Hai bên phải bỏ một, đương nhiên chọn mất tế đàn núi Cầm Biên, bởi vì tế đàn núi Cầm Biên không được đại quân canh gác, nếu được mở ra cũng sẽ không gây tổn thất quá lớn. Ngược lại, tế đàn núi Tu Di được nhiều đại quân canh giữ, nếu mất thì thực sự không thể xoay chuyển.
Kết quả là Khương Tử Nha nói: "Đại soái, xin triệu hồi Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn và Phục Hi."
Hạo Thiên đại đế rất không cam lòng, râu ria nhếch lên.
Nếu không phải Nguyên Thủy Thiên Tôn ở đây thì ông ta thật sự muốn chém Khương Tử Nha.
Chết tiệt ngươi một tay đánh thua, ngươi làm quân sư thế nào vậy?
Ông ta đầy một bụng tức, bởi vì Nguyên Thủy Thiên Tôn ở đó, ông ta không dám phát tiết, cho nên ông ta hét lớn: "Chuẩn Đề đạo nhân, Tiếp Dẫn đạo nhân, Phục Hi Đại Đế, lui về giữ núi Tu Di. Thiên Hà đạo hữu cố gắng ngăn cản Thái Nhất, kéo dài thời gian hắn ta đến núi Cầm Biên càng nhiều càng tốt."
Mệnh lệnh được phát ra. Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn, và Phục Hi ngay lập tức rút lui và quay trở lại để giúp quân đội chống lại hỏa lực của hoàng thiên.
Hỏa lực của đại quân Thiên đình đã bị suy yếu vì vừa rồi gần vạn triệu đại quân bị giết, mặc dù ba thánh nhân quay lại giúp đỡ nhưng vẫn gây ra gần một vạn triệu thương vong cho Thiên binh.
Về phía Diệp Thiên, không có Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn, Phục Hi ngăn lại, chỉ còn lại Thiên Hà lão tổ ngăn lại. Căn bản không thể ngăn cản con đường của anh, nhưng anh cũng bị Thiên Hà lão tổ ảnh hưởng, không thể nhanh chóng đến núi Cầm Biên, vừa đánh với Thiên Hà lão tổ vừa thong thả đi tới.
"Ha ha."
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn và Phục Hi rút lui, chỉ còn Thiên Hà lão tổ không sợ hãi chống lại, Thông Thiên giáo chủ không thể nhịn cười: "Có vẻ như không ai có thể ngăn cản việc mở tế đàn núi Cầm Biên."
"Tuyệt quá."
Tán tiên dân gian ai cũng vui mừng khôn xiết.
"Điều này có nghĩa là Thái Nhất đại đế khôi phục lại đỉnh tu vi đã gần trong gang tấc."
"Đúng vậy, mở ra tế đàn núi Cầm Biên, chỉ còn lại núi Tu Di. Một khi tế đàn núi Tu Di cũng được mở ra, thì Thái Nhất đại đế có thể khôi phục đỉnh tu vi và trở lại đế vị."
"Xem ra chúng ta đứng về phía Thái Nhất đại đế là một lựa chọn sáng suốt."
"..."
Có thể nói, mỗi một người Hoàng Thiên Quân bên này đều rất vui vẻ.
Bởi vì điều này có nghĩa là họ đã nỗ lực không ngừng, cuối cùng họ cũng sắp đón được ánh bình minh chiến thắng.
Mà đại quân thiên đình bên kia, vẻ mặt mỗi người đều ảm đạm.
Tinh thần quân đội sa sút hẳn. Mọi người bắt đầu cúi đầu.
Nỗ lực lớn như vậy mà phải trả giá thương vong nặng nề như vậy, cuối cùng vẫn không bảo vệ được tế đàn, có thể không nản lòng thoái chí sao?
Nếu không phải còn ôm một tia hy vọng với Hồng Quân lão tổ sợ phản bội về phe Thái Nhất bên kia mà cuối cùng Hồng Quân thắng thì sẽ phải trả giá đắt, e rằng sẽ có rất nhiều người thật sự muốn phản bội.
"Không thể như vậy được."
Nguyên Thủy Thiên Tôn không cam lòng, nghiến răng nói: "Chúng ta còn ngăn được thì phải ngăn lại, tuyệt đối không thể từ bỏ tế đàn núi Cầm Biên."
Vừa dứt lời, ông ta liền rời khỏi đại quân, dùng phù tăng tốc bắn về phía Diệp Thiên.
Ngay khi ông ta rời đi, không ai có thể chống lại Côn Bằng lão tổ tiến công, Côn Bằng lão tổ phóng thích ra năng lượng ma lực đánh về phía đại quân thiên đình, làn sóng oanh kích này khiến đại quân thiên đình chịu khoảng năm tỷ thương vong.
Nhưng rất nhanh, Thông Thiên giáo chủ đã hét lên: "Côn Bằng Đạo hữu, hãy nhanh chóng tiêu hao tu vi đuổi theo, nếu không Thái Nhất đạo huynh sẽ gặp nạn."
Côn Bằng lão tổ thực sự không muốn tiêu hao tu vi để cứu Thái Nhất, mặc dù tiêu hao chỉ như muối bỏ bể thì ông ta cũng không muốn. Nhưng để cho Huyền Nữ không thương tâm, ông ta đành dốc toàn lực, lập tức tiêu hao tu vi để đuổi kịp.
Tiêu hao tu vi cộng với phù tăng tốc, Côn Bằng lão tổ lập tức chặn trước mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn. Ngăn Nguyên Thủy Thiên Tôn đánh ra Tam Bảo Ngọc Như Ý, ngăn Nguyên Thủy Thiên Tôn phá phòng thủ của Diệp Thiên.
Thiên Hà lão tổ không thể phá được phòng ngự của Địa Thư, nhưng Nguyên Thủy Thiên Tôn thì có thể, nếu không phải Côn Bằng lão tổ kịp thời ngăn cản thì một kích của Tam Bảo Ngọc Như Ý này có thể trong nháy mắt phá được phòng ngự của Diệp Thiên, nhẹ thì làm cho thân thể của Diệp Thiên nổ tung, nặng thì linh hồn của anh cũng phải nổ tung.
“Côn Bằng ông liều mạng giúp Thái Nhất như vậy, thật sự khiến người khác rất thất vọng.” Nguyên Thủy Thiên Tôn lạnh lùng nói.
Côn Bằng lão tổ nói: "Tôi không giúp Thái Nhất, tôi là giúp Huyền Nữ, ông đừng nhầm."
"Hừ."
Nguyên Thủy Thiên Tôn tức giận hừ mũi, đưa ra pháp bảo mạnh nhất của mình Bàn Cổ, động Bàn Cổ, giải phóng năng lượng kiếm hỗn loạn, cơn mưa kiếm tràn ngập phá tan khoảng không, hướng đến phía Côn Bằng lão tổ.
Chỉ thấy Côn Bằng biến thành đại bàng, lớn gấp mấy lần thân hình vàng óng của Nguyên Thủy Thiên Tôn, vỗ cánh hai phát, gió giật như dao. Miễn cưỡng phá hủy Hỗn Độn Kiếm Khí dày đặc.
Về thực lực, Côn Bằng lão tổ cao hơn Nguyên Thủy Thiên Tôn một chút, cũng gần bằng với Thái thượng lão quân.
Nhưng về pháp bảo, ông ta không có nhiều bằng Nguyên Thủy Thiên Tôn, cũng không mạnh bằng Nguyên Thủy Thiên Tôn, vì thế mà khi chiến đấu với Nguyên Thủy Thiên Tôn thì ông ta hơi chiếm hạ phong.
Nhưng Nguyên Thủy Thiên Tôn vẫn chưa thể có năng lực đánh bại ông ta, chỉ có tám lạng nửa cân.
Bị Côn Bằng lão tổ ngăn cản, Nguyên Thủy Thiên Tôn hoàn toàn không thể giết được Diệp Thiên, vì vậy ông ta hét lên: "Đại sư huynh, tiến lên."
Thái thượng Lão quân ngay lập tức bứt ra, nhưng không đi giúp Nguyên Thủy Thiên Tôn mà kiếm chỉ vào Diệp Thiên, Thất Tinh Bảo Kiếm của ông ta đột nhiên bắn ra, bắn về phía Diệp Thiên nhanh hơn tốc độ ánh sáng.
"Thái Nhất đạo huynh, cẩn thận phía sau."
Thông Thiên giáo chủ kinh ngạc hét lên, phù tăng tốc phối hợp tiêu hao tu vi đuổi theo chặn lại Thái thượng lão quân, nhưng ông ta chỉ dừng lại trước mặt Thái thượng lão quân, không thể chặn được Thất Tinh Bảo Kiếm.
Diệp Thiên bỗng nhiên quay người lại, dùng chuông Đông Hoàng chặn lại.
Đinh.
Chuông Đông Hoàng chặn được Thất tinh kiếm. Tuy nhiên, chuông Đông Hoàng cũng bị nổ ngược lại, đập vào người Diệp Thiên, khiến Diệp Thiên và Thiên Hà lão tổ cùng bị đập bay người, nhưng không ai trong số họ bị thương.
Thông Thiên và Thái Thượng đánh nhau trên bầu trời.
Thiên đình bên kia thiếu Nguyên Thủy Thái thượng và Hoàng Thiên Quân thiếu Côn Bằng Thông Thiên, sức mạnh của hai bên đã đạt đến sự cân bằng. Vì vậy mà tương phản về hỏa lực giữa hai bên không thay đổi, hơn nữa hỏa lực của Thiên Đình yếu hơn một chút.
Nhưng Thiên Đình cũng không dám lại phái Chuẩn Đề và những người khác đi ra ngoài, nếu không chẳng những không ngăn được Diệp Thiên, còn có thể gây ra rất nhiều thương vong.
Kết quả là.
Diệp Thiên đấu với Thiên Hà, Côn Bằng đấu với Nguyên Thủy và Thông Thiên đấu với Thái thượng. Ba cặp đấu với nhau và từ từ tiến về hướng Núi Cầm Biên.
“Ai đến Tây Ngưu Hạ Châu, hãy thông báo cho bách tính Tây Ngưu Hạ Châu rút lui, nếu không sẽ có rất nhiều người chết.” Thân Công Báo nói, nếu núi Cầm Biên thất thủ, tứ đại bộ châu cũng bị bọn họ khống chế, cho nên bách tính Nam Chiêm bộ châu sẽ sớm trở thành con dân Thái Nhất, chết rất đáng tiếc.
"Tôi đi."
Kim Linh Thánh Mẫu nói xong lặng lẽ rời đi. Không có ai ngăn cản bà ấy, bà đi thật nhanh, tới Tây Ngưu Hạ Châu trước ba đợt cao thủ.
"Bách tính Tây Ngưu Hạ Châu nhanh chóng rút lui, Nguyên Thủy Thái thượng, Thông Thiên Côn Bằng, Thái Nhất Thiên Hà, ba đợt cao thủ sắp đánh đến Tây Ngưu Hạ Châu, nếu không rút lui sẽ bị sóng xung kích giết chết, rút lui về phía nam Tây Ngưu Hạ Châu. Mau lên."
Sau khi tin tức lan truyền, dân chúng ở phía bắc Tây Ngưu Hạ Châu bắt đầu rút lui, lần lượt từ bỏ nhà cửa và tiến về phía nam Tây Ngưu Hạ Châu.
Sau một ngày đêm chiến đấu, ba đợt người và ngựa cuối cùng đã đến Tây Ngưu Hà Châu.
"Đại sư huynh, Thiên Hà đạo hữu, chúng ta đi nhanh, trước tiên tới núi Cầm Biên cố thủ."
Nguyên Thủy Thiên Tôn nói, dẫn đầu rút lui, phù tăng tốc phối hợp với tiêu hao tu vi, đi về phía núi Cầm Biên, Thái thượng Lão quân và Thiên Hà lão tổ lần lượt rút về núi Cầm Biên.
"Hừ."
Thông Thiên giáo chủ hừ nói: "Chờ chúng ta đến phá núi Cầm Biên."
Nói xong, ông ta hỏi: "Thái Nhất đạo hữu, ngươi có tự tin mở núi Cầm Biên không?"
“Có.”
Diệp Thiên nói như đinh chém sắt: “Mở tế đàn, trẫm có thể nhanh chóng phá vỡ phong ấn, sau đó mở ra tế đàn thu được ký ức.”
"Như vậy là tốt nhất."
Thông Thiên vui mừng khôn xiết.
Ba nhóm kết đội tiến về núi Cầm Biên.
Chẳng bao lâu, họ đã đến Núi Cầm Biên.