Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nháy mắt, hỏa long sà xuống suốt hai ngày, dưới sự điều khiển của thần niệm của Diệp Thiên, thình thịch một tiếng rồi nổ tung, hóa thành biển lửa, bao phủ diện tích hàng chục triệu kilomet vuông, thiêu đốt mà nổ tanh tách, tiếng thú gầm ùn ùn kéo đến vang lên chín tầng mây.

“Ôi mẹ ơi!”

Biến cố đột ngột xuất hiện khiến cho hàng triệu tu sĩ trên bầu trời lúc này đều bị kinh hãi.

Dây câu thì bị cháy, chưa kể đến ngọn lửa bốc lên trời, mang theo nhiệt độ nóng hầm hậm mà đến. Tất cả các tu sĩ sợ tới mức ném cần câu xuống rồi bay lên cao hơn để tránh nhiệt độ cao.

“Con mẹ nó, anh điên rồi!”

“Thú triều khủng bố như vậy, anh có thể thiêu chết chúng nó sao?”

“Ngọn lửa này của anh khiến cho đám yêu thú này nổi điên sẽ lao lên giết sạch chúng ta!”

“...”

Những tu sĩ câu thú ở xung quanh Diệp Thiên bắt đầu chửi mắng.

“Đều im miệng hết cho tôi! Bổn tọa là bá chủ của khu Tiểu Nam Thiên, mời đại sư Diệp đến tiêu diệt thú triều, nếu còn tiếp tục kêu la om sòm, bổn tọa sẽ giết hết tất cả các người!” Hoàng Thiên Vọng quát lớn.

Xung quanh nhất thời im lặng.

Cả đám câm như hến, ngay cả rắm cũng không dám đánh.

Nhưng mà!

Bọn họ không dám mắng ra ngoài miệng nhưng ở trong lòng đã lôi cả mười tám đời tổ tông của Hoàng Thiên Vọng và Diệp Thiên ra mắng một lần.

Bởi vì bọn họ nghe nói thủ phạm gây nên trận thú triều này là Hoàng Thiên Vọng và Diệp Thiên.

Chính là do Hoàng Thiên Vọng bất mãn với việc bá chủ bị thay thế, cùng Diệp Thiên đến nhà họ Tiêu quấy rối, sau đó Diệp Thiên vung kiếm chém thái tổ nhà họ Tiêu, kiếm khí lan tới rừng mưa chết chóc. Đỉnh núi bị phá hủy cho nên mới xảy ra một đợt thú triều lớn nhất trong lịch sử của Thanh Long Tinh.

Nhưng mà trong lòng bọn họ cũng chỉ có thể mắng vài câu, cũng không dám mắng ra miệng, cả hai người này đều là tiên vương cao cấp trong chúng tiên vương, mắng chửi ở trước mặt hai người họ chính là muốn chết.

Vào lúc này, thông qua thần niệm quét vào trong biển lửa, Diệp Thiên có thể thấy được hàng trăm triệu loài chim bị thiêu chết ở trong biển lửa.

Nhưng mà!

Cũng chỉ là đám chim bay dưới tôn phẩm mà thôi.

Những con chim trên cấp bậc tôn phẩm có thuộc tính thủy và thuộc tính hỏa thì đều không bị thiêu chết, nhưng chúng cũng không thể chịu được nhiệt độ cao đáng sợ như vậy, một số thì sà xuống dưới, còn một số thì bay lên trời.

“Ôi trời ơi!”

Những tu sĩ câu thú ở phía trên đều sợ hãi, cả đám nhanh chân bỏ chạy.

Nhưng mà đám yêu thú tôn phẩm này đều nổi giận đùng đùng, vô cùng hung ác, bắt được tu sĩ nào đều xé nát từng mảnh, trong khoảnh khắc này, trong bán kính mấy chục triệu kilomet có mấy chục triệu tu sĩ dưới tiên vương bị xé nát.

Mà tiên vương không sợ, số lượng yêu thú cấp bậc tôn phẩm bay lên không nhiều lắm, chỉ có vài trăm nghìn, hơn nữa còn phân bố cách nhau hàng chục triệu kilomet, với tu vi tiên vương, đối mặt với mấy trăm con yêu thú tôn phẩm vẫn có thể chém giết một cách dễ dàng.

Kết quả là trong vòng bán kính hàng chục triệu kilomet có gần một trăm vị tiên vương, bắt đầu ra tay giết hàng loạt yêu thú tôn phẩm bay lên, khiến bọn họ vui mừng ngoài ý muốn đó là giết một con liền có một viên tôn phẩm yêu đan, quá có lời!

Bình thường bọn họ làm sao dám đến rừng mưa chết chóc săn bắt yêu thú tôn phẩm!

Về phía Diệp Thiên, dưới sự chém giết của Diệp Thiên, Dương Đỉnh Thiên, Hoàng Thiên Vọng, Thú Kim Lân mắt xanh và Thú Lân bay thổi lửa, bọn họ cũng thu được hơn mười nghìn yêu đan tôn phẩm, so với quà tặng và yêu đan mua tin tức nhiều hơn mấy chục lần!

Đương nhiên toàn bộ đều thuộc về Diệp Thiên.

“Thông gia, nếu giết hết đám yêu thú này, lấy hết chỗ yêu đan này, vậy thì kiếm được món lời khổng lồ rồi!” Lam Ngọc phấn khích nói.

“Tôi cũng có ý này.” Diệp Thiên thản nhiên nói.

Nhiều yêu thú như vậy, cấp bậc cũng không thấp, giết toàn bộ thì đúng là kiếm được một khoản tài nguyên tu luyện lớn, sau này thành lập thế lực cũng có thể lấy ra để làm phần thưởng.

Ở phía sau, đám yêu thú chết đi lại có đám yêu thú khác tiến lên, có vô số yêu thú lao đầu vào chỗ chết nhưng ngọn lửa thiêu đốt cũng bị cuốn trôi rồi biến mất.

“Mọi người vận dụng tiên pháp, có thể giết bao nhiêu thì được bấy nhiêu ở ngay tại đây, không được đi chỗ khác, tôi đi xuống mở một lỗ hổng, quét ngang một vòng, chắc có thể kiếm được không ít yêu đan.” Diệp Thiên nói xong liền lấy ra Huyền Thiên Chiến Giáp mặc vào, tăng cường phòng ngự, tránh bị yêu thú làm bị thương.

“Bố, có nhiều yêu thú như vậy, đi xuống sẽ rất nguy hiểm.”

Bảo Bảo và Đóa Đóa lo lắng khuyên nhủ.

Diệp Thiên mỉm cười: “Bố tự có biện pháp. Tuy rằng có rất nhiều yêu thú, giết sạch chúng nó có hơi khó khăn nhưng mà bọn chúng muốn làm bố bị thương thì vẫn còn non lắm.”

Sau đó, hắn lấy ra Thiên Canh Lôi Phạt kiếm, thúc giục thần kiếm ngự lôi chân quyết, ra lệnh một câu: “Mọi người tránh ra xa một chút, cách tôi ngoài một nghìn kilomet.”

Hiện tại, hắn là tiên vương, một khi phát động thần kiếm ngự lôi chân quyết vô cùng khủng bố, khu vực bao trùm có thể lên tới mấy chục triệu kilomet vuông, chỉ có tránh ra bên ngoài hơn một nghìn kilomet mới không bị lôi điện bao trùm vào trong.

Mọi người ngay lập tức trốn ra ngoài phạm vi hơn một nghìn kilomet.

Lúc này, Diệp Thiên đã hoàn thành thần kiếm ngự lôi chân quyết, trên bầu trời xuất hiện một lỗ đen có đường kính khoảng hai nghìn kilomet, bên trong có lưới điện dày đặc, hùng vĩ tráng lệ, uy áp kinh người.

“Lôi lạc!”

Đồng thời, tiếng quát nhẹ của Diệp Thiên vang lên.

Cành cạch!

Bầu trời nứt toạc ra như một vụ nổ.

Trong giờ phút này, không biết có bao nhiêu triệu lôi thô to hơn một cánh tay từ trên trời giáng xuống, bắn phá mặt đất.

Rầm, rầm, ầm!

Thú triều nổ tung, không biết có bao nhiêu triệu yêu thú bị lôi điện đánh thành cát bụi, yêu thú tôn phẩm cũng bị điện giật chết, ở những vết thương do lôi điện làm ra truyền tới mùi khét bốc lên cao.

Diệp Thiên nín thở, đáp xuống một mảnh đất mà toàn bộ yêu thú đều đã bị cháy sém. Lôi điện cuồn cuộn ở trên trời vẫn tiếp tục giáng xuống, hung hăng đánh chết, lại có một đám yêu thú ở phía sau tiến lên bị đầy vào khu vực bao trùm lôi điện, mà ở trên mặt đất của khu vực này đều là các loại yêu đan đủ màu sắc, nhiều viên giống như hạt gạo, Diệp Thiên trừng mắt nhìn, thừa dịp thần kiếm ngự lôi chân quyết còn chưa chấm dứt, yêu thú không thể đến gần hắn, trước hết cứ nhặt hết đã rồi nói sau.

Còn các tiên vương xung quanh nhìn thấy cảnh này đều dám đến bên ngoài bãi mìn. Nhìn thấy cảnh lôi điện cuồng bạo mãnh liệt như vậy, cũng không dám xông vào trong khu vực bãi mìn.

Sau đó, lôi điện biến mất.

Lúc này, Diệp Thiên đã nhặt được mười triệu viên yêu đan, cấp độ phẩm chất gì cũng có.

Lôi điện vừa biến mất, đám yêu thú ở phía sau lập tức dũng mãnh tràn vào trong khu vực này, công kích về chỗ Diệp Thiên đang đứng.

Diệp Thiên giảm bớt pháp thân đến độ cao một trăm mét, độ cao này vừa vặn quét ngang đám yêu thú, vì vậy hắn dùng kiếm quét ngang về phía đám yêu thú đang tấn công về hướng này.

Ầm, ầm, ầm!

Một số yêu thú cấp cao, vảy trên người rất cứng. Kiếm khí va chạm với thân mình bọn chúng giống như rèn sắt vậy, chỉ có thể làm cho bọn chúng ngã xuống đất, nhưng không thể chém chết chúng nó.

“Xem ra phải phóng đại chiêu.”

Thấy hiệu quả không tốt, Diệp Thiên chỉ có thể phát huy pháp thân lên mức tối đa, phát động tiên pháp khiến cho Lôi Phạt phi kiếm lên hơn trăm nghìn mét, sau đó quét ngang trên mặt đất.

Nếu không nằm úp sấp mà ngồi xổm xuống cũng quá cao, không quét được, chỉ có thể nằm rạp trên mặt đất quét trái quét phải, giống như gạt nước của xe ô tô.

Mỗi một kiếm quét ra uy lực đều cực kỳ kinh người, bất kể là yêu thú ở cấp bậc nào đều bị chém giết trên mặt đất.

Ngay sau đó, thú triều từ khu vực này qua đi, ở phía sau không còn yêu thú nào lao đến nữa, Diệp Thiên lúc này mới thu hồi pháp thân và kiếm, mệt đến mức mồ hôi nhễ nhại.

“Mẹ ơi! Phát tài rồi, phát tài rồi!”

Nhìn đống yêu đan ở khắp mọi nơi, ít nhất cũng phải mấy trăm triệu viên, Lam Linh Nhi mở to hai mắt, trong lòng không nhịn được kích động, nhanh chóng mở nhẫn không gian ra, không chế thần niệm thu vào trong.

“Mau nhặt đi! Đừng để cho người khác nhặt đi hết!”

Hoàng Thiên Vọng nói lớn.

Gần một nghìn người của anh ta nhất thời bận rộn.

Dương Đỉnh Thiên, Đóa Đóa, Bảo Bảo, Huân Nhi, Thú Kim Lân mắt xanh và Thú Lân bay thổi lửa đều đang điên cuồng nhặt yêu đan, giống như người nghèo nhìn thấy vàng ở trên mặt đất khắp mọi nơi vậy, nó được gọi là sức hút của việc đi nhặt, thích muốn chết.

“Diệp đại tiên, anh đúng là rất trâu bò, một trận càn quét này, có ít nhất một trăm triệu yêu thú bị anh giết chết. Ba nghìn triệu yêu thú, nếu cứ càn quét ba mươi lần như thế này, sẽ giết được toàn bộ bọn chúng!” Hoàng Thiên Vọng không kiềm chế được sự phấn khích trong lòng.

Hai mắt của Diệp Thiên khẽ đảo: “Không cần phải tiêu hao thể lực như vậy.”

Dứt lời, hắn lấy ra một lọ đan dược, đổ ra một nắm ném vào trong miệng.

Lần càn quét vừa rồi đã tiêu hao hết một nửa thể lực của hắn. Nếu không bổ sung trở lại, quét thêm một lần nữa chắc chắn sẽ khiến hắn bị cạn kiệt sức lực.

“Mau chóng đi nhặt yêu đan, hai số tám.” Diệp Thiên ra lệnh.

Hoàng Thiên Vọng liên tục gật đầu nói vâng, cũng gia nhập vào đội ngũ nhặt yêu đan.

“Ôi trời ơi! Nhiều yêu đan như vậy! Phát tài rồi, phát tài rồi!”

Lúc này, mấy chục tiên vương chạy vào khu vực này, nhìn thấy tất cả đều là yêu đan. Lấp lánh ánh sáng, có màu tím, đỏ, hồng, vàng, nhìn thấy mà cả người đều run rẩy, không ngừng nuốt nước miếng.

Sau đó, tất cả đều hạ xuống, lấy nhẫn không gian ra, chuẩn bị nhặt lên.

Lúc này, một tiếng hét truyền tới.

“Tất cả yêu thú là do tôi giết, không được sự đồng ý của tôi mà dám nhặt lên viên nào, tôi sẽ chặt bàn tay của người đó xuống!”

Ánh mắt của mấy chục tiên vương lập tức rơi vào trên người Diệp Thiên.

“Anh là ai?” Các tiên vương khó chịu nói.

“Hừ!”

Một tiếng hừ lạnh vang lên, Hoàng Thiên Vọng đi tới, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Tôi chính là bá chủ của khu Tiểu Nam Thiên, Hoàng Thiên Vọng, còn đây là Diệp đại tiên tôn quý, Diệp Thiên, yêu thú là do Diệp đại tiên giết, các người không có tư cách đi nhặt yêu đan!”

“Cái gì? Anh ta chính là thủ phạm gây nên đợt thú triều tên Diệp Thiên?”

Ánh mắt của mọi người khi nhìn Diệp Thiên nháy mắt có phẫn nộ, khiếp sợ, có oán hận...

Nhưng phần lớn là sợ hãi!

Bởi vì Diệp Thiên chỉ dùng một chiêu đã giết chết Tiêu Thành Đạo, thực lực không thể khinh thường, bọn họ không thể chọc vào hắn.

Nhưng mà cố tình lúc này lại có một giọng nói xen vào.

“Hóa ra hai người chính là thủ phạm gây nên đợt thú triều này, còn ở đây nhặt yêu đan, nhanh chóng đi giết yêu thú đi.”

Vừa dứt lời, mọi người nương theo đó nhìn về nơi phát ra giọng nói, chỉ thấy một lão giả mặc áo giáp màu đen, dẫn theo một đám Kim Giáp Thần Tướng xuất hiện trên bầu trời.

“Bá chủ Chu!”

Ở đây có mấy chục tiên vương, bọn họ đều nhận ra lão giả mặc áo giáp màu đen là ai.

“Chu Thụy Bình!”

Hoàng Thiên Vọng cũng nhận ra người này, nhíu chặt lông mày, hỏi: “Tại sao ông lại ở chỗ này?”

“Bổn tọa đang muốn đi Hồ Tẩy Tiên tu luyện, đi ngang qua nơi này thấy rất nhiều yêu đan, đúng lúc có thể mang đi tu luyện, tại sao lại không nhặt?” Chu Thụy Bình cười lạnh nói.

“Đúng rồi!”

Hoàng Thiên Vọng vỗ thật mạnh vào cái trán, nói với Diệp Thiên: “Diệp đại tiên, trong rừng mưa chết chóc có Hồ Tẩy Tiên, ngâm mình ở trong hồ tu luyện, tu vi tăng trưởng so với bình thường tu luyện nhanh hơn gấp mười nghìn lần, hiện tại yêu thú trong rừng mưa chết chóc có bảy phần đều chạy đi, đây đúng là cơ hội tốt nhất để đi Hồ Tẩy Tiên tu luyện!”

Diệp Thiên vừa nghe thấy, hai mắt liền tỏa sáng.

Nhanh gấp mười nghìn lần!

Nếu chẳng phải hắn chỉ cần tu luyện mười năm thì có thể tiến vào Thái Hư Cảnh sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK