Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này ở núi Tu Di.

Trải qua một phen điên cuồng oanh tạc, đại quân Thiên Đình thương cực kỳ nghiêm trọng, từ ban đầu cứ ba người thì đánh chết mười triệu người, đến bây giờ cứ ba người thì có thể đánh chết mấy tỷ đại quân Thiên Đình.

Vì thế khiến cho tinh thần quân thiên đình hoang mang đến cực điểm!

"Chỉ mong Hạo Thiên có thể mang Thiên Thư đến."

Trong lòng Khương Tử Nha âm thầm cầu nguyện.

Một nơi khác.

"Ha ha, Thái tử điện hạ, cứ theo cái tốc độ này thì. Rất nhanh liền có thể chiếm được núi Tu Di. Khi đó thực lực của phụ hoàng ngài có thể đạt đến cửu trọng. Việc thống nhất tam giới liền có thể nắm trong lòng bàn tay, mẹ của ngài cũng có thể sống lại."

Thân Công Báo dùng bộ dáng vui mừng dương dương tự đắc nói.

"Quá tốt!"

Diệp Chiến nghe xong thì cả người hưng phấn không thôi.

Đoá Đoá nói: "Bọn họ có thể gọi người khác đến giúp hay không?"

"Không thể không thể nào đâu."Thân Công Báo khoát tay nói: "Tam Thanh cũng đã ra tay. Thiên đình đã không còn ai có thể cầu cứu được nữa trừ phi Hồng Quân rời núi. Nhưng mà sư phụ ta nói hiện tại còn cách thời gian Hồng Quân rời núi đến mười lăm năm."

"Cho nên hiện tại phe thiên đình đã không thể cầu cứu thêm bất kỳ ai nữa. Hiện tại người giúp bọn họ chỉ còn lại đại quân mà thôi."

"Nhưng mà tất cả đại quân của bọn họ đều đã tập hợp ở nơi này. Nếu còn thêm nữa thì chỉ là những đại quân chưa hoàn thành huấn luyện mà thôi. Ban nãy bên bọn họ cũng đem đám gà kia tới rồi nhưng mà hỏa lực của bọn họ cũng không tăng thêm cho nên có thể coi như toàn bộ những đại quân chưa hoàn thành huấn luyện của bọn họ đều đã kéo tới. Hiện tại cho dù bọn họ có huấn luyện cũng không kịp đưa lên chiến trường."

"Tóm lại, bọn họ đều đã là nỏ mạnh hết đà cho dù có lật cũng không gây ra bất kỳ sóng to gió lớn nào. Những thứ này không tạo thành uy hiếp đối với chúng ta."

Nghe những lời thề thốt này của Thân Công Báo khiến cho Diệp Chiến cùng Đoá Đoá cao hứng không dứt.

Ngay tại thời điểm bọn họ cho là mình sắp đánh chiếm được núi Tu Di thì Hạo Thiên Đại Đế đã mang theo hai vị đệ tử của Hồng Vận là Thanh Ngọc cùng Tịnh Hoàng lặng lẽ trở lại trong đại quân của thiên đình.

"Hai vị sư đệ Thanh Ngọc, Tịnh Hoàng hai người có thể tính ra không!"

Nhất thời Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề kích động không thôi.

Mặc dù thực lực của hai vị sư đệ Thanh Ngọc cùng Tịnh Hoàng quả thật không hề cao. Hai người cũng chỉ đạt đến đại đạo cảnh giới nhị trọng. Nhưng hai người bọn họ tới đồng nghĩa với việc đã lấy mang Thiên Thư tới.

Có Thiên Thư trong tay chính là có thể đẩy lùi quân địch ra bên ngoài hàng trăm cây số!

"Tình thế nguy cấp vì thế chúng tôi không thể không tới."

Đạo sĩ Thanh Ngọc chào một tiếng nói.

"Có mang Thiên Thư tới không?"

Nguyên Thủy Tiên Tôn gấp gáp hỏi.

"Đã mang tới."

Đạo sĩ Thanh Ngọc vừa nói xong thì lấy từ trong ống tay áo ra một quyển sách rực rỡ ánh vàng.

Chỉ thấy ở mặt chính diện của quyền sách vàng kia có viết hai chữ -- Thiên Thư tỏa ánh sáng chói lóa ra cả ngàn vạn dặm!

"Ha ha!"

Vừa thấy hai chữ Thiên Thư đám người kia liền vui mừng quá đổi tất cả đều kích động không thôi.

Thiên Thư cùng Địa Thư chính là do đất trời sinh ra. Sau khi kết thúc thời kỳ khai thiên lập địa thì Thiên Thư bị Thái Nhất giành được còn Địa Thư lại do Trấn Nguyên Tử giành được.

Địa Thư là thứ có thể xem được những chuyện phát sinh khoản năm trăm năm lại còn có lực phòng thủ cực kỳ lớn.

Thiên Thư thì ghi lại tất cả công pháp đại đạo. Có thể tìm từ bên trong ra hàng ngàn hàng vạn công pháp nghịch thiên còn có thể thấy thực lực cùng nhược điểm của mỗi người, lại có lực công kích cực kỳ lớn.

Sau khi Thái Nhất chết đi thì Thiên Thư cũng rơi vào trong tay của Hồng Quân.

Nhưng Thiên Thư đã bị Thái Nhất đặt lên lời nguyền vì thế Hồng Quân không cách nào mở nó ra được cho nên ông ta cũng không thể tu luyện những công pháp bên trong được, lại càng không có cách nào thông quan Thiên Thư mà xem được tu vi của người mình muốn biết đã tăng lên bao nhiêu, thực lực mạnh bao nhiêu, tu loại công pháp gì hay nhược điểm là cái gì. Ngoại trừ việc có thể thả ra loại công kích mạnh mẽ để làm thành pháp bảo sử dụng để bảo vệ thì những chức năng khác đều không dùng được.

Địa Thư của Trấn Nguyên Tử cũng y chan như vậy. Địa Thư cũng bị ông ta đặt cấm thuật nguyền rủa, ngoại trừ ông ta có thể mở Địa Thư ra thì những người khác đều không mở ra cũng không thể thấy được quá khứ cùng tương lai năm trăm năm sau, cho nên Diệp Thiên mang theo Địa Thư. Tương đương với việc mang theo món pháp bảo dùng để phòng ngự còn lại đều không thể nhìn thấu quá khứ cùng tương lai.

"Đưa Thiên Thư cho ta." Thái Thượng Lão Quân nói: "Cái tên Thông Thiên này thừa dịp ta tức giận mà hóa thành Tam Thanh đi cứu Thiên Hà đạo hữu còn muốn hạ thủ giết chết ta. Đánh ta đến mức toàn thân đều có thương tích. Lần này ta phải dùng Thiên Thư giáo huấn hắn ta một chút cũng để hắn ta đau chết đi."

Đạo sĩ Thanh Ngọc đáp một tiếng được liền đem Thiên Thư giao cho Thái Thượng Lão Quân.

Cùng như Địa Thư vậy. Thực lực càng cao thì khả năng phát động công kích của Thiên Thư lại càng cao. Nếu như là do đạo sĩ Thanh Ngọc sử dụng Thiên Thư thì căn bản không tạo được tác dụng gì quá lớn. Tổn thương A Tu La thì có thể nhưng muốn gây tổn thương cho Thái Nhất, Thông Thiên hay cả là Côn Bằng thì có thể nói là ngàn lần cũng không thể làm được.

Mà thực lực của Thái Thượng Lão Quân quả thật rất cao. Ông ta có Thiên Thư trong tay thì có thể mượn lực công kích của Thiên Thư thì dư sức đả thương Thông Thiên.

Bởi vì công kích của Thiên Thư còn lớn hơn cả rìu Bàn Cổ. Là pháp bảo mạnh nhất trong các loại pháp bảo có tính công kích. Địa Thư chính là pháp bảo mạnh nhất trong các loại pháp bảo phòng ngự.

Thái Thượng Lão Quân đem Thiên Thư giấu ở sau lưng len lén thúc giục công kích của Thiên Thư.

Ông ta biết cách sử dụng nó, bởi vì sau khi Hồng Quân lấy được Thiên Thư đã cho ông ta cùng Nguyên Thủy, Thông Thiên xem qua cho nên ông ta biết cách làm sao để phát động công kích của Thiên Thư.

"Ha Ha!"

Thái Thượng Lão Quân cười một cách đắc ý, trong lòng thì thầm nói: "Sư đệ ơi là sư đệ, là đệ bất nhân bất nghĩa trước, là do đệ muốn đưa người làm sư huynh này vào chỗ chết vậy thì cũng đừng trách người làm sư huynh này trả thù đệ."

Đối đầu trực diện với đấu pháp Thông Thiên của ông ấy vậy mà thấy ông ta lại cười tươi như vậy khiến ông ấy không kìm được mà cau mày.

Sau đó lại hô lớn: "Thái thượng, ngươi đã nhặt được món bảo bối gì mà khiến ngươi cười đầy hài lòng vậy?”

"Ha ha!"

Thái Thượng Lão Quân cười nói: "Sư đệ ơi, khoan hãy nói. Quả thật thì vi huynh đã nhặt được bảo bổi. Vi huynh khuyên đệ nhanh bảo Thân Công Báo thông báo rút lui binh đi thì hơn. Nếu không e là vi huynh sẽ không khách khí với đệ nữa đâu."

"Ha ha!"

Thông Thiên Giáo Chủ cười to: "Thái thượng ơi là Thái thượng, ngươi cảm thấy ta sẽ nghe theo lời của ngươi hay sao? Muốn gạt bọn ta rút quân sao? Đừng có mà mơ tưởng nữa. Muốn chơi trò hù dọa với ta sao? Ngươi còn non lắm. Lá gan của Thông Thiên ta có bao lớn chẳng lẽ ngươi còn không rõ sao? Vốn dĩ trong đám người liên thủ với ngươi còn có đám người Nữ Oa tương trợ thì còn có thể gây lên một cuộc chiến phong thần với ta chứ chỉ có một mình ngươi còn muốn giả vờ bình tĩnh để hù dọa ta sao? Không có cửa đâu!"

Thái Thượng Lão Quân lắc đầu một cái cười nói: "Nếu như đệ đã không chịu nghe những lời vi huynh khuyên giải vậy cũng chớ trách vi huynh không khách khí!"

Lời nói vừa nói xong, Thái Thượng Lão Quân lấy món đồ ở sau lưng ra đánh về phía trước. Nhất thời Thiên Thư ở trước mặt ông ta chợt bắn ra một chùm tia sáng sáng chói nhứt mắt tựa như tia Gamma dùng tốc độ mỗi giây đi được trăm triệu cây số còn nhanh hơn gấp trăm ngàn lần so với vận tốc ánh sáng mà bắn ra.

Phá vỡ tốc độ nhanh nhất của thiên hạ võ công. Tốc độ nhanh như vậy khiến cho một cơ hội phản ứng lại Thông Thiên cũng không có đã bị cốt sáng kia bắn trúng lên ngực ông ta.

Oành!

Một tiếng vang thật lớn.

"A!"

Thông Thiên hét thàm một tiếng, cả người bay ra bên ngoài kéo theo một đoàn đại quân phá thành một hàng lối đi từ trong lòng đại quân đến bên ngoài mấy hàng đại quân rồi rơi thẳng xuống biển. Lồng ngực cũng bị đánh đến mức trầy da sứt thịt trong miệng phun ra từng ngum từng ngụm máu tươi.

Toàn bộ các tướng sĩ của Hoàng Thiên Quân đều sợ ngây người!

Đây là cái đồ chơi gì? Sao lại có thể kinh khủng đến vậy?

Tất cả mọi người đều ngây người tại chỗ.

"Không ổn! Đó là Thiên Thư!"

Đám người A Tu La kinh hô một tiếng.

Bọn họ là binh lính cũ của Thái Nhất vì thế đều biết đến sự lợi hại của Thiên Thư. Công kích vô cùng kinh khủng chỉ cần hơi lơ là bị đánh trúng thì cho dùng là cảnh giới bằng nhau cũng chưa chắc là không bị thương.

Thông Thiên bị đánh bay, khiến cho thực lực của Hoàng Thiên Quân ở nơi đây bị hạ xuống đột ngột.

Thân Công Báo ý thức được mọi chuyện không ổn liền nói ngay: "Thái tử điện hạ, tình huống có biến. Mau gọi phụ hoàng của ngươi lui về ra lệnh cho toàn quân rút lui. Mau!"

Diệp Chiến khẩn cấp hô: "Phụ hoàng, bọn họ có Thiên Thư, mau rút lui mau rút lui!"

Diệp Thiên nghe vậy thì trong lòng liền chấn động, đang chuẩn bị rút lui.

Ngay vào lúc này Thái Thượng Lão Quân đổi sang hướng khác, đem Thiên Thư nhắm ngay Chuông Đông Hoàng phát động công kích. Một luồng ánh sáng lại dùng tốc độ gấp ngàn lần tốc độ của vận tốc ánh sáng mà bắn ra.

Oành!

Ngay trong nháy mắt mà chùm sáng đánh lên thân chuông Đông Hoàng. Chuông Đông Hoàng dưới lực công kích kinh khủng của Thiên Thư mà bay ngược ra ngoài, nện lên trên người của Diệp Thiên khiến cho Diệp Thiên cùng với cả Chuông Đông Hoàng cùng nhau bay ra ngoài.

"Ha ha ha!"

Đám người trên thiên đình kia đều cùng nhau ăn mừng.

Khương Tử Nha lại càng không bỏ qua cơ hội tốt này vì thế hô to: "Toàn quân đều ở đây. Tập trung hỏa lực vào nơi này đánh cho đám Hoàng Thiên Quân kia đều chết hết tại nơi này cho ta!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK