Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi phân tích thế cục trước mặt với mọi người, bọn người Diệp Thiên đều trở về nghĩ ngơi và chỉnh đốn.

Sau một thời gian chiến đấu, phía Diệp Thiên với chiến lực cực mạnh không bị tổn thất một người nào.

Mà đệ tử Ngũ Đạo phía dưới cũng thương vong rất nhỏ.

Nhưng chủ yếu là vì Cung Minh Đế còn chưa ra tay với bọn họ.

Mà bọn Diệp Thiên biết rõ trong lòng, bọn họ nhất định sẽ gặp phải cản trở đến từ Cung Minh Đế trong chặng đường tiếp theo.

Căn cứ vào trao đổi trước đó, bọn họ đặt mục tiêu kế tiếp lên một trong ba tòa chủ thành - Kim Vân Thành có thực lực tương đối yếu kém.

Mà căn cứ  vào tìm hiểu của họ trong khoảng thời gian này, họ đã điều tra rất rõ thực lực của ba tòa chủ thành.

Nhìn theo sức mạnh trước mắt của ba nơi này, không có bên nào có thể so bì được với phe Diệp Thiên.

Nhưng vấn đề chủ yếu bọn Diệp Thiên cần chú ý trước mắt cũng không phải chiến lực siêu cao của ba tòa chủ thành kia.

Bọn họ cần đề phòng chính là sự thay đổi đến từ phía Cung Minh Đế.

Một tháng sau, bọn người Diệp Thiên điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất.

Tất cả đệ tử Ngũ Đạo phía dưới cũng đã được nghỉ ngơi và dưỡng sức đầy đủ.

Hiện tại tinh thần người nào của phía Ngũ Đạo cũng sung mãn, thể lực dư thừa.

Mà bây giờ, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng xuất phát, tiến đến tấn công ba tòa chủ thành.

Lúc này trên diễn võ trường của phủ thành chủ, tất cả các nhân vật cao tầng hiện giờ của Ngũ Đạo đều tập trung ở nơi đó.

Mà phía dưới bọn họ là vô số đệ tử Ngũ Đạo đang đứng đông nghìn nghịt.

Những người này là người tài mà bọn người Diệp Thiên lựa chọn ra để tham dự lần tấn công Kim Vân Thành này.

Diệp Thiên nhìn các đệ tử Ngũ Đạo phía dưới, trong ánh mắt hiện ra một tia tán thưởng.

"Chư vị đệ tử Ngũ Đạo, trải qua đợt chiến đấu liều mạng trong khoảng thời gian này, Ngũ Đạo của chúng ta nghênh đón một bước đột phá trọng đại. Không chỉ thực lực của tất cả các đệ tử Ngũ Đạo đã giành được tiến bộ cực lớn, cả Ngũ Đạo chúng ta cũng sắp thành lập căn cứ địa của mình tại Thương Minh giới! Chúng ta nhất trí quyết định, về sau cả Đông Vực này, chính là mảnh đất khởi nguyên để Ngũ Đạo chúng ta phát triển một lần nữa! Cho nên ta hy vọng chư vị có thể không ngừng cố gắng, cứ dùng khí thế này mà giành được cả Kim Vân Thành! Chư vị có lòng tin hay không!"

Lúc này, Diệp Thiên đối mặt với Ngũ Đạo đại quân, dõng dạc mà nói.

Khi hắn hỏi ra câu nói sau cùng, những đệ tử Ngũ Đạo phía dưới lập tức bùng nổ tiếng reo hò đều nhịp.

"Có lòng tin!"

"Có lòng tin!"

Nhìn tiếng gầm cuồn cuộn phía dưới, trên mặt bọn Diệp Thiên đều lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Sau đó, Diệp Thiên vung tay lên, tiếng la hét phía dưới lập tức ngừng lại, cả diễn võ trường trở nên lặng ngắt như tờ trong nháy mắt.

Sau đó, Diệp Thiên hô lên với các đệ tử Ngũ Đạo phía dưới: "Xuất phát, Kim Vân Thành!"

Mà tiếng nói của Diệp Thiên vừa dứt, bốn phía diễn võ trường lập tức vang lên tiếng trống hùng hồn.

Sau đó, dưới sự dẫn dắt của từng vị tướng lĩnh, mọi người đồng loạt đâu vào đấy mà xuất phát đến bên ngoài cửa thành.

Tuy Kim Vân Thành cách bọn họ khá gần, nhưng hành trình này cũng tương đối kéo dài.

Từ chỗ tòa thành bọn Diệp Thiên đang ở hiện giờ tới Kim Vân Thành, cũng khoảng chừng mấy chục ngàn dặm đường.

Lộ trình như vậy tuy không quá xa, nhưng cũng không coi là gần.

Đội người của Diệp Thiên muốn chạy tới Kim Vân Thành, cho dù dồn hết sức để lên đường thì cũng cần đến khoảng thời gian ba mươi ngày mới tới được.

Lúc này, bọn Diệp Thiên và Linh Nguyên ngồi trong một chiếc xe kéo.

Diệp Thiên nhìn xuyên qua bức màn đưa mắt ra ngoài cửa sổ, cảnh sắc sông núi vẫn yên ắng trước sau như một.

Những cây cối vốn xào xạc xôn xao, lúc này cũng trở nên im lặng đến dị thường.

"Có gì đó không đúng, nơi này thật sự quá yên lặng!"

Bởi vì lúc này vẫn là ban đêm, những người khác đều không ngồi quan sát tình huống bên ngoài giống như Diệp Thiên.

Trừ Diệp Thiên ra, những cao thủ còn lại trong xe đều không quan tâm hình tượng mà nằm lăn quay ra ngủ say.

Diệp Thiên liếc nhìn bọn họ một cái, không nhịn được lắc đầu, cười khổ một tiếng.

"Xem ra khoảng thời gian này, bọn họ thật sự đã mệt muốn chết rồi! Một khi lơi lỏng sẽ lập tức rơi vào giấc ngủ. Thật ra, thân là một tu sĩ cường đại như chúng ta, giấc ngủ đã trở thành thứ có cũng được không có cũng không sao, nhưng bọn họ lại ngủ như vậy, khoảng thời gian này cũng vất vả cho các người. Lần này để ta canh chừng bảo vệ cho mọi người, cứ nghỉ ngơi cho khỏe một chút đi."

Diệp Thiên nhìn bọn Linh Nguyên ngã trái ngã phải ngủ đầy đất phía dưới, không khỏi cười khổ một tiếng, chua sót mà lắc đầu.

Cũng không thể trách bọn họ, chủ yếu là họ thật sự quá cực khổ trong khoảng thời gian này.

Mấy tháng nay, có thể nói bọn họ đều đang công phá thành trì của quân thù cả ngày lẫn đêm.

Ngày nào cũng liếm máu trên vết đao, đánh đến trời đất tối sầm.

Mà rảnh rỗi nhất trong bọn họ không thể không nhắc tới Diệp Thiên, bởi vì từ đầu tới cuối hắn chẳng ra tay lần nào cả.

Hắn chỉ mang đến tác dụng làm kinh sợ, cứ đứng sừng sững ở nơi đó.

Cho nên trong quá trình đó, Diệp Thiên rất thả lỏng.

Nhưng hắn biết trận kế tiếp mình căn bản không thể thả lỏng nổi.

Bởi vì hắn tin tưởng, nếu lần này Minh Đạo phái người đến, tuyệt đối sẽ không còn là hạng người hời hợt nữa, mà là cao thủ chân chính! 

Bọn họ phải mất nửa tháng để đi hết con đường này.

Dọc đường đi vô cùng yên bình, còn hết sức thuận lợi.

Bởi vì trên đường bọn họ hành quân, không bị bất kỳ thứ gì cản trở.

Nhưng càng như vậy, tâm lý của Diệp Thiên càng có chút bất an.

Hôm nay, trong xe kéo, Diệp Thiên trầm giọng nói với bọn Ác Nguyên và Linh Nguyên: "Trong khoảng thời gian này, trên đường chúng ta hành quân thật sự quá bình yên, mà trong sự bình yên này lại lộ ra một luồng sát khí. Cho nên khoảng thời gian này chúng ta quá mức thuận lợi, thật sự quá thuận lợi! Mấy ngày tiếp theo, chư vị phải tập trung tinh thần, ta không dám khẳng định, nhưng ta cũng nắm chắc được ít nhất chín phần, đảm bảo đoạn  đường kế tiếp của chúng ta sẽ gặp được trắc trở rất lớn!"

Nghe thấy lời nói của Diệp Thiên, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt rất nặng nề.

Ngay cả Hỏa Huyền bình thường sinh động nhất, tự cao nhất, lúc này cũng không lộ ra nét bông đùa ngày trước nữa.

Trải qua thời gian chiến đấu dài như vậy, không thể không nói, nó đã có tác dụng thúc đẩy mọi người tiến bộ rất nhiều.

Nhất là phương diện tâm lý, được chiến tranh gọt rửa, sự thay đổi tâm thái của con người là lớn nhất.

Nó sẽ làm một người trở nên trưởng thành, trở nên chín chắn, trở nên tràn đầy khí thế.

Mà bọn Linh Nguyên thật sự đã trải qua sự gọt rửa liên tục của ngọn lửa chiến tranh.

Lúc này, đại quân của bọn người Diệp Thiên đang đi ngang qua một khe sâu.

Vách đá hai bên khe sâu cao ngất trong mây, mà cái khe này lại vừa hẹp vừa dài.

Nếu lúc này có người đứng ở hai bên khe sâu, phát động tấn công nhằm vào bọn Diệp Thiên, vậy toàn bộ đại quân của bọn họ cũng không thể tránh né.

Mà nếu phát động hỏa công, ngăn chặn hai đầu của khe sâu lại rồi phóng hỏa ở giữa, vậy thì không ai có thể chạy thoát.

Bọn Diệp Thiên đã sớm nhận thấy rõ sự hung hiểm của loại địa hình này.

Cho nên khi đi ngang qua khe sâu này, bọn Diệp Thiên hành quân thật trật tự đâu vào đấy.

Ngay vào lúc bọn Diệp Thiên sắp qua được khe sâu, đột nhiên một loạt âm thanh giống như sấm rền vang lên từ trên đỉnh đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK