Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhanh...

Cáo thị trưng binh của thiên đình lập tức dán đầy khắp thành Trường An.

Nội dung của cáo thị như sau: Nam Chiêm Bộ Châu, Vạn Bộ Liên Minh nắm giữ nghìn tỷ binh lính, mà phân phối binh trận, binh lực thiên đình vẻn vẹn chỉ một trăm năm mươi tỷ, không đủ để chống lại lượng lớn đại quân của Vạn Bộ Liên Minh, vì thế ở ba châu trưng binh. Mỗi châu đều trưng nghìn tỷ, trong vòng hai năm hoàn tất trưng binh. Đến lúc đó xuất động ba nghìn tỷ đại quân, nhất định có thể diệt được Vạn Bộ Liên Minh. Hy vọng tiên chúng trên trời hăng hái tham gia trưng binh, vì thiên đình cống hiến một phần sức lực tiêu diệt Vạn Bộ Liên Minh.

Cáo thị vừa ra, Thành Trường An kinh động.

“Trời ạ, thiên đình phải trưng binh ba nghìn tỷ đại quân để đối phó với Vạn Bộ Liên Minh, vậy chẳng phải có nghĩa là đám người Câu Trần Đại Đế không phải chiến thắng trở về, mà là bị quy mô của quân địch dọa cho mất hết can đảm trốn trở về hay sao?”

“Nhất định là như vậy rồi, nếu không thì cần gì phải trưng binh đi diệt đám người Diệp Thiên cơ chứ?”

“Mẹ ôi, làm hại tôi vừa rồi cao hứng hụt một hồi, thì ra lần này thiên đình không phải đánh thắng trận, cũng không phải chiến bại, mà là bị dọa mất hết can đảm quay ngược về, cái này cũng quá dọa người rồi!”

“...”

Dân chúng trong kinh thành vây xung quanh cáo thị, nghị luận như nước thủy triều.

Rất nhanh...

Chuyện Câu Trần Đại Đế không phải đánh thắng trận trở về, mà là bị quân địch dọa cho mất hết can đảm trốn trở về, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai truyền khắp toàn thành, dẫn phát xao động mãnh liệt và các loại nghị luận cao trào.

Lúc này, bên trong một tửu lâu xa hoa.

“Đến, vì ba của tôi và ba của Dương Phong an toàn trở về, cạn một ly!”

Lý Ngao nâng ly nói.

“Cụng ly!”

Mọi người nâng ly, mặc sức uống rượu.

“Tiếp theo, vì Câu Trần Đại Đế đã dẫn dắt ba của tôi, ông nội của tôi, dẫn bọn họ đánh thắng quân địch Nam Chiêm Bộ Châu, tiêu diệt tên cẩu tặc Diệp Thiên kia, lại cạn một ly!”

Lý Ngao lại nâng ly.

“Phải, cạn thêm ly nữa!”

Mọi người cười, thoải mái chè chén.

“Ly cuối cùng này, chúc mừng chúng ta sau này có thể ngẩng đầu ưỡn ngực làm người, không còn bị người chê cười là tiên nhị đại gây tai họa, cạn một ly!”

Lý Ngao lại nâng ly.

Rầm!

Cửa ghế lô bất thình lình bị đạp vào trong.

“Tiểu nhị, ngươi mẹ nó muốn chết à, tiến vào sao không nhẹ nhàng một chút, ta hỏi ngươi đạp cửa làm cái gì?”

Lý Ngao tức giận nói.

Tiểu nhị chửi ầm lên: “Ba của ngươi bọn họ không phải đánh thắng đại chiến, cũng không có bị đánh bại, mà là bị dọa cho mất hết can đảm quay ngược trở về, thế mà các ngươi còn có mặt mũi ở đây chúc mừng. Cút ra khỏi tửu lâu cho ta, ông chủ của chúng ta nói. Tửu lâu hoàng gia không chào đón loại người rác rưỡi như các ngươi!”

Lời này vừa thốt ra, đám người Lý Ngao hai mặt nhìn nhau.

“Đi con mẹ ngươi!”

Dương Phong tức giận ném ly rượu về phía tiểu nhị, mắng: “Lại dám con mẹ nó nói bừa, ta giết chết ngươi!”

“Ai nói bừa?”

Tiểu nhị thở phì phò nói: “Thiên đình đã bắt đầu trưng binh, phải trưng binh ba nghìn tỷ đi đối phó với Vạn Bộ Liên Minh Nam Chiêm Bộ Châu, cáo thị đã dán đầy khắp thành, không tin thì các ngươi tự mình đi nhìn đi!”

“Các ngươi là đàn ông thì phải đi tòng quân, đến lúc đó đánh bại quân địch rồi hẳn đến đây chúc mừng, nếu như không phải đàn ông, về sau các ngươi cũng giống như chó, không được phép bước vào tửu lâu hoàng gia này!”

Nói xong, tiểu nhị phun một ngụm nước miếng rời đi.

Đám người Dương Phong tiếp tục hai mặt nhìn nhau.

“Đi, đi ra ngoài nhìn xem.”

Trần Hạo đề nghị.

Rất nhanh, một đám tiên nhị đại rời khỏi tửu lâu, đi tới phía trước một tờ cáo thị, đọc xong nội dung trên cáo thị, nguyên một đám đều mờ mịt.

Cái này sao lại giống như không phải đánh thắng trận trở về, mà là bị nghìn tỷ đại quân của địch dọa trốn trở về vậy nhỉ?

Lại nói đến Diệp Thiên.

Sau khi Câu Trần Đại Đế dẫn đại quân lùi lại, Nam Chiêm Bộ Châu rốt cục đã có thể yên ổn.

Nhưng Diệp Thiên biết đây chẳng qua chỉ là tạm thời, cũng không đình chỉ việc huấn luyện đại quân. Sau khi hắn biết được tin tức thiên đình trưng binh ba nghìn tỷ, Nam Chiêm Bộ Châu lập tức cũng bắt đầu mở đợt trưng binh.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Đảo mắt đã mấy tháng trôi qua.

Đại quân của Nam Chiêm Bộ Châu đã gần đạt tới ba nghìn tỷ, hơn nữa toàn bộ đều trang bị binh trận trung cấp. Binh trận cao cấp cũng đang trong trạng thái huấn luyện hừng hực khí thế.

Ngày hôm nay, Diệp Thiên đang đi tuần tra huấn luyện đại quân.

Đột nhiên có người báo lại.

“Minh chủ, phu nhân sinh rồi, là một bé trai.”

Khi Diệp Thiên biết được tin tức này, lập tức cấp tốc chạy về phủ minh chủ.

“Ba, ba xem, mẹ Tuyết Tâm đã sinh cho con một đứa em trai.”

Đóa Đóa ôm một đứa bé nhỏ với hai lúm đồng tiền như hoa nói.

“Ha ha!”

Diệp Thiên thoải mái cười, ôm đứa nhỏ vào trong ngực, sau đó bước vào phòng.

“Phu quân đã về rồi.”

Văn Tuyết Tâm nằm ở trên giường, nhìn thấy Diệp Thiên trở về, cô ấy lập tức ngồi dậy.

Diệp Thiên cười nói: “Đang tuần tra đại quân, nghe nói em sinh, anh lập tức ngựa không dừng vó trở về, sao rồi, có khỏe không?”

Nói xong, hắn ngồi xuống ở mép giường.

“Khá tốt.”

Văn Tuyết Tâm mỉm cười gật đầu: “Vốn nghĩ muốn sinh một bé gái nhu thuận đáng yêu như Đóa Đóa vậy. Kết quả sinh lại sinh con trai, cũng không biết anh có thích hay không.”

“Thích, đương nhiên là thích.”

Diệp Thiên cười nói: “Con trai cũng rất tốt, chờ nó trưởng thành rồi. Anh sẽ dạy cho nó binh pháp, dạy nó cách điều binh khiển tướng, dạy hết tất cả bản lĩnh của anh cho nó, để cho con của chúng ta trở thành một thế hệ kiêu hùng!”

Văn Tuyết Tâm che miệng cười: “Nếu giống người ba như anh thì mới hoàn hảo được, giống người mẹ như em, không có bản lĩnh gì, vậy thì sẽ biến thành một kẻ bất tài vực không dậy nổi rồi.”

“Không đâu.”

Diệp Thiên an ủi nói: “Mẹ của con chúng ta cũng rất lợi hại, dám cãi lại luật trời dẫn theo đứa nhỏ và ba của nó bỏ trốn, dũng khí này đúng là thiên hạ vô song!”

Phụt!

Văn Tuyết Tâm phì cười.

“Sớm biết bỏ trốn sẽ kéo theo nhiều phiền phức như vậy cho anh thì em cũng sẽ không cùng anh bỏ trốn.”

Dứt lời, cô ấy bĩu môi, sau đó nói: “Đặt tên cho con của chúng ta đi.”

“Được.”

Diệp Thiên gật đầu, chống cằm suy nghĩ.

“Diệp Chiến thì sao? Nếu như thiên đình liên tục không có thiện ý, sau này con của chúng ta sẽ tiếp chiến, đánh cho đến khi thiên đình chịu phục mới thôi.” Diệp Thiên nói.

Văn Tuyết Tâm gật đầu nói được, ôm đứa nhỏ vào trong ngực.

“Vậy thì chờ Chiến nhi trưởng thành, chia sẻ một ít cho ba nó.”

Đảo mắt lại qua một năm.

Diệp Chiến đã có thể hoàn toàn chạy trên mặt đất.

“Chị chị, chị đừng chạy nhanh như vậy, chị chờ em một chút.”

Đóa Đóa chạy ở phía trước, Diệp Chiến đuổi theo ở phía sau.

Diệp Thiên ôm Văn Tuyết Tâm ở đằng kia cười khanh khách.

Cả nhà hoà thuận vui vẻ.

Nhưng tiệc vui chóng tàn.

Một tháng sau.

Thiên đình tập kết ba nghìn tỷ đại quân. Do Câu Trần Đại Đế nắm giữ ấn soái, Lý Tịnh là phó soái, Thái Ất Chân Nhân, Ngọc Đỉnh Chân Nhân, Hoàng Long Đạo Nhân, Thanh Hư Chân Quân bốn người trợ trận.

Đại quân trùng trùng điệp điệp ở trên không trung thành Trường An đợi lệnh xuất chinh.

Không bao lâu, Ngọc Đế cưỡi long liễn, dẫn đầu chúng thần thiên đình hoành tráng tiến đến.

“Tham kiến Ngọc Đế!”

Câu Trần Đại Đế dẫn đại quân quỳ xuống khấu đầu, thanh âm vang dội khắp Đông Thắng Thần Châu.

“Chúng tướng sĩ miễn lễ.”

Ngọc Đế vung tay áo lên.

“Tạ ơn Ngọc Đế!”

Ngọc Đế đi đến trước mặt Câu Trần Đại Đế, lời nói thấm thía: “Nén giận hai năm, đây là thời điểm để rửa nhục, trận chiến này chỉ có thể thắng, không thể bại, nếu không quân thần chúng ta, cùng với thiên đình, đều sẽ lần lượt trở thành trò cười của người trong thiên hạ, ngươi đã hiểu chưa?”

“Thần hiểu được!”

Câu Trần Đại Đế nói năng khí phách: “Trận chiến này nếu như bại, thần sẽ mang đầu tới gặp người!”

“Tốt lắm!”

Ngọc Đế hài lòng nói: “Khanh có quyết tâm như thế này, trong lòng trẫm rất an ủi!”

Nói đến đây, bàn tay Ngọc Đế mở ra, một cái Hồ Lô Tử Kim xuất hiện ở trên tay ông ta. Ngọc Đế đưa cho câu trần đại đế, nói: “Đây là thứ mà trẫm mượn từ chỗ Thái Thượng Đạo Tổ tới, ngươi đeo nó lên, nếu như có thể thu Diệp Thiên vào trong hồ lô này, trận chiến này đã có thể nắm chắc được ba thành. Đã biết cách sử dụng rồi đúng không?”

Câu Trần Đại Đế tiếp nhận Hồ Lô Tử Kim, cười nói: “Gọi to tên của Diệp Thiên, nếu như hắn trả lời thì sẽ bị hút vào trong.”

“Không sai.”

Ngọc Đế cười gật đầu: “Lúc sử dụng cẩn phải chú ý. Đừng để cho hắn nhìn thấy, nhất định phải thu hắn thu vào trong có biết không?”

“Thần sẽ cố gắng hết sức!”

Câu Trần Đại Đế nói.

“Đi thôi, trẫm chờ các ngươi chiến thắng trở về.”

Ngọc Đế khoác tay áo.

Câu Trần Đại Đế bay lên lưng thú cưỡi, hô to một tiếng: “Xuất phát!”

Đại quân trùng trùng điệp điệp xuất phát!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK