Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thiên giơ tay ấn nhẹ vào Tư Đồ Lý và ông Thẩm.

Đồng thời trong miệng nói thầm: “Ma đạo, vực sâu!”

Rồi từ lòng bàn tay hắn, một bóng đen nhanh chóng lan ra.

Trong nháy mắt, như thể cái bóng của Tư Đồ Lý và Ông Thẩm bị nuốt chửng.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, cái bóng biến mất, bóng của Tư Đồ Lý cùng Ông Thẩm đã biến mất không còn tăm hơi.

Thậm chí không có thời gian để kêu cứu.

Diệp Thiên khoan thai rời khỏi Hồng môn quốc độ, xuất hiện ở trong sân sau.

Lúc này, Ác Nguyên bị người phụ nữ váy hồng giữu chặt, hai người khác hợp lực, bay ra ngoài.

Diệp Thiên vụt đi, đến sau lưng Ác Nguyên.

Vươn tay nhẹ nhàng đỡ lấy ông ta.

Ác Nguyên nhìn lại, sau khi nhìn thấy Diệp Thiên, liền cười với hắn.

Diệp Thiên vỗ vai ông ta và nói: “Đến mấy kẻ oắt con cùng không đánh lại được, sau khi trở về tập luyện gấp đôi!”

Nói xong bóng người biến mất.

Ngay sau đó nhìn thấy ánh kiếm khắp nơi trong sân nhỏ, không tới một hơi thở, Diệp Thiên lại trở về chỗ cũ.

Nhưng nam thanh nữ tú của nhà họ Tư Đồ vốn đang rất hung hãn, nhưng lúc này lại đứng ở đó bất động, đến ánh mắt cũng đã mất đi hào quang.

Sau đó, có một cơn gió thoảng qua, đầu của sáu người rơi khỏi cổ.

Đối với thực lực của Diệp Thiên, Ác Nguyên từ sớm đã quen rồi.

Diệp Thiên cũng không liếc nhìn sáu thi thể phía sau, xoay người đi ra ngoài sân.

Sau đó, hắn nói mà không nhìn lại: “Đi xử lý thi thể ổn thỏa đi, thêm cả gia đinh của nhà họ Tư Đồ cũng dọn sạch luôn một thể.”

Trận chiến vừa rồi của Ác Nguyên cùng những nam thanh nữ tú đó cũng khá ồn ào.

Vốn đã có khá nhiều người chứng kiến.

Ngay sau đó, thông tin Diệp Thiên và Ác Nguyên trảm sát nhà họ Tư Đồ nhanh chóng lan truyền tại Vân Không thành.

Cùng lúc đó, trong khu rừng rậm bên ngoài Vân Không thành.

Ba vị đường chủ của Minh Thập Tam Cung và bốn vị trưởng lão của Cung Minh Đế đem theo thuộc hạ có mặt tại đây.

Lúc này, Mạc Hổ, đường chủ Hắc Hổ đường của Minh Thập Tam Cung nhìn bốn trưởng lão Cung Minh Đế với vẻ mặt nghi hoặc.

“Theo như thông tin vừa nhận được, có hai tên Ngũ Đạo còn rất trẻ đã toàn bộ trảm sát Nhà họ Tư Đồ. Chuyện này chắc chắn có liên quan đến Thánh Khư Thủy Tổ và Ma Đạo Tổ Sư. Cũng biết được rằng hai người đó đang ở trong Vân Không thành, tại sao chúng ta không lập tức tiến vào bắt người, còn đợi cái gì?”

Tạ Bất Tu, đường chủ Âm La đường của Cung Minh Đế cười nói: “Đường chủ Mạc hãy bình tĩnh, tôi biết ông muốn báo thù. Thế nhưng Thánh Khư Thủy Tổ không phải người bình thường, muốn giết hắn, nhất định phải có thời gian cùng thời cơ thích hợp. Nếu như hiện tại chúng ta cứ thế đánh vào trong, không chỉ đánh rắn động cỏ mà còn không giữ chân được bọn chúng.”

Mạc Hổ gãi gãi đầu nói: “Vậy án theo ý của trưởng lão Tạ, khi nào chúng ta mới có thể giết Thánh Khư Thủy Tổ?”

Tạ Bất Tu nói: “Thánh Khư Thủy Tổ tuyệt nhiên đến Vân Không thành, nhất định chỉ có duy nhất một mục đích, đó chính là sàn đấu giá. Từ trước đến nay hội đấu giá ở Vân Không thành toàn bộ không phải là vật phẩm bình thường. Nếu như Thánh Khư Thủy Tổ muốn cướp, nhất định sẽ có rất nhiều người muốn truy sát. Đợi đến lúc đó, chúng ta ra tay nhất định sẽ được lợi gấp đôi. Quan trọng là ở, lúc đó có rất nhiều cao thủ ở bốn phương quy tụ lại. Thánh Khư Thủy Tổ lúc đó muốn chạy, e rằng rất khó!”

Mọi người nghe xong đều đồng tình.

Mạc Hổ còn vỗ đùi sung sướng.

“Từ lâu đã nghe danh trưởng lão Tạ túc trí đa mưu, hôm nay được chứng kiến quả nhiên danh bất hư truyền! Đây quả thật là kế hoạch tốt, tính toán kỹ lưỡng! Tôi nguyện ý nghe theo Trưởng lão Tạ toàn quyền quyết định, chỉ hi vọng trưởng lão Tạ có thể đưa chúng ta cùng đến tiêu diệt Thánh Khư Thủy Tổ, báo thù cho đường chủ Ô!”

Trưởng lão Tạ cười sảng khoái, nói: “Đường chủ Mạc nói nặng lời rồi, mọi người đều làm việc cho Minh Đạo. Giúp đỡ nhau làm việc là đúng, làm gì có chuyện chỉ đạo hay không chỉ đạo?”

Diệp Thiên đưa Ác Nguyên rời khỏi quán trọ bạn đầu, tìm một nhà trọ mới ở Vân Không thành.

Nơi mà họ ở hiện giờ, vẫn là một phòng viện độc lập.

Thế nhưng chuyện giành phòng viện như trước đây vốn không còn phát sinh.

Cứ như vậy, họ đã trải qua hai ngày tiếp theo trong yên bình.

Sáng sớm ngày thứ ba, Diệp Thiên đem theo Ác Nguyên ra khỏi phòng viện.

Đi đến thương hội lớn nhất trong thành, Thương hội Vạn Bảo.

Thương hội Vạn Bảo là sản nghiệp của Cung Minh Đế, trong tất cả các thành trì của Minh Đạo, đều có một vị trí rất cao.

Vì lai lịch thâm sâu, do đó mọi chuyện được kiểm tra rất nghiêm ngặt, không một ái dám gây chuyện.

Chính vì lẽ đó, bất kỳ ai muốn mua hay bán bảo vật. Thương hội Vạn Bảo đều là cái tên rất thân thuộc.

Cho dù bọn họ thu phí có hơi cao, nhưng từ trước đến nay chưa hề mắc sai lầm.

Không lâu sau, Diệp Thiên và Ác Nguyên đã đến cổng Thương hội Vạn Bảo.

Nhìn tòa nhà hùng vĩ trước mặt này, Ác Nguyên không khỏi sửng sốt.

“Mẹ kiếp, Thương hội Vạn Bảo này thật sự tài sản lớn quá rồi à? Cổng lớn này được làm bằng vàng tím!”

Diệp Thiên liếc ông ta một cái: “Thương Minh giới này đều là thiên hạ của Minh Đạo, còn Cung Minh Đế là người trị vì Minh Đạo. Tất cả tài nguyên của thế giới này đều nằm trong tay bọn họ. Bọn họ giàu như vậy, lạ lắm sao?”

“Nhưng những thứ này căn bản đều là của Ngũ Đạo chúng ta, đệ tử nhất định phải lấy lại chúng!”

Ánh mắt Ác Nguyên lóe lên thiêu đốt.

“Có mục tiêu là chuyện tốt, nhưng trước hết con phải có thực lực tương ứng.”

Diệp Thiên vỗ vai Ác Nguyên một cái, bước lên bậc thềm hướng tới Thương hội Vạn Bảo.

Vì trước đó giết hết người nhà Tư Đồ, gây tiếng vang quá lớn.

Diệp Thiên cùng Ác Nguyên tại Vân Không thành này, coi như cũng có chút tiếng tăm. 

Để tránh những rắc rối không đáng có, hiện hai người đều mặc áo choàng đen, đội mũ trùm đầu.

Che mặt và khí tức của họ.

Trong Thương hội Vạn Bảo, hầu hết những người tham gia đấu giá đều mặc y phục như vậy.

Cũng chính vì lẽ đó, hai người cũng không quá nổi bật.

Sau khi trả một phí vào cửa, hai người tìm chỗ ngồi và ngồi xuống, đợi hội đấu giá bắt đầu.

Ngay sau đó, toàn bộ sàn đấu giá chật kín người.

Lúc này, trên sân khấu đấu giá phía trước, một người phụ nữ ăn mặc bó sát từ sau hậu trường bước ra.

Người phụ nữ mặc một chiếc áo dài trắng, tôn lên vóc dáng gập ghềnh thu hút của cô.

Người phụ nữ mỉm cười, hơi cúi đầu về mọi hướng của căn phòng.

Sau đó, cô ta khẽ mở môi, nói: “Cảm tạ các vị có thể đến tham gia Thương hội Vạn Bảo đấu giá mỗi năm một lần. Tôi là người chủ trì sàn đấu giá hôm nay Diệp Linh. Chuyện khác không cần nói nhiều nữa, chúng ta trước hết hãy bắt đầu buổi đấu giá hôm nay! Hiện tài xin mời bảo vật đầu tiên!”

Ngay khi giọng nói của người dẫn chương trình cất lên, hai thị nữ bước ra từ phía sau hậu trường, đẩy một chiếc xe nhỏ có khay được phủ bằng vải lụa.

Hai thi nữ đẩy xe hàng đến bên người phụ nữ, rồi đưa tay vén tấm vải lụa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK