Tôn Ngộ Không vừa nói xong thì đem gậy Kim Cô cắm trên mặt đất.
Đùng một tiếng.
Khắp nơi trên mặt đất trong nháy mắt đầy hoa văn Băng Liệt.
Một luồng khí tràng cuồng bạo, ở trên thân Tôn Ngộ Không tuôn ra tàn phá bừa bãi.
Nhìn thấy thế này thì Diệp Tử Cương, Thẩm An Kỳ, bọn người Hạo Thiên Tiên Đế, tất cả đều thân thể run lên, lưng lạnh toát.
Đặc biệt là Diệp Tử Cương, lau mồ hôi lạnh trên trán, hết sức sợ sệt hỏi: “Hạo Thiên, Tôn Ngộ Không có thể đại nháo thiên cung, thực lực chắc chắn rất mạnh. Hai vị Thái Thượng Hoàng của tiên tộc và Thái Thượng Hoàng của thần tộc này đánh thắng được Tôn Ngộ Không sao?”
“Ngươi hỏi ta ta hỏi ai!”
Hạo Thiên Tiên Đế gầm thét, chính ông ta cũng sợ hãi, lỡ như hai vị Thái Thượng Hoàng đánh không lại Tôn Ngộ Không thì làm sao?
Diệp Tử Cương co rụt cổ lại, nhìn về phía Thẩm An Kỳ: “Mẹ, làm sao bây giờ? Tiếp theo nên làm gì?”
Thẩm An Kỳ nói khẽ: “Đừng hoảng hốt, trước tiên quan sát rồi lại nói.”
Lời tuy như thế, nhưng trên thực tế, trong nội tâm cô ta đã hoảng muốn chết.
Nếu như là Tần Liên Tâm, Bảo Bảo, bọn người Huân Nhi không có chết thì như vậy lúc này vẫn có đường lui có thể nói, mặc kệ cuối cùng bên nào thắng thì cũng có thể đứng vững gót chân.
Nếu là bên ngũ tộc thắng thì không cần bất kỳ giải thích nào.
Nếu là Tôn Ngộ Không bên kia thắng, đến lúc đó có thể nói, mình cũng là tốt cho mọi người, vì thiên hạ bách tính không đồ thán, mới lựa chọn đầu hàng. Cho dù có sai thì đó cũng là có thể tha thứ.
Nhưng mà, một nhà của Tần Liên Tâm và Bảo Bảo đã chết hết rồi, cô ta biết mình đã không có đường lui nữa.
Coi như Tôn Ngộ Không bọn họ không giết cô ta và Diệp Tử Cương, đến lúc đó Diệp Thiên trở về cũng tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cô ta và Tử Cương.
Dù sao thì Tần Liên Tâm cũng là vợ cả của Diệp Thiên, cũng là người vợ mà Diệp Thiên sủng ái nhất. Còn Bảo Bảo cũng là đứa con mà Diệp Thiên sủng ái nhất, vậy mà hai người này lại để cô ta và Tử Cương bức chết, đó là tội lỗi lớn cỡ nào chứ?
Cho nên, cô ta hy vọng bên ngũ tộc có thể thắng.
Bởi vì chỉ có bên ngũ tộc thắng thì cô ta và Tử Cương mới có thể không cần chịu nghiêm trị!
“Tôn Ngộ Không, ngươi đừng có mà lỗ mãng!”
Lúc này, Thái Thượng Hoàng của thần tộc lăng không bước ra, hướng Tôn Ngộ Không là hét ầm ỉ: “Ngươi cái con khỉ ngang ngược này, mặc dù chúng ta không có sinh hoạt tại Thiên Giới, chưa thấy tình huống lúc ngươi đại nháo thiên cung, nhưng người từ địa phủ trở về vẫn có nói qua tình huống của ngươi.”
“Ngươi mặc dù đã đại náo thiên cung, nhưng bất quá cũng là ngươi cuồng vọng tự đại thôi. Nghe nói thực lực của ngươi rất kém cỏi, Ngọc Đế cũng chỉ là lười nhác chấp nhặt với ngươi thôi, kết quả ngươi không biết tốt xấu, được một bước tiến thêm một bước. Hơn nữa còn đánh đến Lăng Tiêu Bảo Điện, làm Phật Như Lai trực tiếp đập một cái té lên trên đất, đè ép ngươi dưới núi năm trăm năm không dậy được .”
“Nếu Tôn Ngộ Không ngươi thật sự có năng lực thì Ngọc Đế sẽ chỉ cấp ngươi một cái chức Bật Mã Ôn nho nhỏ thôi sao?”
“Tôn Ngộ Không ngươi nếu là có năng lực thì sẽ bị Phật Như Lai nhẹ nhàng đè dưới Ngũ Chỉ Sơn sao?”
“Tôn Ngộ Không ngươi nếu là có năng lực thì trên đường đi lấy kinh gặp phải yêu quái thì sẽ cần thỉnh cái này thỉnh cái kia giúp một tay sao?”
“Ngươi ngay cả rết tinh và cá chép tinh nho nhỏ đều đánh không lại, ngươi có tư cách gì ở nơi này kêu gào?”
“Thức thời thì đến từ đâu thì về nơi đó, bằng không đừng trách quả nhân đối với ngươi không khách khí!”
Tôn Ngộ Không ở cảnh giới gì, bọn họ thật đúng là không biết. Chỉ biết là cái con khỉ này không có thực lực nhưng mà thích khoe khoang khoác lác, trên đường đi lấy kinh thì đánh không lại yêu quái này, đánh không lại yêu quái kia, cuối cùng tìm người hỗ trợ. Mặc dù cảm thấy Tôn Ngộ Không cũng là người khó ăn, nhưng mà không đến mức đánh thắng được bọn họ, nhiều lắm là cùng bọn họ tám lạng nửa cân. Nếu thật là trâu bò mà nói thì cũng không thể trên đường đi lấy kinh gặp yêu quái đều đánh không lại. Yêu quái có hậu đài thì cũng thôi đi, nhưng mà có rất nhiều yêu quái sơn dã không có người chống lưng, nhưng mà cũng đều đánh không lại. Vậy thì có thể mạnh đến mức nào cơ chứ?
“Đúng vậy đó!”
Nghe Thái Thượng Hoàng của thần tộc nói như thế này thì Diệp Tử Cương, Thẩm An Kỳ, Hạo Thiên Tiên Đế, đều tinh thần chấn phấn.
Nếu nói như thế thì Tôn Ngộ Không đúng là một tên gà mờ không có bao nhiêu lợi hại.
“Ha ha!”
Hạo Thiên Tiên Đế cũng cười điên cuồng lên: “Tôn Ngộ Không, ta cảnh cáo ngươi, hai vị này một vị là Thái Thượng Hoàng của tiên tộc, một vị là Thái Thượng Hoàng của thần tộc, thực lực đều rất mạnh. Ở tại nơi có mấy trăm triệu tỷ người như đại lục Thiên Thánh, thực lực có thể vượt qua hai vị Thái Thượng Hoàng một cái cũng không có.”
“Trái lại là ngươi, ở Thiên Giới ngay cả một cái yêu quái nhỏ đều đánh không lại, ngươi tới Địa Giới này cũng không thể nào làm người vô địch. Cho nên vẫn là cút ngay, hai vị này Thái Thượng Hoàng còn lợi hại hơn yêu quái nhiều!”
“Ken két...”
Tôn Ngộ Không nghe người ta đả kích thì tức giận, trong cổ họng phát ra ken két âm thanh, phát điên nói: “Các ngươi biết cái rắm gì, lão Tôn ta đây sẽ cần phải đánh những tên kia yêu quái sao? Đó là do lão Tôn ta đây không muốn ra sức.”
“Bát Giới là cái món hàng ngốc nghếch, hết ăn lại nằm, vậy mà sư phụ của lão Tôn ta đây lại đối xử tốt với hắn hơn ta. Lão Tôn ta đây ra sức như vậy mà sư phụ của lão Tôn ta đây còn dám nói lão Tôn ta đây chỗ không tốt, chỗ kia không tốt. Lão Tôn ta đây cũng có tính khí, hơn nữa còn lớn vô cùng. Nếu như không phải là bị đeo vòng kim cô thì lão Tôn ta đây sớm chạy trốn không làm, sẽ chịu tủi thân kia sao, ta chạy về Hoa Quả Sơn chơi không tốt hơn sao?”
“Nực cười các ngươi những thứ ngu muội dốt nát, vậy mà dám nói lão Tôn ta đây đánh không lại mấy yêu quái, nói lão Tôn ta đây không có thực lực, dám ở trước mặt lão Tôn ta đây ngang ngược càn rỡ. Hơn nữa còn dám hạ thấp, đi chế giễu lão Tôn ta đây! Vậy thì lão Tôn ta đây liền để các ngươi nhìn một chút, là các ngươi lợi hại, hay vẫn là lão Tôn ta đây lợi hại!”
Vừa dứt lời, Tôn Ngộ Không nhảy lên một cái, nâng cao gậy Kim Cô, hướng Thái Thượng Hoàng của thần tộc đập tới.
“Hừ!”
Thái Thượng Hoàng của thần tộc hừ lạnh nói.
“Một gậy này xuống, cũng không khí thế kinh thiên động địa, có thể mạnh đến mức nào cơ chứ? Nhìn quả nhân như thế nào giết chết con khỉ ngươi!”
Nói xong thì Thái Thượng Hoàng của thần tộc, tế ra hai trượng kim thân, cầm trong tay một cái đại đao thiên thánh cấp hai nhào tới trước mặt Tôn Ngộ Không, một đao chém vào bên trên cây gậy Kim Cô.
Keng!
Một tiếng vang thật lớn.
Đao trong tay của ông ta, trong nháy mắt cắt thành hai nửa.
“Cái này, cái này. cái này...”
Thái Thượng Hoàng của thần tộc ngơ ngẩn.
Diệp Tử Cương, Thẩm An Kỳ, Hạo Thiên Tiên Đế, Thái Thượng Hoàng của tiên tộc cũng đờ ra.
“Ăn lão Tôn ta đây một gậy!” Vừa dứt lời, Tôn Ngộ Không cầm gậy Kim Cô, hung hăng nện ở trên đầu của Thái Thượng Hoàng của thần tộc.
Đùng!
Một tiếng vang thật lớn.
Thái Thượng Hoàng của thần tộc, bị một gậy đánh thành sương máu.
Làm mấy con mắt của mấy người xem muốn nổ tung.
“Ha ha!” Tôn Ngộ Không cười to.
“Đây cũng quá không biết đánh rồi, so với mấy con yêu quái rác rưởi trên đường đi thỉnh kinh còn muốn rác rưởi hơn. Vậy mà còn dám so sánh với mấy con yêu quái trên đường đi thỉnh kinh, lão Tôn ta đây một gậy liền có thể đập chết, ha ha!”
“Hoan hô, hoan hô!”
Hoàng Phủ Tư Thần cùng đại quân dưới quyền, tất cả đều reo hò sôi trào.
“Tôn Đại Thánh thật lợi hại!”
“Trong nháy mắt trực tiếp giết tên chó má Thái Thượng Hoàng của thần tộc gì đó, Tôn Đại Thánh quá trâu bò!”
“Có Tôn Đại Thánh ở đây thì có thể bình định đại họa này, tận thế của đại quân ngũ tộc đã đến, chúng ta chung quy là đã hết khổ rồi!”
Bên này cao hứng, một bên khác thì muốn khóc.
“Thái Thượng Hoàng của tiên tộc, Thái Thượng Hoàng của thần tộc bị miểu sát rồi, ngươi đánh thắng được Tôn Ngộ Không không? Sẽ không cũng là một gậy đánh chết chứ?” Diệp Tử Cương lôi kéo cánh tay của Thái Thượng Hoàng của tiên tộc, vạn phần sợ hãi hỏi.
“Cút đi!”
Ông ta đẩy Diệp Tử Cương ra, không nói hai lời, hóa thành một vệt ánh sáng, hướng một cái phương hướng trốn chạy mà đi.
“Muốn chạy, hỏi qua lão Tôn ta đây chưa?”
Tôn Ngộ Không rút ra một cái lông khỉ, thổi một ngụm, cái kia lông khỉ hóa thành một cọng dây thừng, bắn ra ngoài với tốc độ ánh sáng. Trong nháy mắt, liền đem Thái Thượng Hoàng của tiên tộc trói gô kéo tới, một gậy Kim Cô giống như đánh quả bóng gôn đánh văng ra ngoài.
Bùm!
Thái Thượng Hoàng của tiên tộc, cũng bị thuấn sát thành sương máu.
“Mẹ của ta ơi! Tôn Đại Thánh tha mạng!”