“Sợ cái gì ,mà sợ?”
Thẩm An Kỳ đẩy tay Diệp Tử Cương ra, hận không thể rèn sắt thành thép nói: “Con chính là cái thằng oắt con vô dụng con biết không? Sợ cái này sợ cái kia, phụ hoàng con còn ở đây con sợ thì mẹ có thể hiểu được, hiện tại phụ hoàng con đã không còn ở Tử Vi Tinh nữa rồi, Bảo Bảo chỉ là thái tử giám quốc, có cái gì đáng sợ?”
“Lại nói, mẹ cũng không phải để cho con đi làm ẩu, nếu không phải tình thế bức bách thì mẹ làm sao có thể cho con đi làm chuyện đó?”
“Lúc con ở bên trong đại quân thì mẹ đặc biệt đi thị sát quân trấn thủ phía dưới, người người đều cảm thấy khủng hoảng và tuyệt đại đa số đều nghĩ đến việc đầu hàng.”
“Hơn nữa căn cứ vào những gì mẹ biết thì có khoảng bảy phần văn võ đại thần trở lên, cũng là đồng ý đầu hàng bảo toàn đại cục.”
“Lúc này con đi bức thái tử thoái vị chính là thuận thế mà làm, sẽ được rất nhiều người ủng hộ, xác suất thành công có thể đạt đến hơn chín phần.”
“Hơn nữa mẹ của Tư Thần cũng chạy tới khuyên bảo Tư Thần rồi, nếu để cho Tư Thần cầm cờ chạy trước như vậy văn võ bá quan cùng người trong thiên hạ đều sẽ ủng hộ thằng bé trợ lực cho thằng bé thượng vị, cũng không có chuyện của con.”
“Cho nên, con nhất định phải cố gắng cầm cờ đi trước Tư Thần, nếu chậm thì không còn cơ hội nữa, con biết chưa?”
Nghe Thẩm An Kỳ nói mấy lời nói này, Diệp Tử Cương cũng động lòng.
Cậu đương nhiên muốn làm thái tử, nằm mơ cũng muốn làm.
Hơn nữa cậu cũng biết, đại đa số mọi người đều hy vọng Bắc Minh Giáo có thể đầu hàng, ngăn cản trận sát phạt phân tranh này.
Cậu càng rõ ràng hơn là nếu như không đầu hàng đến cuối cùng cũng sẽ chỉ là tinh phá người vong, tuyệt đối thủ không được.
“Mẹ, kỳ thực con cũng muốn đầu hàng, nhưng mà lỡ như phụ hoàng trở về biết được con tạo phản bức thái tử thoái vị dẫn người đi đầu hàng kẻ thù. Tính khí của phụ hoàng thì mẹ cũng không phải là không hiểu, lỡ như phụ hoàng giận lên bóp chết con thì như thế nào mẹ?” Diệp Tử Cương nói.
Thẩm An Kỳ an ủi: “Mẹ hiểu những lo lắng của con, nhưng con suy nghĩ kỹ một chút, con cứu được ngàn vạn tỷ người của thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ còn bảo toàn mạng sống cho vợ con, con cháu cho phụ hoàng con. Phụ hoàng con dù bất mãn thế nào thì còn có thể giết con sao?”
“Coi như phụ hoàng con dưới cơn nóng giận muốn giết con đi nữa thì người trong thiên hạ cũng sẽ không đồng ý. Trước kia Bảo Bảo không phải cũng đã làm phụ hoàng con tức giận bị đẩy lên đoạn đầu đài, cuối cùng được nhóm dư nghiệt cứu sao?”
“Bây giờ con nghe theo lời mẹ, dẫn dắt bách quan hy vọng đầu hàng đi gặp thái tử, bảo thằng bé đầu hàng. Thằng bé chắc chắn không đầu hàng, vậy con liền bức thằng bé thoái vị, cướp đoạt vị trí thái tử, hiệu lệnh thiên hạ hướng kẻ thù đầu hàng, bảo trụ giang sơn của phụ hoàng con trước rồi lại nói tiếp. Con không thể do dự nữa, nếu không thì sẽ để Tư Thần giành trước!”
Nói xong thì cô ta lôi Diệp Tử Cương đi ra ngoài.
Diệp Tử Cương vội nói: “Mẹ, bên phía kẻ thù còn có bọn người Thái Huyền, Hạo Thiên nữa, nếu chúng ta đầu hàng thì bọn họ có giết chúng ta không?”
“Sẽ không.” Thẩm An Kỳ nói: “Bọn người Hạo Thiên, Thái Huyền không có thế lực, con có trong tay cả thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ, là một cái thế lực lớn.”
“Phàm là người thông minh thì hai người sẽ chọn một mà thôi, đều sẽ lựa chọn con mà không phải Hạo Thiên và Thái Huyền. Thậm chí sau khi con đầu hàng thì hãy bảo soái địch giết Hạo Thiên và Thái Huyền, địch soái đều sẽ đồng ý, tuyệt không có khả năng lại bởi vì Hạo Thiên và Thái Huyền mà giết chúng ta. Kẻ thù là tới đoạt địa bàn cho mình, không phải là đoạt địa bàn cho Hạo Thiên và Thái Huyền, điểm này con phải hiểu rõ.”
“Huống chi, chúng ta còn có binh pháp mạnh hơn, kẻ thù sẽ không thể không động tâm.”
“Chúng ta muốn người có người, muốn địa bàn thì có địa bàn, muốn tài nguyên có tài nguyên, muốn binh pháp có binh pháp, kẻ thù còn có thể bởi vì bọn người Hạo Thiên và Thái Huyền giết chúng ta sao?”
“Nếu con là thống soái quân địch thì con sẽ làm như vậy sao?”
Đổi vị trí suy xét một phen, Diệp Tử Cương không thể không thừa nhận, sau khi đầu hàng chính xác sẽ không chết, còn có thể để hai người Hạo Thiên và Thái Huyền đi chết.
Nghĩ như vậy, cậu cắn răng.
“Làm thì làm!”
“Vậy thì đúng rồi đó!”
Thẩm An Kỳ vui mừng nở nụ cười.
Thế là Diệp Tử Cương phân phó một vị phó tướng, bảo phó tướng nhìn chằm chằm cổng thông tin, trước tiên đừng để kẻ thù đánh vào tới, tiếp đó mang theo mấy tâm phúc Thái Hư Cảnh đi tới Hoàng Đô.
Sau khi đến Hoàng Đô sau đó, cậu không có đi vào hoàng cung trước mà là tiến vào phủ đệ của ông nội của Thẩm An Kỳ.
Thẩm An Kỳ âm thầm giao hảo với mấy vị đại thần liền để mấy vị này đại thần đi dẫn mấy đại thần khác muốn đầu hàng toàn bộ gọi vào bên trong Thẩm phủ.
Ước chừng có đến hơn hai trăm đại thần, chiếm hết tám phần nhân số của bá quan văn võ.
“Thái tử cố chấp không chịu thay đổi, cự tuyệt đầu hàng, vứt bỏ bách tính của thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ. Bổn vương thực sự không đành lòng nhìn thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, không đành lòng giang sơn mà phụ hoàng cực khổ lắm mới có thể giành trở về từ tay Thái Huyền, Hạo Thiên, Minh Thiên mất đi. Chính vì thế bổn vương quyết định đầu hàng, lấy đại cục làm trọng, bảo toàn người trong thiên hạ, chư vị đại nhân cảm thấy như thế nào?” Diệp Tử Cương liếc nhìn văn võ hỏi.
“Chúng thần cực kỳ đồng ý với quyết định của Sở Vương!” Đám đại thần nhao nhao đồng ý.
Có đại thần lập tức đứng ra nói: “Sở Vương điện hạ vì đại cục mà ngài có thể làm ra quyết định như vậy khiến thần vô cùng vui mừng. Nhưng mà ngài không thể tự mở cổng thông tin đi đầu hàng, bởi vì cái kia đại biểu chính ngài dẫn quân địch đi vào, thái tử còn có thể hạ lệnh chống cự, sẽ làm chết rất nhiều rất nhiều người.”
“Vì để giảm thương vong đến xuống đến thấp nhất, thần đề nghị Sở Vương điện hạ, trước tiên bức thái tử thoái vị. Sau đó có chúng ta những đại thần này ủng hộ, Sở Vương điện hạ ngồi trên thái tử bảo tọa là rất nhẹ nhàng.”
“Chỉ có ngồi trên ghế thái tử lấy danh nghĩa thái tử mà hạ lệnh toàn quân đầu hàng, mới sẽ đem thương vong xuống đến thấp nhất. Về phần ai không đầu hàng thì để quân địch tiến lên giết người đó, ít nhất người đầu hàng còn có thể giữ được tính mạng.”
Lời nói của vị đại thần này được tất cả đại thần ngồi ở đó ủng hộ, nhao nhao đề nghị Diệp Tử Cương đi bức thái tử thoái vị.
“Haizz!” Diệp Tử Cương thở dài.
“Bổn vương thực sự không muốn làm thái tử cái gì, nhưng mà vì đại cục bổn vương chỉ có thể làm một lần phản tặc .”
Lời nói tuy như thế, nhưng trong lòng cậu cao hứng muốn chết.
Kết quả là bọn họ liền bắt đầu sắp xếp chuyện bức thái tử thoái vị.
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Tử Cương cùng đám đại thần, cùng nhau tiến đến vào triều sớm.
Không bao lâu, Bảo Bảo ngáp một cái đi lên bảo tọa, vừa đi vừa nói: “Bổn cung một đêm không ngủ, chế định mấy cái ngăn địch phương lược, này liền cùng các đại nhân chia sẻ một chút, nghe một chút ý kiến của các đại nhân.”
Nói xong thì anh ấy ở trên ngồi xuống bảo tọa.
Kết quả là phát hiện Diệp Tử Cương đứng ở đó.
Anh ấy lập tức nhướng mày, hỏi: “Sở Vương không đi trấn thủ cổng thông tin thế nào lại chạy trên triều đình rồi?”
Diệp Tử Cương đứng dậy, hành lễ nói: “Gặp qua thái tử điện hạ, thần đệ thỉnh cầu đầu hàng, bảo toàn người trong thiên hạ!”
“Cái gì!”
Bảo Bảo choáng váng!
“Sở Vương không có hồ đồ chứ? Sở Vương muốn bổn cung đầu hàng kẻ địch?”
“Đúng vậy thái tử điện hạ!” Diệp Tử Cương nói: “Quân địch thế tiến công quá hung mãnh, chúng ta căn bản không chống đỡ được. Thời gian quân địch tối hậu thư chỉ còn dư hai ngày, nếu là không đầu hàng thì không những không chống đỡ được quân địch mà còn có thể khiến cho thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ tai ương diệt vong.”
“Vì người trong thiên hạ, thái tử điện hạ nên dẫn đầu hướng kẻ thù đầu hàng, cho dù là giả vờ đầu hàng chờ phụ hoàng trở về lại phản bọn họ cũng được. Tóm lại không thể ngu muội chống cự mà không chú ý đến tính mạng của người trong thiên hạ nữa, mong rằng thái tử điện hạ nghĩ lại!”
Cậu muốn bức thái tử thoái vị, nhưng mà cũng phải làm cho danh chính ngôn thuận!
Cũng không thể vừa tiến đến liền trực tiếp lấy ngôi vị thái tử này được đúng không?
Cho nên mới muốn khuyên Bảo Bảo trước, cậu tin tưởng Bảo Bảo sẽ không đồng ý đầu hàng, đến lúc đó cậu lại bức thái tử thoái vị, cũng liền thuận theo dân ý.
Quả nhiên.
Bảo Bảo nổi giận nói: “Sở Vương thật sự là làm loạn, tại sao có thể đầu hàng kẻ thù được?”
“Sở Vương không biết kẻ thù bên kia có mối thù một mất một còn với phụ hoàng là Thái Huyền và Hạo Thiên sao?”
“Nếu như đầu hàng thì để bọn họ nói gì phụ hoàng của chúng ta?”
“Bọn họ nhất định sẽ nói phụ hoàng sinh ra một đám phế vật, lúc đó thì mặt mũi phụ hoàng để chỗ nào?”
“Cho nên, bổn cung thà chết không hàng, Tư Thần và bổn cung có cùng một một thái đô đó chính là quyết chiến tới cùng. Sở Vương cũng là con trai của phụ hoàng, làm làm sao lại có thể nói ra lời đầu hàng đại nghịch bất đạo như thế này, trong mắt Sở Vương còn có phụ hoàng sao?”
Diệp Tử Cương phẫn nộ phản bác: “Đánh thì đánh không lại, không đầu hàng thì chính là chết. Thái tử muốn chết cũng được, nhưng mà đừng kéo người trong thiên hạ đi chết theo, đây không phải tận trung tận hiếu, đây là đang hại phụ hoàng đó, thái tử biết không?”
“Nếu như là người trong thiên hạ bởi vì thái tử mà chết thì dù bọn họ biến thành quỷ cũng sẽ tìm thái tử đòi mạng.”
“Nếu thái tử là hiếu tử thì nên đầu hàng, nếu cứ chấp mê bất ngộ thì đó tương đương với đứa con bất hiếu, vậy cũng đừng trách ta không khách khí!”
Bảo Bảo chọc tức đến nỗi lòng ngực đau nhói, giận chỉ Diệp Tử Cương quát lên: “Sở Vương muốn làm gì? Muốn tạo phản bức thái tử thoái vị sao?”
“Sai!”
Diệp Tử Cương nghiêm nghị nói: “Ta chỉ muốn cứu người trong thiên hạ cho nên còn xin thái tử điện hạ hạ lệnh soạn chiếu thư thoái vị đem giám quốc gánh nặng này giao cho ta đi.”
Diệp Tử Cương vừa dứt lời thì tám phần bá quan văn võ đứng dậy, cùng hô lên: “Thỉnh giám quốc hạ lệnh soạn thảo chiếu thư thoái vị đem giám quốc gánh nặng giao cho Sở Vương phụ trách!”
“Các ngươi...”
Bảo Bảo tức giận muốn hộc máu.
Có đại thần phái chủ chiến cả giận nói: “Những loạn thần tặc tử các ngươi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, bức thái tử thoái vị tạo phản, thật sự là tội không thể tha!”
“Người đâu, bắt hết bọn người này lại!”
Rất nhanh, một đám thị vệ vọt vào.
“Bắt lấy bọn họ!” Bảo Bảo quát lên.
Kết quả, không ai động thủ.
Bảo Bảo luống cuống, chỉ vào thống lĩnh thị vệ quát lên: “Bổn cung bảo cho ngươi bắt những loạn thần tặc tử này ngươi có nghe thấy không!”
“Thái tử điện hạ, thối vị nhượng chức đi!” Thống lĩnh thị vệ nói.
“Ngươi...”
Bảo Bảo đã tức nói không ra lời.
Đại thần phải chủ chiến phái nhao nhao mắng lên.
Diệp Tử Cương phất phất tay: “Mang những này xuống, giết hết.”
“Vâng, Sở Vương!”
Thị vệ lập tức động thủ.
Bộp bộp bộp!
Mấy chục đại thần bị giết ở trong đại điện.
“Thừa tướng! Trung Thư Lệnh! Trương Thượng Thư...”
Bảo Bảo chạy khỏi bảo tọa, lôi kéo những đại thần bị chặt giết trên mặt đất, nhưng không có một người nào có thể đứng lên, tất cả đều chết hết.
“A!” Bảo Bảo tê tâm liệt phế.
“Diệp Tử Cương, đồ phản tặc này, những đại thần này đều là do phụ hoàng cất nhắc, đối với Bắc Minh hoàng triều tận chức tận trách, dốc hết tâm huyết, ngươi lại giết bọn họ hết rồi. Ngươi đúng là tội ác tày trời!”
“Phụ hoàng không ở đây, huynh trưởng như ba, ta muốn dùng danh nghĩa phụ hoàng nghiêm trị cái tên bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa nghịch tặc ngươi!” Vừa dứt lời, Bảo Bảo phẫn hận hướng Diệp Tử Cương xông tới giết.