Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời này vừa nói ra, hàng trăm tán tiên đều bắt đầu rục rịch.

Nói đùa, bắt lại hoặc giết được cả nhà Diệp Thiên là quá đủ để có thể đến Thiên Đình trình bày công lao xin ban thưởng, phong tước địa vị Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn vinh quang lẫy lừng.

Những vị tán tiên này đều không coi những người có vai vế thấp hơn mình ra gì. Hoặc là từng nhận chức ở Thiên Đình, nhưng bởi vì bị chèn ép mà từ bỏ không làm nữa.

Trước mắt nếu có thể bắt được cả nhà Diệp Thiên, hoặc là giết cả nhà Diệp Thiên, liền có thể nhận chức chủ quản Lôi Bộ, chức vị đó thật sự rất ghê gớm, nơi nào muốn có mưa thì đều phải được sự cho phép của Lôi Bộ, mưa ít hay nhiều thì cũng là do Lôi Bộ quyết định.

Ngoại trừ một số tình huống đặc biệt, Ngọc Hoàng sẽ ra lệnh cho một nơi nào đó có mưa.

Nhưng cho dù là Ngọc Hoàng ra lệnh cho nơi đó có mưa thì thánh chỉ cũng phải qua tay Lôi Bộ trước, sau đó truyền lại mệnh lệnh cho Vũ Sư cấp dưới hoặc là Long Vương thực hiện.

Cũng có thể nói rằng, gió thổi, sét đánh, trời mưa, tuyết rơi...đều do Lôi Bộ quản lý, Lôi Bộ không chỉ phụ trách tạo sấm sét mà còn quản lý nhiều thứ khác nữa, nông dân có thu hoạch được mùa hay không thì đều phải xem xem tâm trạng của Lôi Bộ có tốt hay không.

Vậy nên, chủ quản Lôi Bộ là một chức vị quan trọng, cũng là một điều tốt. Một khi ngồi lên ghế chủ quản Lôi Bộ thì sẽ có rất nhiều kẻ nịnh bợ xung quanh, còn được nhiều người dân thờ cúng.

Tóm lại, có rất nhiều điểm tốt.

Cho nên mới dẫn đến phong trào tất cả mọi người tìm bắt cả nhà Diệp Thiên.

Rất nhanh.

Hàng trăm những vị tán tiên này nhao nhao sử dụng Lục Trượng Kim Thân (mình vàng cao một trượng sáu thước), gọi ra pháp bảo, bày ra thế trận, chuẩn bị ngăn cản và bắt giữ Diệp Thiên.

Không tồi.

Tất cả đều là Đại La Kính Kim Tiên.

Cao thủ trong dân gian từ xưa, cao thủ Thiên Giới ngoại Tứ Ngự đạt đến trình độ cao nhất mà dân gian không có thì cao thủ dân gian nhiều hơn cao thủ trên trời rất nhiều.

Rất nhiều Tán Tiên có tu vi cao, nhưng không có mối quan hệ nên không thể làm quan trên Thiên Đình.

Cũng không ít Tán Tiên có mối quan hệ nên có thể đi cửa sau, xin được một chức quan trên Thiên Đình, nhưng không muốn làm vì đó cũng chỉ là chức quan thấp bé.

Chỉ có một bộ phận rất nhỏ các Tán Tiên có mối quan hệ rộng, thậm chí có thể xin được chức quan to, nhưng họ lại yêu thích cuộc sống tự do, không phải lo nghĩ nên đã quyết định ở ẩn trong dân gian. Trấn Nguyên Tử chính là một ví dụ điển hình.

Đương nhiên, kiểu Tán Tiên cuối cùng chính là những người không tham gia vào việc bắt giữ cả nhà Diệp Thiên, bởi vì họ căn bản là không muốn làm quan, chỉ muốn sống tự do, không tranh đua quyền lực, tự nhiên cũng sẽ không hứng thú với chức chủ quản Lôi Bộ thôi.

“Xông lên!”

Diệp Thiên hét lên.

Vừa rồi đã mất nhiều thời gian để phá vòng vây của binh tôm tướng tép, nếu như dừng lại lần nữa, không phá bỏ vòng vây này thì chẳng mấy chốc mà Nam Hải Long Vương sẽ dẫn theo Long Tộc đuổi tới.

Đến khi đó, bị bao vây trước sau, muốn chạy trốn cũng khó.

Theo như mệnh lệnh của Diệp Thiên.

Hắc kỳ lân và Tứ Linh Thần Thú lập tức hiện ra, kéo ra hàng trăm Tán Tiên đang xông vào.

Có một Tán Tiên hét lên: “Mọi người cùng nhau hợp sức, đừng để họ xông vào, đây là vật để cưỡi của Văn Trọng, thực lực không thể khinh thường!”

Trong số họ, có những Tán Tiên thực còn không bằng Hắc kỳ lân. Nếu như là từng người xông lên thì vòng vây của họ rất nhanh sẽ bị đánh bại.

Rất nhanh, hàng trăm Tán Tiên bắt đầu sử dụng phép thuật, chỉ vào những pháp bảo đang cầm trên tay.

Chỉ một thoáng, giống như hàng trăm chiếc đèn pin được bật cùng lúc, phát ra hàng trăm các luồng ánh sáng với màu sắc khác nhau, tụ tập lại một chỗ, hình thành một trụ cột năng lượng khổng lồ, nhắm thẳng vào Hắc kỳ lân và Tứ Linh Thần Thú đang xông tới.

“Không ổn rồi!’

Sắc mặt Diệp Thiên bỗng nhiên thay đổi.

Anh vốn muốn phá vòng vây, mở ra một lối đi.

Không ngờ những Tán Tiên này cũng rất gian xảo, cùng nhau đối phó với Hắc kỳ lân và Tứ Linh Thần Thú đang mở đường.

Có thể uy hiếp được bọn họ, thì cũng chỉ có thể là Hắc kỳ lân và Tứ Linh Thần Thú mà thôi, một khi mà những con thú này bị đánh bại thì Diệp Thiên với họ cũng chỉ như châu chấu đá xe, không thể nào thoát khỏi vòng vây này.

Đây đều là những Tán Tiên của Đại La Kính, hơn một trăm Tán Tiên liên thủ tạo thành một trụ cột năng lượng có sức mạnh rất ghê gớm, Diệp Thiên chưa cần nghĩ đã biết.

Một khi Hắc kỳ lân và Tứ Linh Thần Thú bị đâm vào chiếc trụ cột năng lượng này, nếu không nổ tung thì cũng sẽ bị thương nặng.

Cho dù chỉ bị thương nặng thì đối với Diệp Thiên mà nói thì cũng là đả kích chí mạng.

Trong tình huống cấp bách, Diệp Thiên liên tục hét lên: “Hắc kỳ lân và Tứ Linh Thần Thú mau dừng lại, Đóa Đóa ngăn chặn trụ cột năng lượng.”

Lời vừa dứt, Hắc kỳ lân và Tứ Linh Thần Thú lập tức dừng lại.

Đóa Đóa vòng qua từ phía sau lưng Tôn Ngộ Không, đối mặt trực tiếp với trụ cột năng lượng, lúc cô bé sắp bị trụ cột sắp đánh vào người thì hào quang chợt xuất hiện, đánh tan trụ cột năng lượng.

Có một vị Tán Tiên dũng cảm hét lên: “Vài người vây bắt cô bé này lại, những người còn lại thì cùng xông lên, bắt giữ nhóm Diệp Thiên!”

Hắn không phải đang ra mệnh lệnh cho tất cả Tán Tiên, mà là đang ra hiệu lệnh cho những Tán Tiên mà hắn dẫn theo, bởi vì ai cũng muốn bắt giữ cả nhà Diệp Thiên, sau đó đi trình bày công lao xin ban thưởng.

Rất nhanh, hàng trăm tán tiên đều đánh tới.

Diệp Thiên hét lên: “Đóa Đóa, mau quay lại.”

Đóa Đóa lập tức quay lại. Hào quang bảo vệ cả gia đình Diệp Thiên, sau đó, dưới sự ra lệnh của Diệp Thiên, Hắc kỳ lân quay đầu, tránh xa những vị Tán Tiên này, nhanh chóng đi về phía Tây.

Nhưng đây đều là Đại La Kim Tiên, thực lực rất mạnh.

Rất nhanh, bọn họ đã đua nhau ném ra pháp bảo, ngăn Diệp Thiên lại, pháp bảo biến to ra, hình thành một bức tường các ngôi sao, ngăn chặn đường ra.

Diệp Thiên hét lên: “Đâm vào!”

Hắc kỳ lân và Tứ Linh Thần Thú đâm mạnh vào đó.

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn.

Không đâm vỡ được bức tường pháp bảo, bị đẩy lui trở về.

Hào quang Thất Khiếu Linh Lung, mặc dù có khả năng đánh tan mọi thuộc tính tấn công, nhưng đối phương lại là thuộc tính phòng ngự nên không thể đánh tan được, bởi vì thuộc tính phòng ngự sẽ không gây nguy hiểm tính mạng cho Thất Khiếu Linh Lung, cho nên hào quang sẽ không gây nên tác dụng gì đối với thuộc tính phòng ngự.

“Ha ha!!!”

Khi Diệp Thiên bị đẩy lui trở lại, hàng trăm Tán Tiên đồng loạt cười vang lên.

Rất nhanh, họ đã vây Diệp Thiên lại.

Nhưng mà có hào quang bao phủ nên tạm thời họ chưa giết được Diệp Thiên.

Có một Tán Tiên đắc ý nói rằng: “Chạy đi, sao lại không chạy nữa thế?”

“Chúng ta từ trước đến nay chưa từng có thù hận gì, cớ sao các vị lại muốn bắt tôi?”

“Ha ha!” Có một vị Tán Tiên cười rằng: “Bởi vì Ngọc Hoàng ra lệnh, ai bắt giữ hoặc giết được cả nhà ngươi thì có thể lên Thiên Đình trình bày công lao xin thưởng, ban thưởng chức quan chủ quản Lôi Bộ ”

“Vậy nên không chỉ có mỗi chúng tôi muốn bắt các người, mà tất cả mọi người trong thiên hạ này, ai có năng lực thì đều đang tìm ngươi, bởi vì ai cũng muốn được làm chủ quản Lôi Bộ.”

Văn Tuyết Tâm vô cùng tức giận, quát to: “Hèn hạ!”

Lúc này, Diệp Thiên liền cười: “Chỉ một người có thể được làm chủ quản Lôi Bộ, nhưng lại có nhiều vị đến bắt tôi như thế này thì đến khi lên Thiên Đình trình bày công lao xin ban thưởng, ai sẽ là người được nhận chức quan này?”

Trăm vị Tán Tiên ngơ ngác nhìn nhau: “Cái này…”

Chính vào lúc này, có một âm thanh vang lên.

“Tất cả tránh ra ngay! Diệp Thiên là thuộc về ta, các người không có tư cách để trình bày công lao xin ban thưởng.”

Bỗng nhiên, hàng trăm đầu rồng khổng lồ bay đến, bao vây mọi người lại.

Rất nhanh, có một vị Tán Tiên khó chịu nói rằng: “Nam Hải Long Vương, ngài thật ngang ngược. Người là do chúng tôi bắt được, dựa vào cái gì mà ngài bắt chúng tôi phải giao lại cho ngài, để ngài lên Thiên Đình trình bày công lao xin ban thưởng cơ chứ?”

“Hừ!”

Nam Hải Long Vương nói: “Dựa vào việc Nam Hải là địa bàn của ta, là ta đã ngăn chặn đường đi của Diệp Thiên. Bởi vì để bắt được chúng, ta đã mất đi một người yêu, tổn thất hàng chục tỷ binh tôm tướng tép, mà các người thì chẳng phải chịu thiệt gì, vậy thử nói xem, các người lấy tư cách gì để xin ban thưởng?”

Lời này vừa nói xong, tất cả Tán Tiên đều thấy không hài lòng.

Nhân cơ hội này, Diệp Thiên nói: “Nam Hải Long Vương, ngài không có tư cách bắt giữ chúng tôi để trình bày công lao xin nhận thưởng, bởi vì chúng tôi không phải là bị bao vây bởi ông, mà là bị các vị Tán Tiên này bao vây, bọn họ mới là người có tư cách để được nhận thưởng.”

Trăm vị Tán Tiên nhao nhao đồng ý ý kiến của Diệp Thiên: “Đúng vậy!”

Nam Hải Long Vương lập tức nổi giận: “Ta đếm ba tiếng, nếu như các người không cút đi thì đừng trách ta không nể mặt.”

“Ba!”

“Hai!”

“Một!”

“Đi chết đi!”

Có vị Tán Tiên tức giận, gọi ra một thanh bảo kiếm, đâm thẳng về phía Nam Hải Long Vương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK