Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Trời mẹ ơi, thật là đáng sợ, lần này chết chắc rồi."

"Hỏa lực kinh khủng như vậy tiến công đến, sao chúng ta có thể chống đỡ được cơ chứ?"

"Xong rồi xong rồi, lần này là thật sự xong rồi, không thể quay về quê nhà được nữa, sẽ không còn được gặp lại ba mẹ con cái của tôi được nữa rồi."

"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ đây? Chúng ta sắp bị nổ tung mà chết như vậy hay sao?"

Nhìn thấy hỏa lực dày đặc kinh khủng bao trùm đến từ khắp bốn phương tám hướng, hơn hai trăm vạn triệu đại quân của Thiên Đình lâm vào hoảng loạn trong nháy mắt, thậm chí còn có người đã sợ tới mức làm trận hình rối loạn, đang tìm một cái hố nào đó để trốn đi.

Bởi vì bọn họ đều biết, đối mặt với hỏa lực khủng bố như thế, bất kể bọn họ có làm thế nào đi nữa thì cũng không đánh lại được, thứ chờ đợi bọn họ chỉ có tử vong mà thôi.

"Đừng sợ. Đừng hoảng hốt. Tập trung hỏa lực oanh kích về phía quân địch ở đằng trước cho tôi, vừa mới nhận được truyền âm, Ngọc Đế đã phái người của Chuẩn Đề đạo nhân và Nữ Oa nương nương đến trợ giúp cho chúng ta rồi, rất nhanh sẽ đến chiến trường thôi. Khi đó cuộc chiến sẽ được xoay chuyển, phía bên bị tiêu diệt sẽ là bọn họ chứ không phải là chúng ta. Cho nên tất cả đừng hoảng sợ, đừng sợ, Đánh, hung hăng mà đánh đi cho bổn soái."

Hạo Thiên Đại Đế vì để ổn định lòng quân, cũng không cần mặt mũi nữa mà nói ra mấy lời nói vô căn cứ để lừa gạt đại quân, dù sao thì tất cả mấy đại quân đều phải chết, lừa thì cứ lừa thôi, chết rồi thì cũng sẽ không hỏi ông ta vì sao mà Nữ Oa và Chuẩn Đề đạo nhân còn chưa tới nữa.

Quả nhiên hữu hiệu.

Lời này của ông ta vừa thốt ra, rất nhiều đại quân đều tin tưởng.

Dù sao cũng là được nói ra từ trong miệng của một vị Thống soái, độ tin tưởng rất cao.

Kết quả là tất cả đại quân của Thiên Đình đều tập trung hỏa lực, phát động mãnh liệt tiến công với một trăm vạn triệu Hoàng Thiên Quân ở phía tây.

Rầm rầm rầm.

Trong nháy mắt khi bọn họ bắn hỏa lực ra, hệ thống hỏa lực dày đặc ở khắp bốn phương tám hướng đều bắn vào bên trong đại quân của Thiên Đình, nổ tung đến mức khắp nơi nở hoa, ánh lửa ngập trời, tiếng kêu thảm thiết thê lương cũng vang vọng khắp trong thiên địa.

Chính là một sóng hỏa lực bao trùm đã tạo thành mấy vạn triệu thương vong cho đại quân của Thiên Đình rồi, ít nhất hơn mười vạn triệu trận hình của đại quân bị nổ loạn, tổn thất vô cùng nghiêm trọng.

Đương nhiên, Hoàng Thiên Quân ở bên sườn phía tây, lại bị một vòng hỏa lực mạnh của đại quân Thiên Đình này công kích, cũng phải trả một cái giá không nhỏ.

Cho dù A Tu Ta cấp Thánh Nhân, tất cả đều tập trung hết ở bên sườn phía tây, chặn lại hỏa lực thay cho đại quân, nhưng hỏa lực của quân địch cũng tương đối mãnh liệt. Một lượt đánh tới cũng mang đến cái giá vạn triệu thương vong cho Hoàng Thiên Quân.

Rầm rầm rầm. 

Đại quân của hai bên ngừng phóng ra hỏa lực một lát, ngừng bắn phá oanh tạc.

Bởi vì số lượng đại quân của Thiên Đình ít, lòng quân đã sớm bị dọa sợ tán loạn rồi, dưới mấy vòng hỏa lực công kích, số lượng đại quân cũng còn lại không đến hai trăm vạn triệu, hơn nữa rất nhiều trận hình cũng đều bị đánh tan hoặc là dọa tán loạn, đại quân còn có thể phóng hệ thống hỏa lực ra cũng không đủ một trăm vạn triệu.

"Quân địch ở bên trong nghe rõ đây, các người đã bị bao vây rồi, không có viện quân tới cứu các người đâu, kết cục đang chờ đợi các người chỉ có một con đường chết mà thôi. Nếu các người lựa chọn tự cứu, vậy thì tản trận hình ra, đừng nghe chỉ huy của tướng lãnh các người nữa, tản trận hình ra quỳ lên trên mặt đất, đừng có phóng hỏa lực ra nữa. Chúng tôi sẽ ngừng bắn rồi tha cho các người một mạng. Nếu các người một mực phản kháng, muốn trước khi chết phải kéo theo mấy cái đệm lưng nữa, vậy thì thật ngại quá, chúng tôi sẽ oanh kích đến cùng, thẳng cho đến khi tiêu diệt hoàn toàn các người thì thôi."

Bên phía Hoàng Thiên Quân bên kia, thông qua tiên pháp khuếch đại âm thanh, truyền âm vào bên tai cho tất cả đại quân của Thiên Đình.

Nghe thấy giọng nói này, rất nhiều người đều bị dọa cho khiếp đảm, các binh sĩ không muốn chết đều lập tức tự động giải tán trận hình, khiến cho từng cái lại từng cái trận hình sụp đổ trong nháy mắt, hỏa lực của bên phía Thiên Đình này, cũng thuận theo mà giảm xuống cực nhanh, hỏa lực càng ngày càng yếu.

Thấy một màn như vậy, nghe được giọng nói này, Khương Tử Nha đỏ mắt đến mức có thể nhỏ máu đến nơi.

"Nhớ năm đó dẫn dắt đại quân Nam Hạ, tôi đã hăng hái hăm hở như thế nào, cảm thấy không tới ba năm là có thể quét sạch hết quân liên minh của Nam Chiêm Bộ Châu rồi. Nhưng không ngờ đám đại quân này đều không trở về được nữa, không trở về được, không trở về được nữa rồi."

Trong nháy mắt này, Khương Tử Nha lập tức trở nên già đi, cả lưng cũng khom xuống.

"Trận hình không được loạn. Không được loạn. Giữ vững trận hình hết cho tôi, giữ vững trận hình."

Hạo Thiên Đại Đế phẫn nộ quát to, ông ta cầm Hạo Thiên Kiếm, hỏa lực nổ trên đầu, chém giết một vòng trong đại quân của mình, nhìn thấy người run rẩy khóc than thì giết, tự mình không giết hết được thì lại lớn giọng mà gào lên: "Chúng tướng nghe lệnh, hễ là có người chủ động tan rã trận hình, hoặc sợ tới mức khóc kêu làm nhiễu loạn lòng quân, giết hết toàn bộ cho tôi. Thà rằng để cho đại quân không có cốt khí chúng ta chết dưới dao mổ của chúng ta, cũng không được để quân địch chiếm tiện nghi, trở thành người của quân địch được."

“Vâng."

Tướng lĩnh của Thiên Đình ở bên kia đều bắt đầu nhắm đao kiếm của vào ngay chính đại quân của mình, thà rằng phá hủy, cũng không nguyện ý để lại cho Hoàng Thiên Quân.

Dưới sự tàn sát của bọn họ, đại quân của Thiên Đình nản lòng thoái chí, hỏa lực dần dần yếu bớt, tất cả đều chạy tứ tán khắp bốn phương tám hướng, binh bại như núi đổ, càng không thể vãn hồi lại được.

Mà sự tàn sát của Hạo Thiên Đại Đế bọn họ cũng trở nên càng tàn bạo không có tính người hơn, cả triệu cả triệu đại quân đều bị giết chết, tiếng khóc thét vang lên khắp cả không gian.

Lúc này, bên trong lều chủ soái của quân liên minh.

"Bệ hạ, hỏa lực của quân địch đều đã yếu dần đến mức không thể tạo thành bất cứ uy hiếp nào đối với chúng ta nữa rồi. Nếu thần không đoán sai, Khương Tử Nha sẽ lựa chọn thà rằng hủy diệt đại quân của bọn họ, cũng không nguyện ý để lại bất cứ một người nào cho chúng ta. Cho nên chúng ta không thể đợi được nữa, nhanh chóng triệu tập tất cả tướng lãnh giết vào trong, chỉ giết tướng lãnh của quân địch chứ không giết chiến sĩ quân địch, ngăn cản bọn họ giết chóc đại quân của bọn họ. Có lẽ còn có thể bắt làm tù binh để bù lại cho tthương vong của chúng ta." Thân Công Báo đề nghị.

Diệp Thiên gật đầu, cảm thấy có đạo lý, lúc này anh hạ lệnh: "Truyền mệnh lệnh của trẫm, tất cả đại quân lập tức ngừng bắn, giữ vững cảnh giới, các vị Thái Thượng Kính ở khắp nơi thống lĩnh, cùng trẫm giết một đường vào trận doanh của quân địch, bắt sống Hạo Thiên và Khương Tử Nha."

"Vâng. Bệ hạ."

Theo mệnh lệnh được truyền ra, mấy trăm vạn Hoàng Thiên Quân lập tức ngừng bắn, giữ vững cảnh giới của trận hình, phòng ngừa tướng lãnh của quân địch đánh lén.

"Theo trẫm giết vào trong, bắt sống Hạo Thiên, Khương Tử Nha."

Diệp Thiên giơ cao Hoàng Thiên Kiếm lên mà hô to một tiếng, dẫn đầu xung phong liều chết về phía trận doanh của quân địch.

"Giết. Bắt sống Hạo Thiên, Khương Tử Nha."

Hơn trăm nghìn tướng lãnh Hoàng Thiên Quân, xông giết về phía trận doanh của quân địch từ khắp bốn phương tám hướng.

"Không ổn."

Nghe được tiếng la giết, các tướng lãnh của Thiên Đình đều luống cuống.

"Đại soái, mau rút lui đi, quân địch giết tới rồi, muốn bắt sống ngài và quân sư đó."

Có tướng lãnh xông tới trước mặt Hạo Thiên Đại Đế không kiêng nể gì mà tàn sát đại quân của Thiên Đình ở khắp nơi rồi hô to.

"Con mẹ nó."

Hạo Thiên Đại Đế giết đỏ cả mắt rồi, cũng không muốn dừng lại nữa, nhưng ông ta lại sợ bị bắt sống rồi giết chết, nên đành phải cắn chặt răng, tùy tay chém một kiếm ra, nghiền chết hơn trăm triệu đại quân đã rối loạn trận tựa như con kiến vậy, sau đó ông ta bay về phía Khương Tử Nha, lấy ra một tấm bùa tăng tốc rồi xông ra một phương hướng khác cực kỳ nhanh.

Rầm rầm rầm.

Hoàng Thiên Quân lập tức khai hỏa, đánh chết không ít tướng lãnh của Thiên Đình đang chạy trốn, nhưng loại cao thủ cấp bậc như Hạo Thiên Đại Đế này thì hơi cương khí ngoại phóng một chút, cương khí cũng không đập nát được, càng đừng nói là đập cho chết.

"Giết. Hung hăng giết hết tướng lãnh của bọn họ cho trẫm."

Diệp Thiên hô to, giết vào trong lều chủ soái của bọn họ, nhưng Khương Tử Nha và Hạo Thiên đã biến mất rồi.

"Na Tra, mau rút lui với vi sư."

Thái Ất Chân Nhân túm lấy cánh tay của Na Tra, ông ta lấy tấm bùa tăng tốc ra rồi bắn ra ngoài cực nhanh, sư phụ của Dương Tiễn Ngọc Đỉnh Chân Nhân, cũng lấy bùa tăng tốc ra rồi mang theo Dương Tiễn chạy trốn.

Tam ngự ngũ lão, đệ tử của Nguyên Thủy Thái Thượng, cùng với Thánh Nhân của dân gian cũng chạy tán loạn khắp bốn phía.

"Đuổi theo cho trẫm. Có thể bắt sống được thì bắt sống, bắt sống không được thì giết chết."

Diệp Thiên kêu to một tiếng, anh cầm theo Hoàng Thiên Kiếm mà truy đuổi.

"Đuổi tới rồi đuổi tới rồi, Diệp Thiên đuổi tới rồi, làm sao bây giờ đây sư phụ?"

Dương Tiễn nhìn lại bị dọa sợ gần chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK