Nghe đến đây, ai nấy đều phấn khởi.
“Để ăn vấn đạo tiên quả, phải suy nghĩ thật kỹ mới được!”
“Hôm nay phải xoắn não nát óc cũng phải nghĩ ra một bài thơ mà Thương Tùng Tiên Nhân ngưỡng mộ!”
“Tôi muốn ăn vấn đạo tiên quả, tôi muốn kêu đồng đạo đến giúp tôi làm thơ đoạt vấn đạo tiên quả!”
Những người xem vô cùng muốn ăn, một số bắt đầu suy nghĩ, có người truyền âm gọi người, cũng có một số bắt đầu làm thơ.
Bầu không khí cực náo nhiệt, những người xem đàn, xem thư pháp, xem trò chơi và xem nhảy múa đều đến nhìn một chút, thậm chí có một số tiên nhân đã ngừng khiêu vũ, không chơi cờ nữa mà lần lượt đến sáng tác thơ, muốn ăn vấn đạo tiên quả.
“Ha ha!”
Nhìn thấy bầu không khí náo nhiệt này Thương Tùng Tiên Nhân cười và tràn đầy niềm vui.
“Thương Tùng Tiên Nhân, bài thơ này của tôi như thế nào?” Có người hỏi.
Sau khi nhìn thấy, Thương Tùng Tiên Nhân lắc đầu nói: “Không được, không được, không thể làm cho lão phu nhìn say sưa.”
Ai đó cầm bút lên và bắt đầu viết.
“Thương Tùng Tiên Nhân, bài thơ của tôi thì sao?”
Sau khi nhìn thấy thì Thương Tùng Tiên Nhân vẫn lắc đầu: “Không ổn, còn tệ hơn bài trước.”
“Thương Tùng đạo hữu, bài thơ này của lão phu thì thế nào?” Một lão đạo hỏi.
Thương Tùng Tiên Nhân cười nói: “Bài thơ này của Long Lân đạo hữu viết rất tốt, nhưng hơi kém một chút, không thể mang lại dư vị khiến người ta nhớ mãi, phải cố gắng hơn nữa!”
Từng người trẻ, tiên nữ, lão đạo và trẻ em đều dồn dập làm thơ.
Tuy nhiên, không một bài thơ nào có thể làm thỏa mãn Thương Tùng Tiên Nhân.
“Những bài thơ của những tiên nhân này đều cảm thấy khá hay và Kim Thương Tùng Tiên Nhân này thậm chí còn chưa xem qua, yêu cầu thực sự rất cao!” Đóa Đóa không khỏi thở dài.
Tiêu Cẩm Sắc che miệng cười: “Thương Tùng Tiên Nhân là đại văn hào của Tiên Châu Thành, đã làm rất nhiều bài thơ, đều được triều đình biên soạn cho học sinh khắp nơi học tập. Các người có thể tưởng tượng trình độ làm thơ của Thương Tùng Tiên Nhân cao siêu đến như thế nào rồi.”
“Thậm chí đừng nói đến những bài thơ do người trong thành này viết đều không lọt mắt ông ấy, ngay cả những bài thơ do các học giả của học viện hàn lâm viết ra cũng không được Thương Tùng Tiên Nhân coi trọng.”
Diệp Thiên vô cùng hứng thú nói: “Trâu bò như vậy sao?”
“Đương nhiên!” Tiêu Cẩm Sắc nói: “Ngay cả hoàng đế cũng đánh giá cao tác phẩm của Thương Tùng Tiên Nhân và muốn mời Thương Tùng Tiên Nhân làm quan trong triều. Có thể nói rằng Thương Tùng Tiên Nhân có kiến thức sâu rộng về văn thơ.”
Đóa Đóa đi đến bên tai Diệp Thiên, nói: “Ba, lấy thơ của thi tiên Lý Bạch xem có thể lấy được vấn đạo tiên quả không.”
Diệp Thiên bật cười.
Hắn cũng đang có ý này.
Bảo hắn sáng tác thơ, hắn cũng không giỏi, người ta nói 360 nghề thì nghề nào cũng có trạng nguyên. Cái mà Diệp Thiên thành thạo nhất đó là tu luyện, trên thực tế phương diện cầm kỳ thi họa thì hắn không cao chút nào.
Nhưng mà hắn vẫn có cách ăn cắp bài thơ của các nhà văn học Trái Đất.
Nhưng hắn vẫn quyết định quan sát trước rồi lại nói tiếp.
Việc này không vội vàng được, cứ để người khác đi trước, đợi làm trăm ngàn bài thơ, khi tinh lực của Thương Tùng Tiên Nhân suy yếu, thất vọng với mọi người, thì hắn sẽ đưa ra một bài thơ của thi tiên Lý Bạch, điều này sẽ làm cho Thương Tùng Tiên Nhân kinh diễm một hồi, sau đó thì vấn đạo tiên quả là của anh ta rồi.
Nếu bây giờ đi làm ngay, Thương Tùng Tiên Nhân đang có tâm tình tốt, có lẽ tầm mắt của ông ấy quá cao nên không thể nhìn vào mắt.
Cũng không biết đã qua lâu.
Sau khi có ít nhất một nghìn người làm thơ.
“Ôi!” Thương Tùng Tiên Nhân thở dài.
“Xem ra không ai có thể ăn được vấn đạo tiên quả của lão phu rồi!” Trông ông ấy có vẻ thất vọng.
“Tôi đến thử một chút!”
Tiêu Cẩm Sắc muốn thể hiện tài năng của mình trước mặt Diệp Thiên, vì vậy cô ấy đã mỉm cười và đến gần Thương Tùng Tiên Nhân.
Thương Tùng Tiên Nhân cười nói: “Cô Cẩm Sắc, tài chơi đàn của cô đã hay nhất thành, chuyện này không ai dám phủ nhận, nhưng mà lão phu cũng chưa từng nghe qua cô có thể sáng tác thơ. Cô chắc chắn muốn thử chứ?”
Tiêu Cẩm Sắc cười và nói: “Bêu xấu một hồi, Thương Tùng Tiên Nhân đừng cười tôi.”
“Ha ha!”
Thương Tùng Tiên Nhân cười nói: “Không chê cười, không chê cười, mời cô làm bài thơ để lão phu đến thưởng thức.”
“Ừm!”
Tiêu Cẩm Sắc nhấc bút lên, suy nghĩ một lúc, nói, “Vậy tôi sẽ làm một bài thơ, lấy đàn làm chủ đề.”
Sau đó, cô ấy dùng bút viết: “Đàn trên gối ngang dọc, âm thanh chỉ lòng ta tự biết, màn đêm thăm thẳm hạc say sưa, gảy lên một điệu ánh trăng ngà.”
“Như thế nào?”
Cô ấy đặt bút xuống và cười cười hỏi.
Sau khi nhìn thấy, Thương Tùng Tiên Nhân cười lắc đầu: “Không có ý cảnh lắm, không tới mức khiến lão phu có thể thưởng thức.”
Tiêu Cẩm Sắc bĩu môi đầy thất vọng.
Diệp Thiên lúc này mới tiến lên nói: “Ông lão, cái này không được, cái kia không được, ông hãy làm một bài để cho ta xem trình độ của ông đi rồi tôi sẽ trả lại cho ông một bài.”
“Hừ!”
Thương Tùng Tiên Nhân bất mãn nói: “Nhóc con, cậu dám hoài nghi thực lực của lão phu sao?”
Diệp Thiên cười nói: “Thực lực của ông là gì? Ta lần đầu tiên đến Tiên Châu Thành này nên cũng không biết. Chỉ cần ông làm một bài cho ta xem, ta mới biết được thực lực của ông. Bằng không nói miệng mà không có chứng cứ, tôi thể không thừa nhận rằng trình độ làm thơ của ông rất mạnh được.”
“Được!”
Thương Tùng Tiên Nhân lập tức cầm bút lên nói: “Vậy tôi cũng dùng chủ đề về đàn mà viết một bài cho cậu xem!”
Sau đó, ông ấy múa bút viết: “Bảy dây đàn lạnh lẽo. Nghe thoảng gió thông vang. Điệu nhạc xưa tuy mình thích. Người nay ít thấy đàn.”
“Thơ hay! Thơ hay!”
Những người xung quanh đều khen ngợi.
“Bài thơ do Thương Tùng Tiên Nhân viết đúng là khác biệt!”
Tiêu Cẩm Sắc không khỏi ngưỡng mộ.
“Chỉ vậy thôi?”
Diệp Thiên không khỏi buồn cười: “Trình độ này cảm giác không tốt lắm?”
Thương Tùng Tiên Nhân sắc mặt trở nên xấu xí, nói: “Lão phu đang cảm khái, huyền cầm bảy dây này bây giờ ít người đàn hay được. Ngày xưa có một điệu cổ lão phu rất thích nghe, nhưng bây giờ lão phu không còn nghe được nữa. Tôi dùng bài thơ này biểu đạt ra còn chưa đủ trình sao?”
Tiêu Cẩm Sắc nói với Diệp Thiên: “Thương Tùng Tiên Nhân, lấy bài thơ này bày tỏ sự tiếc nuối vì không thể nghe một làn điệu nhạc cổ, tôi cảm thấy rất có ý cảnh, rất tốt.”
Diệp Thiên lắc đầu: “Ta thì nghĩ rất bình thường.”
Ngay khi hắn vừa nói xong thì Thương Tùng Tiên Nhân tức giận, đưa bút lông cho Diệp Thiên, tức giận nói: “Nào, nếu cậu có bản lĩnh thì làm đi, không có bản lĩnh thì đừng ở đây chê bai trình độ thơ ca của lão phu, như vậy rất đáng xấu hổ đó, cậu có biết không?”
“Đúng!”
Có một lão đạo bất bình cho Thương Tùng Tiên Nhân: “Nếu cậu có bản lĩnh thì thể hiện đi, đừng coi thường người khác nếu cậu không có, nếu không sẽ khiến người ta càng coi thường cậu!”
“Làm đi! Làm đi!”
Những người xung quanh cũng tỏ ra không hài lòng với Diệp Thiên.
“Làm thì làm.”
Diệp Thiên cầm lấy bút lông, nói: “Trải tờ giấy ra, tôi sẽ để các người mở rộng tầm mắt.”
“Hừ!”
Thương Tùng Tiên Nhân tức giận đến mức râu mép đều đã vểnh lên, ném bài thơ ông ấy viết sang một bên, trải một tờ giấy trắng lên bàn và nói: “Nào, nào. Tôi muốn xem cậu có bao nhiêu cân lượng trước mặt lão phu.”
Ông ấy không tin rằng thằng nhóc kiêu ngạo này có thể giỏi hơn ông ấy về văn thơ.
Bởi vì theo ý kiến của ông ấy thì văn nhân rất nhã nhặn, còn người này rất thô lỗ, không có khí chất văn nhân gì cả, nhìn như là một tên võ tướng, mãng phu!
Trên thực tế, ông ấy đã nghĩ đúng.
Diệp Thiên chỉ là một võ tướng.
Tuy nhiên, nơi hắn phục sinh là nơi văn nhân một thời tụ hội, để lại cho đời nhiều bài thơ hay được lưu truyền qua nhiều thời đại. Tùy tiện lấy một cũng có thể nghiền nát thơ của Thương Tùng Tiên Nhân.
“Ta ở đây rồi, ông cũng đừng vội.”
Diệp Thiên nhúng mực, cố ý suy tư một chút nói: “Vậy ta cũng sẽ dùng đề tài về đàn, cho ông thưởng thức chút.”
“Lão phu mỏi mắt chờ mong!”
Thương Tùng Tiên Nhân dự định sau khi Diệp Thiên viết ra thì sẽ chỉ trích hắn thật tốt.
“Vậy thì được rồi.”
Diệp Thiên nói và viết bằng bút: “Cẩm sắc năm mươi sợi tơ đồng. Mỗi dây khảy lại nhớ nhung thuở nào. Trang sinh mộng bướm sớm nao. Lòng xuân Thục đế gửi vào đỗ quyên. Trăng soi biển lệ châu miền. Nắng lên hạt ngọc Lam Điền khói xây. Tình này đáng lẽ đẹp đây. Tiếc thay ngày nọ đã đầy đau thương.”
Viết xong, Diệp Thiên ném bút sang một bên, cười hỏi: “Ông cảm thấy như thế nào?”
Thương Tùng Tiên Nhân nhìn bài thơ này, đắm chìm vào nó chưa kịp thoát ra.
Những người xung quanh cũng tinh tế thưởng thức bài thơ này.
Nhưng khuôn mặt của Tiêu Cẩm Sắc từ đỏ thành cà chua chín, cô ấy bí mật liếc mắt nhìn Diệp Thiên, nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, tim đập loạn xạ, chợt nhận ra mình còn không dám nhìn Diệp Thiên.
Đó là bởi vì những bài thơ do Diệp Thiên viết bắt đầu bằng tên của cô ấy.
“Có… anh ấy thích mình sao?” Cô ấy nghĩ thầm, nhịp tim càng ngày càng nhanh.
“Tuyệt vời!”
Lúc này, một ông già vỗ tay khen ngợi: “Lấy cẩm sắc tìm về ký ức về thời niên hoa làm cho người ta chưa hết thòm thèm, có thể gọi là cực phẩm trong cực phẩm!”
“Ừ! Đúng là một bài thơ hay!” Những người xung quanh không khỏi cảm thán.
Lúc này Tiêu Cẩm Sắc mới nhận ra cẩm sắc trong bài thơ không phải là cô ấy mà là một loại đàn tên cẩm sắc, mẹ cô ấy rất thích chơi loại đàn này nên đã đặt tên cho cô là cẩm sắc.
“Không phải cẩm sắc có hai mươi dây sao? Sao anh lại ghi là năm mươi dây?” Tiêu Cẩm Sắc yếu ớt hỏi.
“Hai tay gãy, không phải là năm mươi sao? Ngốc quá!” Diệp Thiên sờ mũi, thật ra hắn cũng không biết tại sao lại là năm mươi, nói mò.
“Đúng nha.”
Tiêu Cẩm Sắc mỉm cười: “Cao thủ làm thơ đúng là không giống nhau, khiến người ta khó nắm bắt.”
Phụt!
Đóa Đóa không nhịn được cười.
“Tôi xấu hổ không bằng!”
Lúc này, Thương Tùng Tiên Nhân mới định thần lại, nhìn Diệp Thiên với ánh mắt ngưỡng mộ: “Chẳng trách cậu xem thường mấy bài thơ của lão phu. Hóa ra tài làm thơ của cậu lại tinh xảo đến vậy, ngưỡng mộ, ngưỡng mộ!”
Nói đến đây, ông ấy đưa cho Diệp Thiên vấn đạo tiên quả, nói: “Của cậu đây.”
Diệp Thiên vui mừng khôn xiết và cầm lấy tiên quả, cất đi.
Hiện tại hắn có tu vi thấp, ăn vào thì quá lãng phí, hắn sẽ chờ đến khi tu vi của mình lên cao, khó mà đề cao nữa thì sẽ lại ăn.
Lúc đó đột nhiên nâng lên một cảnh giới nữa thì hiệu quả sẽ hoàn toàn khác.
“Tiểu đạo hữu, cậu có thể làm cho tôi thêm một bài để tôi thưởng thức được không.”
“Vì ông đã cho ta một tiên quả tốt như vậy nên ta sẽ viết thêm vài câu cho ông.”
Diệp Thiên cầm bút lên viết: “Trăng sáng có từ bao giờ. Cầm chén rượu hỏi trời xanh…. Những mong người lâu dài. Ngàn dặm cùng chung vẻ đẹp của trăng.”
Viết xong, hắn ném bút đi, quay đầu lại nói: “Đi thôi.”
“Đừng đi, đừng đi!”
Thương Tùng Tiên Nhân quỳ xuống, ôm đùi Diệp Thiên.
“Văn hào, văn thơ của cậu hay quá! Lão phu phục sát đất, xin cậu hãy nhận lão phu làm đệ tử, dạy lão phu làm thơ đi.”