nghiêm hình bức cung thì hắn ra đã khai ra chỗ ở của Ma Đạo Tổ sư. Vì thế, chúng tôi lập tức triệu tập cao thủ Minh Cảnh ở gần đấy, tiến hành vây công hắn ta! Sau khi bắt được Ma đạo tổ sư, chúng tôi lập tức nhận được sự khen ngợi từ Minh Đế!"

"Cái người trong Ngũ đạo khai ra chỗ ở của Ma Đạo tổ sư còn sống hay không?"

"Còn sống!"

Diệp Thiên nhướng mày, vừa rồi hắn hỏi câu kia chính là muốn xác định tên phản đồ Ngũ đạo kia.

Không nghĩ tới từ trong miệng Lôi Hằng, lại nghe không được đáp án mình cần.

Không nghĩ tới đến bây giờ mà tên phản đồ Ngũ Đạo kia vẫn còn sống, việc này thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn.

May mắn vừa rồi hắn hỏi một câu kia, nếu không rất có thể vẫn để cho tên phản đồ kia ung dung ngoài vòng pháp luật.

"Bây giờ, cái tên phản đồ Ngũ Đạo kia đang ở đâu?"

"Năm đó, hắn khai ra chỗ ở Ma Đạo Tổ Sư, giúp chúng tôi thành công bắt được Ma Đạo Tổ sư, cho nên Minh Đế coi như hắn lập được công lớn. Thế là dưới sự yêu cầu của hắn, chúng tôi đã chuyển hóa toàn bộ tu vi của hắn thành tử khí Minh Đạo, hắn triệt để trở thành người trong Minh Đạo. Sau này dưới sự ủng hổ của cung Minh Đế, hắn đã tự lập ra dòng họ của mình ở trong thành phố Sa Hải."

"Dòng họ nào?"

"Thôi gia ở thành phố Sa Hải!"

Diệp Thiên gật đầu, sau đó hắn vung tay lên với nhân hồn của Lôi Hằng.

Một làn gió mạnh lướt qua, nhân hồn của Lôi Hằng lập tức tiêu tán giữa trời đất.

Lúc này, ánh mắt của Diệp Thiên liếc về phía không trung vô tận.

"Không nghĩ tới người trong Ngũ Đạo của ta lại xuất hiện loại phản đồ như vậy. Trong năm đó, có thể biết được chỗ ở của Linh Nguyên, nhất định không phải đệ tử bình thường. Xem ra, lần này sau khi cứu được Linh Nguyên, ta còn cần phải đi tới thanh lý tên đó mới được!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK