"Ông trời ơi..! Thật đáng sợ! Trực tiếp ra giá một trăm triệu linh thạch! Đây là muốn đánh úp Trần thiếu gia sao!"
"Cái gì gọi là tiền nhiều? Cái này mẹ nó mới gọi nhiều tiền a! Một trăm linh phiếu tiện tay ném, tôi lúc nào mới có thể như thế tùy hứng a!"
"Phục! Tôi hoàn toàn phục ba vị công tử thần bí kia! Trong nhà có đến mấy toà mỏ linh thạch! Mới có thể tùy hứng xài như vậy!"
"..."
Hơn mấy chục nghìn người xem nào là sợ hãi nào là kinh ngạc liên tục, con mắt đều trợn ngược.
"Nhanh nhanh nhanh! Nhặt mau, dọn nhanh lên!"
Tú bà kích động khoa tay múa chân, liên tục không ngừng kêu lên.
Rất nhanh liền có mấy người hầu chạy tới, nhặt linh phiếu đầy trên đất, bày ở trên bàn dài. Sau đó đếm.
"Mẹ nó, đều là mười tỷ linh phiếu, một bó mười tờ tổng cộng một nghìn tấm, có một trăm tờ, vừa vặn mười tỷ linh phiếu."Có một người trong số đó nói rằng.
"Tốt tốt tốt!" Tú bà vui như điên, từ lúc tổ chức đấu giá hoa khôi đến nay. Lần này là đáng tiền nhất.
Đương nhiên, bà ta còn hy vọng Trần Hà có thể trả giá cao hơn, như thế liền có thể kiếm càng nhiều linh thạch.
Kết quả là bà ta nhìn về phía Trần Hà, cười hỏi: "Trần thiếu gia, có một vị công tử thần bí đã gia ra giá một trăm vạn linh thạch, người có theo hay không ạ?"
Trần Hà lúc đầu có chút do dự, từ đối phương xuất thủ xa xỉ trình độ không khó coi ra, đối phương xác thực rất có tiền, nếu đem ra so sánh chắt không ai bằng, coi như lấy được hoa khôi, chỉ sợ cũng không tâm tình mà thưởng thức.
Nhưng mà
Anh ta đã không còn khoe khoang được nữa, cho nên vì mặt mũi anh ta cũng phải theo, hơn nữa còn phải tỏ ra có ngữ khí, tranh thủ có ít tiền, đánh bại đối phương.
Kết quả là, anh ta hàm răng khẽ cắn chặt. Quát:
"Hai trăm triệu linh thạch!"
Dứt lời, anh ta lấy từ nhẫn không gian bên trong lấy ra hai cái rương lớn ném xuống đất, linh phiếu rơi ra đầy đất.
Lại thêm một lần nữa gây chấn động khán giả!
Tất cả đều khen ngợi, bảo rằng Trần Hà thật có chí khí.
"Nhanh nhanh nhanh! Nhặt phiếu!"
Tú bà kích động hô lớn.
Ngay sau đó, tiếng nói của người thần bị lại truyền tới.
"Một tỷ!"
Dứt lời, người đàn ông râu quai nói bí ẩn từ phía trên ném hai trăm bó linh phiếu.
Không đợi khán giả có mặt hoàn hồn lại, thì lại hết hồn thêm.
Trần Hà lại lấy ra hai cái rương lớn ném trên mặt đất, quát:
"Một tỷ bốn trăm triệu!"
Đối phương trầm mặc gần mười giây đồng hồ.
"Một tỷ rưỡi!"
Người đàn ông râu quai nón sắc mặt khó coi tiếp tục ném linh phiếu.
"Mẹ nó! Ông đây không thèm đếm xỉa!"
Trần Hà đã không chịu nổi, nhưng làm đến bước này, đã không phải là chỉ vì người đẹp, mà là vì mặt mũi.
Vị công tử thần bí thua, cùng lắm thì về sau không đến thông thiên thành, còn nếu Trần Hà bị thua, về sau tại thông thiên thành liền không còn tí thể diện nào.
Cho nên, cậu ta không tiếc đem nhẫn không gian ra, cắn răng hô lớn.
"Bảy trăm hai mươi triệu!"
Toàn bộ khán giả có mặt chết đứng.
Trọn vẹn hơn một phút đồng hồ, người bí ẩn kia đều không phát ra được một chữ.
"Đến đi! Có bản lĩnh thì đấu tiếp đi!"
Trần Hà chảy mồ hôi đầm đìa. Anh ta đã không có biện pháp nào hết, nhưng khí thế không thể thua, nhất định phải làm cho đối phương biết anh ta còn có tiền.
"Qúa thật là trâu bò! Trần thiếu gia thật trâu bò đúng là không phải dạng vừa!"
"Ở ẩn hai năm, sao khi xuống núi Trần thiếu gia đúng là mang theo quá nhiều linh thạch!"
"Vì Liễu Như Yên, không tiếc phá hủy một tỷ rưỡi linh thạch, thế giới của người có tiền, chúng ta những người nghèo thật sự không ngờ được!"
"..."
Trên vạn người đều thở dài ngao ngán, không ai là không nể phục Trần Hà, càng hâm mộ anh ta có gia thế thủng và có một người ông tốt, có thể cho anh ta nhiều tiền tiêu vặt đến như vậy!
"Nhìn xem, anh ta ta ném ra cả mấy trăm triệu linh thạch, liền hỏi cậu có sợ hay không? "Tư Đồ Diêm nhìn xem từng rương linh thạch. Nhịn không được thốt ra.
"Một bữa ăn sáng." Diệp Thiên lĩnh đạm nói, Diệp Thiên vẫn luôn không đi xem sao, mà vẫn ngồi đó nhã mà uống. Nghe được Tư Đồ Diêm nói, hắn mới khinh thường lên tiếng một tiếng.
Tư Đồ Diêm nhìn Diệp Thiên một chút, lắc đầu, trực giác bảo hắn say không hề nhẹ, cũng liền không cùng Diệp Thiên tiếp tục nói chuyện, để mặc kệ hắn uống rượu say đến phát điên.
Trọn vẹn ba phút đồng hồ trôi qua, mà người bí ẩn một chút động tĩnh đều không có, cái này khiến cho Trần Hà lộ ra vẻ không kiên nhẫn được nữa, hướng người đàn ông râu quai nón kêu gào nói:
"Thời gian dài như vậy không kêu giá, đi vào hỏi một chút thử coi ông chủ của ông, coi cậu ra đến cùng còn có theo hay không. Nếu là không theo nữa thì hoa khôi chính là của tôi!"
Kết quả là anh ta chưa kịp nói xong, liền có người từ trong bước ra, đối mặt với Trần Hà tháo mặt nạ xuống, một khuôn mặt đẹp trai không kém phần thanh tú hiện lên trước mắt tất cả mọi người.
"Oa!"
Lập tức nhận được không biết bao nhiêu tiếng hô kinh ngạc!
Vạn Hoa Lầu ai ai cũng cảm thán, càng cả kinh che miệng lại, trong mắt quan mang cực độ ánh mắt sáng lấp lóe không thôi.
"Quá là đẹp trai rồi, nếu có thể, tôi muốn trả tiền để anh ta có thể phục vụ tôi!"
Kết quả Trần Hà nhìn thấy khuôn mặt này, cả người đỡ đẫn, trong mắt tất cả đều là kinh hãi. Phảng phất như gặp quỷ vậy.
Một giây sau, anh ta thân thể khẽ run rẩy, vội vàng xách ống quần lên chạy. Hướng tầng chín chạy tới.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Thấy cảnh này, rất nhiều người đều mặt lộ vẻ mặt khó hiểu.
Rất nhanh, Trần Hà xông lên tầng chín. Đi vào đứng trước mặt người thanh niên đó, cung kính cúi người, run giọng nói: "Trần Hà xin chào Thiếu Thành Chủ!"
Nam thanh niên này không phải là người đứng đầu của thành, mà là Thiên Huyền của thành phố lớn là Thiếu Thành Chủ, Trần Hà trước kia thường cùng ông nội có quan hệ, phủ Thiếu Thành Chủ quả thật quá rộng lớn để ai cũng có thể nhận ra, nhờ có quan hệ cho nên một chút liền có thể nhận ra đây là chính là Thiếu Thành Chủ.
"Cậu làm càn quá rồi đó!"
Thiếu Thành Chủ sắc mặt lạnh lẽo, một chân hướng Trần hà đạp tới, một cú làm Trần hà ngã lăn.
"Tôi có lỗi với Thiếu Thành Chủ! Tôi sai rồi! Tôi thật sự đã sai! Xin người tha thứ cho tôi."
Trần Hà quỳ trên mặt đất, giọng run lên tục, mồ hôi lạnh đổ chảy ướt toàn thân.
"Vậy cậu phải hỏi thử ông chủ của tôi xem ông ấy có chịu tha cho cậu không!"
Quăng xuống câu nói này, Thiếu Thành Chủ quay lưng bước vào trong.
"Ông chủ của Thiếu Thành Chủ?"
Trần Hà nghe xong tron lòng đau nhói, thân thể run lên bần bật, cả người đều không khỏe.
Ông chủ của Thiếu Thành Chủ, đó chắc chắn không phải người tầm thường mà là một người bất bình thường!
Trần Hà đều không dám nghĩ, bò tiến vào chỗ Thiếu Thành Chủ, rất nhanh vừa tới cửa liền bị giữ lại.
Người phía dưới bởi vì nghe không được Trần Hà cùng Thiếu Thành Chủ nói chuyện, nhưng lại nhìn thấy Trần Hà tỏ ra hèn mọn như một con chó, tất cả đều bị kinh hãi, không ai là không muốn biết người bí ẩn thứ ba kia là ai.
"Có thể làm cho Trần thiếu gia sợ đến như vậy! Ba vị người bí ẩn kia địa vị phải đáng sợ đến như thế nào chứ! ! !"
Rất nhiều người đều phát ra muôn ngàn sự hiếu kỳ.
Đồng thời, đối với thân phận của ba người bí ẩn kia lại càng thêm tò mò.
Ước chừng sau mười phút, Trần Hà sưng mặt từ trong phòng đi ra, hướng Tú bà hô: "Tú bà, tôi kia hai tỷ không tính, hoa khôi này tôi từ bỏ, một tỷ rưỡi cho ba vị kia !"
Tú bà nghe vậy, người như bị chém một đao, hít thở không được nữa.
Hoa khôi từ hai tỷ biến thành một tỷ rưỡi, thiếu đi một tỷ rưỡi linh thạch, bà có thể không đau lòng sao?
Nhưng bà cũng có thể nhìn ra vị khách bí ẩn thứ ba kia thân phận không vừa, nào dám không theo, lúc lập tức thay đổi sắc mặt cười nói: "Các người là ông chủ, lời nói như vàng, nói ra như sao là như vậy, một tỷ rưỡi là một tỷ rưỡi, để thần bí gia chuẩn bị một chút, để tôi đưa cô gái hoa khôi vào trong chuẩn bị tiếp đãi rượu ngon."
"Tốt, tôi sẽ nói lại cho ba vị ấy!"
Trần Hà đáp lại một tiếng liền muốn tiến vào phòng Thiếu Thành Chủ.
Đúng lúc này, Diệp Thiên mở miệng: "Tôi nói, hai người quyết đấu thắng bại ai thắng sau đó đánh với ta một trận, nếu không đánh bại được tôi, hoa khôi liền không phải là của các người!"
Nói đến đây, Diệp Thiên từ nhẫn không gian bên trong lấy ra tám cái rương ném trên mặt đất, cao cao tự đắc nói:
"Hai tỷ tám trăm triệu!"