Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không ổn!”

Nam Hải Long Vương cảm nhận được một luồng sức mạnh lớn, Long Nhãn đột nhiên mở to, trần đầy vẻ kinh hoàng.

Thực lực của ông ta mới chỉ đạt mức Đại La Kính cấp 5, mà luồng sức mạnh tỏa ra từ thanh kiếm của vị Tán Tiên này xem ra cũng phải là Đại La Kính cấp 7.

Một khi bị đâm trúng, không cần nghĩ cũng biết hậu quả sẽ rất nghiệm trọng.

Đầu rồng cũng sẽ bị đâm xuyên qua!

Tiếp đó, thanh kiếm vung lên, lưỡi kiếm lướt qua đầu rồng, cắt đứt mấy sợi râu rồng.

“Khốn kiếp!”

Nam Hải Long Vương giận tím mặt: “Dám ra tay với bổn vương, ngươi đáng tội chết, tất cả Long Tộc nghe lệnh, giết hết những Tán Tiên này cho ta!”

Đã phải bỏ ra nhiều công sức như vậy, ông ta sao có thể trơ mắt nhìn cả nhà Diệp Thiên rơi vào tay những Tán Tiên này chứ?

Vậy nên, ông ta bắt buộc phải đánh lui những Tán Tiên này, sau đó bắt lấy cả nhà Diệp Thiên đưa lên Thiên Đình để trình bày công lao xin ban thưởng, như vậy thì mới không uổng phí công sức mà ông ta đã bỏ ra. Nếu như cả nhà Diệp Thiên bị những Tán Tiên này bắt được thì những cố gắng trước đây của ông ta đều là phí công vô ích, cái chết của con trai ông cũng chẳng có tác dụng gì.

Trăm vị Tán Tiên cũng không ngồi yên chờ bị đánh, đồng loạt hét lên: “Đánh!”

Vì sao bọn họ đã bao vây cả nhà Diệp Thiên, trước mắt cũng sắp bắt được để nhận thưởng thì Nam Hải Long Vương lại đến tranh công lao cơ chứ, thật ngang ngược!

Vậy nên tất cả Tán Tiên đều rất không phục, cũng chẳng nể nang Nam Hải Long Vương tí nào, xông vào đánh tới tấp.

Rất nhanh.

Hàng trăm vị Tiên lập tức đánh nhau với hàng trăm con rồng to lớn.

Trận đánh rất ác liệt, máu rồng bay tán loạn như mưa, ào ào rơi xuống biển, thậm chí có con rồng còn bị cắt thành hai khúc.

Xét về thực lực tổng thể thì trăm vị Tán Tiên mạnh hơn Nam Hải Long Vương và Long Tộc.

Chờ đến khi bọn họ không ngừng đánh nhau mà mất cảnh giác, Diệp Thiên nhân cơ hội đó, hướng tay chỉ về một phía, ra hiệu cho Hắc kỳ lân.

Một giây sau!

Bốn chân của Hắc kỳ lân nhanh thoăn thoắt, chạy nhanh về hướng đó, bay đâm vào hai con rồng.

Một vị Tán Tiên hét lên: “Không ổn rồi, Diệp Thiên và Tôn Ngộ Không chạy trốn rồi.”

Chỉ một thoáng, trận chiến đã dừng lại.

Long Tộc và Tán Tiên cùng nhau đuổi về phía Hắc kỳ lân.

May mà Hắc kỳ lân chạy rất nhanh, hơn nữa trong những vị Tán Tiên và Long Tộc này không có cao thủ nào ở cấp Thái Thượng Kính, rất khó có thể đuổi kịp Diệp Thiên.

Đương nhiên, việc Diệp Thiên muốn cắt đuôi Long Tộc và những Tán Tiên đang đuổi theo cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Cứ chạy mãi, phía trước lại xuất hiện hàng chục tỷ binh tôm tướng tép lao ra cản đường, xây dựng một lưới phòng thủ, ngăn chặn đường đi của cả nhà Diệp Thiên.

Vẻ mặt Diệp Thiên lập tức trở nên u ám: “Phiền chết đi được!”

Phía sau có kẻ địch mạnh, phía trước thì có một đội quân lớn cản đường, vậy thì chạy trốn kiểu gì?

Không có cách nào khác, Diệp Thiên chỉ đành để Hắc kỳ lân phối hợp với Tứ Linh Thần Thú đâm qua.

Ầm!

Bức tường phòng thủ đã bị đâm thủng, Hắc kỳ lân và Tứ Linh Thần Thú cứ như vậy mà chạy qua, nhưng cũng vì thế mà tốc độ bị giảm bớt, rất nhanh đã bị Long Tộc, Nam Hải Long Vương và trăm vị Tán Tiên bao vây lần nữa.

“Hừ! Muốn chạy sao? Không có cửa đâu!” Nam Hải Long Vương nói.

Sau đó, ông ta lại nói với những Tán Tiên kia: “Đừng đánh nhau nữa, đợi đến khi hào quang dập tắt thì bắt chúng lại đưa lên Thiên Đình, đến khi đó, ai được làm chủ quản Lôi Bộ sẽ do Ngọc Hoàng quyết định. Nếu như cứ tiếp tục đánh nhau, để chúng chạy mất thì cũng đừng ai mơ được làm chủ quản Lôi Bộ nữa.”

Nói xong, Nam Hải Long Vương thầm nghĩ: “Đợi đến lúc quân đội của Thiên Đình chạy đến, xua đuổi đám Tán Tiên này chẳng phải còn dễ hơn cả xua ruồi hay sao?”

Trăm vị Tán Tiên cũng hiểu rằng, cứ tiếp tục đánh nhau thì chẳng ai có lợi cả, chỉ đành đồng ý đề nghị của Nam Hải Long Vương, bắt cả nhà Diệp Thiên lên Thiên Đình, để Ngọc Hoàng quyết định xem ai mới là người xứng đáng được làm chủ quản Lôi Bộ.

Cứ như vậy, cả nhà Diệp Thiên bị bao vây, không có cách nào để chạy trốn.

Một lúc sau, Chân Lão Tam Khí Thiên Quân - một trong số năm vị Nam Phương Xích Đế Đan Linh, dẫn theo mười vị Đại La Kim Tiên tới.

“Ha ha!”

Nam Hải Long Vương bỗng dưng cười đểu: “Xích Đế, ngài đến rất đúng lúc, những Tán Tiên này muốn tranh chức chủ quản Lôi Bộ với tôi, ngài mau giúp tôi đuổi chúng đi với.”

Nam Hải Long Vương vừa dứt lời thì trăm vị Tán Tiên đều sợ hãi.

Thực lực của năm vị Xích Đế Đan Linh là Thái Thượng Kính!

Hơn nữa, còn là năm cao thủ mạnh nhất của Thái Thượng Kính.

Dựa vào sức mạnh của Nam Phương Xích Đế, trong nháy mắt có thể giết hết tất cả những Tán Tiên này, bọn họ có thể không sợ hãi sao?

Lúc này, một vị Tán Tiên quỳ xuống bái lễ: “Kính chào Nam Phương Xích Đế!”

Rất nhanh, tất cả Tán Tiên đều quỳ xuống bái lễ Nam Phương Xích Đế.

Gặp phải Nam Phương Xích Đế thì coi như là họ đen đủi, nhưng mà việc bái lễ thì vẫn nên làm, nếu không thì Nam Phương Xích Đế sẽ cảm thấy họ không lễ phép, không những vậy còn bị Nam Hải Long Vương khiêu khích, đến lúc đó, Nam Phương Xích Đế tức lên, giết hết bọn họ thì phải làm sao?

Nam Phương Xích Đế nói: “Tất cả hãy đứng lên đi.”

Lúc này, trăm vị Tán Tiên mới dám đứng lên.

Rất nhanh, có một vị Tán Tiên cười rằng: “Thưa ngài Xích Đế, chuyện là như thế này, cả nhà Diệp Thiên là do chúng tôi vây bắt được, còn Nam Hải Long Vương là cướp của giữa đường, suýt chút nữa còn để cho cả nhà Diệp Thiên chạy mất. Chúng tôi không phải là muốn tranh chức chủ quản Lôi Bộ với Nam Hải Long Vương, mà là Nam Hải Long Vương muốn tranh chức chủ quản Lôi Bộ với chúng tôi.”

Rất nhiều Tán Tiên nhao nhao nói theo: “Đúng vậy thưa Xích Đế, sự chuyện chính là như vậy ạ.”

“Không đúng chút nào!”

Nam Hải Long Vương nói: “Rõ là là binh tôm tướng tép của ta chặn đường Diệp Thiên trước rồi ta đưa Long Tộc đuổi theo sau, bao vây cả nhà Diệp Thiên lại, khi các người đánh tới thì lại muốn tranh cướp công lao, hơn nữa còn chém giết mấy con rồng lớn của ta, vậy mà giờ đây lại còn nói dối là ta muốn tranh công của cá ngươi, không thấy xấu hổ sao?

Tất cả Tán Tiên cùng mắng to: “Nam Hải Long Vương, ngài mới là người không biết xấu hổ!”

Nam Hải Long Vương đáp lại: “Hỡi các binh lính của ta, ai mới là người không biết xấu hổ?”

Tất cả binh tôm tướng tép đều chỉ về phía trăm vị Tán Tiên: “Những Tán Tiên này không biết xấu hổ!”

Nam Hải Long Vương cười khoái chí, nhìn về phía Nam Phương Xích Đế: “Thưa ngài Xích Đế, tất cả binh lính có thể làm chứng, sự thật là những Tán Tiên này muốn tranh chức chức chủ quản Lôi Bộ với tôi.”

Trăm vị Tán Tiên nhao nhao không đồng ý.

“Được rồi.”

Nam Phương Xích Đế nói: “Vùng biển Nam Hải thuộc về Nam Hải Long Vương. Dù cho các người không xông vào, dựa vào lưới truyền âm của Nam Hải Long Vương và hàng tỷ binh tôm tướng tép thì việc bắt giữ cả nhà Diệp Thiên là chuyện đơn giản.”

“Các người xông vào vùng biển Nam Hải vốn đã là sai rồi. Bây giờ, cả nhà Diệp Thiên bị bao vây, không phải là công lao của các người mà là công của Nam Hải Long Vương, nếu các người không nhanh chóng rời đi thì đừng trách ta không nể mặt.”

Nam Phương Xích Đế đã nói như vậy, trăm vị Tán Tiên còn biết phải làm như thế nào nữa?

Cũng chỉ đành nhận thua mà thôi.

Có một vị Tán Tiên vung tay lên, nói: “Đi thôi!” Trăm vị Tán Tiên cũng theo vậy mà ủ rũ rời đi.

“Ha ha ha!!!”

Nam Hải Long Vương thấy vậy mà cứ liên tục cười to không dừng lại được.

Tôn Ngộ Không cười khổ: “Thế này thì coi như là xong đời rồi.”

Nam Phương Xích Đế là cao thủ bậc Thái Thượng Kính, đi theo ngài còn có mười vị cao thủ cũng có sức mạnh rất ghê gớm, lại còn có rất nhiều con rồng và binh tôm tướng tép đang vây quanh, làm cách nào để xông ra ngoài bây giờ?

Một khi hào quang dập tắt, Xích Đế niệm một câu thần chú thì có khiến bọn họ không cách nào động đậy được, sau đó sẽ trói từng người họ đưa lên Thiên Đình.

Diệp Thiên tin rằng lần bị bắt này sẽ không bị hành hình công khai mà là bí mật hành hình để tránh việc có người đến cứu, anh tin rằng Ngọc Hoàng sẽ không sai lại lỗi sai này lần nữa.

Không biết rằng qua bao lâu.

Hào quang quanh người Đóa Đóa mờ dần.

“Ha ha!”

Nam Hải Long Vương cười lớn: “Diệp Thiên, Tôn Ngộ Không, các người chết chắc rồi, đợi đến khi hào quang dập tắt, cho dù các người có mọc cánh thì cũng không chạy thoát nổi, chờ bị ta bắt lại đưa lên Thiên Đình để Ngọc Hoàng xử tội thôi, ha ha!”

Nhưng cũng chính vào lúc này, một âm thanh đột ngột vang lên.

“Minh chủ đừng sợ, chúng tôi đến cứu ngài!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK