Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một cú tấn công này của Bích Nhãn Kim Lân Thú có thể nói là đã khiến tất cả mọi người chấn kinh. Không ai có thể ý thức được, vật cưỡi dưới thân Diệp Thiên này lại khủng bố đến thế.

Phải biết, đại trận hộ tông của Vô Cực Tông là do mấy vị lão tổ cấp cao nhất của Vô Cực Tông hợp lực bày bố. Tuy bình thường đều trong trạng thái đóng, nhưng một khi khởi động thì độ phòng ngự cao đến đáng sợ. Thiên quân tiểu thành cảnh Hóa Thần cũng đừng hòng phá hỏng mà vào. Cho dù là thiên quân đại thành cảnh Hóa Thần, muốn phá hỏng cũng phải tốn rất nhiều sức lực.

Nhưng con vật cưỡi này thì sao?

Chớp mắt một cái đã dễ dàng xé rách đại trận phòng ngự của Vô Cực Tông rồi.

Khủng bố đến mức nào chứ!

Nếu nó đưa chân đạp xuống một cái, chẳng phải là càng kinh khủng hơn sao?

Đương nhiên, bọn họ không biết ánh sáng màu xanh lục bắn ra từ đôi mắt của Bích Nhãn Kim Lân Thú mới là thứ kinh khủng nhất.

Giống như Phần Thiên Quyết của Diệp Thiên vậy, có tích lũy năng lượng, không thể cứ phóng ra mãi được, năng lượng phóng ra xong phải tích lũy lại từ đầu.

Vừa nãy phóng ra, Bích Nhãn Kim Lân Thú đã dùng ba phần năng lượng. Nếu không thì nói không chừng thật sự có thể phá vỡ cả đại trận phòng ngự của Vô Cực Tông.

“Lẽ nào đây chính là con yêu thú từ Thiên Lộ xuống, đã giẫm chết hết toàn bộ tu sĩ canh gác Thiên Lộ sao?”

Lúc này, chưởng giáo Vô Cực Tông kinh hãi hỏi.

“Không sai.”

Diệp Thiên nói: “Ngày đó chính là nó đã giẫm chết hết toàn bộ những người canh giữ Thiên Lộ của các người.”

“Vậy cậu...”

“Tôi cũng ở đó.” Diệp Thiên nói: “Tôi chỉ chém một vị Hóa Thần, những tu sĩ khác đều do nó giết.”

Chưởng giáo: “...”

Khoảnh khắc này, tất cả mọi người mới hiểu Diệp Bắc Minh không phải đi ra từ hang Vạn Yêu mà là quay về từ Thiên Lộ.

“Xem ra tầng thứ bảy của hang Vạn Yêu có đường hầm thông đến một tinh vực nào đó.”

Rất nhiều người đều âm thầm nhận định như vậy.

Shhh!

Đúng vào lúc này, Lôi Tôn của Vô Cực Tôn hít một hơi khí lạnh, hỏi: “Vậy con yêu thú đó lẽ nào chính là thú vương mười ngàn năm trước đã đột nhiên xuất hiện trong hang Vạn Yêu sao?’

“Phải.”

Diệp Thiên gật gật đầu.

“Con yêu thú này vô cùng hung hãn. Làm sao cậu thuần phục được nó vậy?” Đan Tôn của Thái Cực Tông hỏi.

“Ha ha.” Diệp Thiên cười cười: “Trước khi nó đến hang Vạn Yêu thì đã làm vật cưỡi cho tôi được mấy chục ngàn năm rồi.”

“Cái gì?”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc biến sắc.

“Nói như vậy, cậu đã sống mấy chục ngàn năm rồi sao?” Kiếm Tôn của Thánh Kiếm Tôn đột nhiên hỏi.

Diệp Thiên phì cười, nói: “Những chuyện này các người không có tư cách được biết, các người chỉ cần biết, Bích Nhãn Kim Lân Thú là yêu thú thánh phẩm, đồng cấp với chân tiên Hợp Đạo. Tuy yêu thú không so được với tu sĩ, đồng cấp thì ắt tu sĩ mạnh hơn, tuy Bích Nhãn Kim Lân Thủ không đánh lại được chân tiên Hợp Đạo, nhưng giết mấy Hóa Thần dưới bậc cao nhất như các người thì vẫn rất dễ dàng.”

Yêu thú phàm phẩm tương ứng với người bình thường, yêu thú hạ phẩm tương ứng với võ giả, yêu thú trung phẩm tương ứng với cảnh Thần Hải, yêu thủ cực phẩm tương ứng với cảnh Kim Đan, yêu thú thần phẩm tương ứng với cảnh Nguyên Anh, yêu thú tiên phẩm tương ứng với cảnh Hóa Thần, yêu thú thánh phẩm tương ứng với cảnh Hợp Đạo, yêu thú tôn phẩm tương ứng với cảnh Thiên Huyền, yêu thú vô thượng tương ứng với cảnh Thái Hư.

Nhưng dù sao yêu thú vẫn là yêu thú, vẫn có cách biệt với tu sĩ. Bọn chúng không biết tiên pháp nghịch thiên mà là dựa vào thân thể để đối kháng với tất cả. Cho nên so với tu sĩ, cùng một cấp bậc ắt tu sĩ sẽ mạnh hơn.

Bích Nhãn Kim Lân Thú là thành phẩm cấp một, không đánh lại được chân tiên nhập môn Hợp Đạo, ngang tài ngang sức với đỉnh cao Hóa Thần. Nếu là thành phẩm bậc bốn thì có thể phân cao thấp với nhập môn Hợp Đạo.

ực.

Nghe Diệp Thiên nói, mười tám vị Hóa Thần đều nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt biến đổi.

“Khó trách cậu có thể san bằng cả Thái Cực Tông, Thánh Kiếm Tông, Thần Đạo Tông trong mấy canh giờ ngắn ngủi như vậy, thì ra cậu có một con yêu thủ thành phẩm làm vật cưỡi. Cuối cùng vẫn là bọn tôi đã xem thường cậu rồi.” Lôi Tôn Vô Cực Tông nói với các mặt u ám. Nói xong mới ý thức được, vốn muốn mai phục Diệp Bắc Minh, không ngờ lại là mình tự nộp mạng cho Diệp Bắc Minh.

“Giờ mới ý thức được những điều này thì đã muộn rồi. các người đều sẽ phải trả cái giá đau đớn vì chuyện này.”

COM

Diệp Thiên lạnh giọng nói. Diệp Thiên vốn chỉ nhỏ bé như con kiến trong mắt mười tám vị Hóa Thần, nay thân hình lại dần trở nên to lớn.

Thân thể Bích Nhãn Kim Lân Thú cũng theo đó mà biến ra lớn hơn, cao đến mấy ngàn trượng, dài cũng mấy ngàn trượng, mười tám vị Hóa Thần xung quanh đều nhao nhao lui về phía sau.

Bọn họ biết, đại chiến sắp bùng nổ rồi.

Một giấy sau liền nghe Diệp Thiên quát to một tiếng: “Bích Nhãn Kim Lân Thú, giết cho bản tôn!” Dứt lời, Diệp Thiên dùng cây Chân Võ kiếm trong tay chỉ thẳng về phía trước. “Grào!”

Một tiếng gầm vang, thân thể Bích Nhãn Kim Lân Thú lắc một cái, kéo theo hư ảnh thật dài, hung hăng lao tới.

Rầm rầm!

Hai tiếng nổ vang.

Hai vị thiên quân tiểu thành cảnh Hóa Thần bị đâm trúng, lập tức hóa thành sương máu đầy trời. Hai nguyên thần bay ra, lại bị Bích Nhãn Kim Lân Thú gầm lên tạo ra một trận gió mạnh làm thổi tan đi mất.

“Tập trung lại! Dốc toàn lực nghênh địch!”

Lôi Tôn Vô Cực Tông kinh hãi hô lên một tiếng.

Chỉ một thoáng, mười sáu vị Hóa Thần, bốn người một thần, xếp thành bốn tầng ở sau đuôi Bích Nhãn Kim Lân Thú. Bốn vị tu Sĩ đại thành cảnh Hóa Thần đứng trên tầng cao nhất.

Ngay sau đó.

Các loại nguyên tố như gió, sấm, lửa, kiếm vũ, bùa chú, quyền, cầu năng lượng,... đồng loạt xuất kích, hướng về phía Bích Nhãn Kim Lân Thú và Diệp Thiên trên lưng nó.

Nếu không có Bích Nhãn Kim Lân Thú ở đây, trong tình cảnh thế này, Diệp Thiên quá nửa là lành ít dữ nhiều. Dù sao thì Diệp Thiên cũng chỉ là nhập môn cảnh Nguyên Anh thôi, so với nhiều tu sĩ tiểu thành đại thành thế này, cách biệt vẫn rất lớn. Cho dù Diệp Thiên có năm tầng đạo thể hộ thân thì cũng không chống được sự tập kích của nhiều nguyên tố như thế.

Nhưng!

Có Bích Nhãn Kim Lân Thú ở đây, Diệp Thiên hoàn toàn không cần lo mình sẽ gặp nguy hiểm, chỉ cần chỉ huy Bích Nhãn Kim Lân Thú một chút là được.

“Xoay người, thổi tan, lắc chuông.”

Diệp Thiên rất bình tĩnh nói ra sáu chữ.

Bích Nhãn Kim Lân Thú mạnh mẽ xoay người, một tiếng gào thét đánh tan những nguyên tố ào ào ập tới, sau đó nó lắc chiếc chuông trên cổ.

“A!!!”

Khoảnh khắc tiếng chuông vang lên, trong số mười sáu vị Hóa Thần có năm vị thiên quân đại thành Hóa Thần là miễn cưỡng có thể chống đỡ được, nhưng mười một vị còn lại thì đau khổ rồi.

Bọn họ chỉ cảm thấy đầu cũng muốn nổ tung, bịt hai tôii lại cũng không có tác dụng, phóng thích canh khí ngăn chặn âm thanh, nhưng tiếng chuông vẫn xuyên thấu qua bức tường canh khí, làm tổn hại nguyên thần của bọn họ.

“Tôi chém!”

Thần binh cực phẩm trong tay Kiếm Tôn mạnh mẽ bay vọt lên ngàn trượng, ông tôi nhảy lên một cái, chém xuống người Bích Nhãn Kim Lân Thú.

“Xông tới cho bản tọa.”

Diệp Thiên khẽ quát một tiếng.

Khi thanh kiếm lớn sắp chém xuống đầu thú và Diệp Thiên, Bích Nhãn Kim Lân Thú gầm lên xông tới, đâm thẳng vào mười lăm vị Hóa Thần phía trước.

Ầm ầm ầm!!!

Bọn họ căn bản không kịp né tránh. Vì pháp thân của Bích Nhãn Kim Lân Thú khổng lồ, tám vị Hóa Thần ở hai hàng dưới cùng bị đâm trúng, thoáng chốc đã hóa thành sương máu. Nguyên thần bị Bích Nhãn Kim Lân Thú hít vào trong miệng rồi nhai, biến thành một cú rắm, đánh cho Kiếm Tôn phía sau bay ra xa ngàn mét.

“Kinh khủng! Quá kinh khủng rồi!”

Tám vị Hóa Thần còn lại đột nhiên muốn chết. Trong ánh mắt họ nhìn về phía Bích Nhãn Kim Lân Thú ngập tràn sự sợ hãi.

“Chạy! Chạy mau!”

Trong Vô Cực Tông, chưởng giáo đã không còn ôm bất cứ hi vọng gì với những lão tổ Hóa Thần này nữa rồi. Mười tám vị hóa thần, chớp mắt một cái đã chỉ còn lại tám vị, còn giết con yêu thú này và Diệp Bắc Minh thế nào được nữa?

Trước mắt chỉ có cách chạy trốn mới là thượng sách.

Nếu không, các lão tổ bị diệt rồi, thứ chờ đợi bọn họ chính là kết cục vạn kiếp bất phục!

Đương nhiên, kết cục này là điều mà bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ tới được.

Bây giờ họ mới ý thức được, chủ quan nhất thời gây ra oán hận muôn đời!

Khi biết tin Thái Cực Tông bị diệt, nếu chọn giải tán tông môn mà không phải là điều các lão tổ về thì cũng sẽ không khiến nhiều lão tố chết đi như vậy, càng không khiến hai ngàn vạn đệ tử rơi vào bờ vực của cái chết.

Có thể nói, ông tôi đã hối hận đến thối ruột rồi.

“Mau chạy đi!”

Chỉ một thoáng, hai ngàn vạn đệ tử trong Vô Cực Tông đã ùa ra như ong vỡ tổ, vừa hô vừa chạy trốn tứ phương.

“Đánh chết bọn họ!”

Diệp Thiên hạ lệnh.

Bích Nhãn Kim Lân Thú lập tức lao xuống.

Một giây sau!

Rầm!

Bích Nhân Kim Lân Thủ đáp xuống Vô Cực Tông, một vòng lực xung kích đã lan ra khắp xung quanh từ bốn chân của nó.

Thoáng chốc cả Vô Cực Tông đã bị đánh tan tác như giấy. Hơn chín mươi phần trăm đệ tử Vô Cực Tông đều bị cú đáp đất này làm cho chấn động đến nỗi gân cốt đứt đoạn, thần hồn tan nát.

Chỉ có mấy ngàn tu sĩ trên cấp đỉnh cao cảnh Nguyên Anh mới miễn cưỡng sống sót được sau một cú công kích này. Ở sau núi còn có chín vị thiên quân nhập môn Hóa Thần đã bị chấn động phải đi ra.

“Bích Nhãn Kim Lân Thú, đừng ngưng tiếng chuông. Mi đi tiêu diệt tám vị Hóa Thần ở trên, dưới này giao cho bản tọa.”

Diệp Thiên dặn dò, cầm kiếm, hóa thành một luồng sáng bắn tới chỗ chín vị Hóa Thần sau núi.

Chuông Cửu Chuyển Nhiếp Hồn là do Diệp Thiên chế tạo ra, có tâm pháp là có thể khiến bản thân mình không bị quấy nhiễu, nhưng có thể quấy nhiễu người khác, có thể có tác dụng lấy bốn lạng đẩy ngàn cân.

“Vâng thưa tổn thượng!

Bích Nhân Kim Lân Thủ đáp lại rồi bay lên không trung, phát động tấn công với tám vị Hóa Thần trên trời. Rất nhanh, dưới sự giúp đỡ của chuông Cửu Chuyển Nhiếp Hồn, Diệp Thiên đã tàn sát đám nhập môn Hóa Thần như giết chó, nhẹ nhàng giết sạch chín vị Hóa Thần. Sau đó, Diệp Thiên lại bắt đầu tìm tòi trong đống đổ nát, giẫm chết từng tên Nguyên Anh bị chuông Cửu Chuyển Nhiếp Hồn làm cho kinh sợ đến nỗi lăn lộn khắp mặt đất.

“Diệp Bắc Minh thượng tiên, dùng tay đi, giữ lại chút mầm đạo cho Thiên Hoang. Cậu đã giết quá nhiều tu sĩ rồi. Văn minh tu luyện của Thiên Hoang phải tụt lùi lại mấy vạn năm chứ? Một khi tu sĩ Bắc Hàn Tinh xâm lấn, Thiên Hoang không có cao thủ ngăn cản, sẽ khiến Thiên Hoang đi tới diệt vong đó!”

Chưởng giáo Vô Cực Tông đã chảy máu cả mắt, mũi, miệng, tôi, ôm chân Diệp Thiên mà gào khóc ròng ròng nói.

“Liên quan gì đến tôi?”

Diệp Thiên khẽ quát: “Năm đó khi tứ đại tiên tông các người biến Thiên Long Tinh nơi người của Long tộc sống trở thành nơi không người, sao không nghĩ tới chuyện giữ lại mầm đạo cho Thiên Long Tinh? So với các người, Diệp Bắc Minh tôi đã xem như nhân từ rồi. Ít nhất tôi chỉ tiêu diệt tứ đại tiên tông các người, không tàn sát hết mấy trăm tỉ sinh linh trên Thiên Hoang này. Cho nên, ông không có tư cách khóc lóc xin tha trước mặt tôi.”

“Khi đó tôi còn chưa ra đời, không phải do tôi hạ lệnh làm mà!” Chưởng giáo Vô Cực Tông khóc la.

“Lạc đề rồi.” Diệp Thiên nói: “Chỉ dựa vào việc ông từng hạ lệnh truy sát vợ con tôi, ông đã đáng vạn kiếp bất phục rồi.”

Dứt lời, Diệp Thiên giơ chân lên đạp mạnh xuống.

Bộp!

Chưởng giáo Vô Cực Tông bị đạp thành một vũng máu, ngay cả thần hồn cũng bị một quyền của Diệp Thiên nghiền nát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK