Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hahaha!”

“Hồng Quân đột nhiên ngửa đầu cười lớn.

“Muốn ta chủ động để cho Thái Nhất giết, điều đó là không thể, vĩnh viễn cũng không thể, vận mệnh của ta do chính tay ta nắm giữ, nó không do bất cứ kẻ nào nắm giữ cả, bất cứ ai cũng đừng mong có thể điều khiển vận mệnh của ta, chỉ có ta mới có thể điều khiển vận mệnh của ta mà thôi, ta sẽ không để vận mệnh của ta bị bất cứ kẻ nào điều khiển hết!”

“Sợ rằng là đến sư tôn, cũng đừng hòng có thể điều khiển vận mệnh của ta.”

Ngữ khí của ông ta, tiếng cười, tất cả đều thay đổi, giống như là một kẻ điên vậy, không còn sự bình tĩnh và tự tin như trước nữa. Sự hồi phục của Thái Nhất, mang tới cho ông ta một sự đả kích rất lớn, khiến ông ta khó lòng mà tiếp nhận, cũng mang đến cho nội tâm ông ta, một nỗi lo lắng và bất an trước nay chưa từng có. Vì vậy ông mới dùng tiếng cười của một kẻ điên, và giọng điệu của một kẻ điên, để che đậy nỗi sợ hãi và hoảng loạn trong lòng ông.

“Ngươi đúng là bị mê hoặc tâm trí rồi, đúng là hết thuốc chữa”.

Trấn Nguyên Tử lắc đầu.

Đương nhiên, một bậc thánh nhân chỉ thích cuộc sống nhàn hạ, thì làm sao có thể hiểu được khát vọng quyền lực của những con người có hoài bão to lớn.

Cái thứ gọi là quyền lực này, một khi nắm giữ quá lâu, khó lòng mà buông bỏ.

Hồng Quân chính là như vậy.

Nắm giữ quyền lực cao nhất của tam giới trong một ngàn năm trăm vạn năm, muốn ông ta giao quyền lực này lại cho Thái Nhất, làm sao có thể chứ?

Chết cũng phải chết trong quyền lực.

“Haha!”

Hồng Quân nhe răng cười nói: “Không có người nào có thể thay thế vị trí của ta, vĩnh viễn cũng không có ai. Cho dù Thái Nhất có về lại Đỉnh Phong thì làm sao nào? Hôm nay nếu như ta không thể giết được hắn, thì sớm muộn cũng có một ngày, ta cũng có thể giết được hắn!”

“Tóm lại, khi thực lực của hắn ta mạnh nhất, địa vị cao nhất, lúc mà binh tướng của hắn ta mạnh nhất, ta đều có thể diệt trừ hắn, tại sao bây giờ ta phải sợ hắn ta chứ?”

Nghe xong câu này, Nguyên Thủy, Hạo Thiên và những người khác, đều thấy nhẹ nhõm đi phần nào.

Năm đó chính là một Hồng Quân, mang theo Nữ Oa, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn, Hạo Thiên, Nguyên Thủy, nhờ vào Hạo Thiên dân binh xuất chinh, kích động Thái Nhất, phá hủy một mặt trận lớn của Thái Nhất.

Cho dù bây giờ có khó khăn đến mấy, nhưng ít nhất người và ngựa đã nhiều hơn trước rất nhiều.

Vì vậy, vẫn là có hi vọng.

“Hừ!”

Lúc này, Diệp Thiên phát ra một tiếng tức giận.

Cuộc nói chuyện vừa rồi, hắn đem từng chuyện một, ôn lại trong đầu một lượt.

Nghĩ đến năm đó hắn bị nhốt trong pháp trận, khuôn mặt xấu xa của Hồng Quân muốn tiêu diệt hắn, khiến hắn hận đến mức muốn đem xương của Hồng Quân vùi thành tro.

“Hồng Quân, ta với ngươi trước kia từng là huynh đệ, vì tranh quyền lực, mà ngươi dùng trăm phương nghìn kế, làm tất cả mọi thứ, trẫm năm đó không nhìn rõ tâm địa của ngươi, vì vậy đã để cho ngươi nảy mầm phát sinh tai họa, lại còn muốn giết trẫm, sợ rằng cơ hội này người không thể có rồi”.

"Mà trẫm, hôm nay cũng lập hạ lời thề, nếu không giết ngươi Hồng Quân, trẫm tuyệt đối không đăng cơ, phải diệt trừ ngươi mối họa này, để báo thù cho kiếp trước trẫm bị ngươi gài bẫy rồi giết chết."

“Trẫm không chỉ là báo thù cho chính mình”.

“Trẫm còn phải báo thù cho con gái ta Huyền Nữ.”

“Trẫm còn muốn trả thù cho tất cả những tướng sĩ đã tử trận và những bề tôi trung thành với trẫm.”

“Trẫm muốn đem ngươi, cùng với đệ tử của ngươi, còn có chân tay của ngươi, toàn bộ diệt sạch, để cho ngươi và người của ngươi, cũng phải nếm thử sự đau khổ mà trẫm và những tướng sĩ của trẫm từng trải qua!”

Nói tới đây, khí tức trên người Diệp Thiên trở nên mạnh mẽ chưa từng có, một luồng khí phách vương giả thổi quét qua toàn bộ mặt trận, bức mọi người đều không thể ngẩng đầu lên được.

“Tất cả các tướng sĩ nghe rõ, rút về Nam Chiêm Bộ Châu. Trận chiến tiếp theo này, không phải là thứ mà chúng ta có thể tham chiến.”

Thần Công Báo hô.

Hay nói đùa là, cuộc quyết đấu tay đôi này, không phải là thứ mà gần hai trăm triệu đại quân có thể tham chiến, nếu không mau chóng rút lui một lúc thì trong chốc lát thôi, sự va chạm này có thể giết chết cả một đội quân.

“Đông Hoàng Thái Nhất Đại Đế tất thắng!”

“Đông Hoàng Thái Nhất Đại Đế tất thắng!”

“Đông Hoàng Thái Nhất Đại Đế tất thắng!”

Toàn quân rút lui, tiếng hô kinh thiên động địa.

Hồng Quân nghe thấy tiếng hô kia liền khó chịu, toàn lực thúc dục Thiên Thư, một đường cực quang chói mắt, đánh về hướng Diệp Thiên, chủ động khiếu chiến với Diệp Thiên!

“Hừ!”

Diệp Thiên một tiếng hừ lạnh. Đem chuông Đông Hoàng đẩy ra ngoài.

Ầm!

Sự tấn công của Thiên Thư, bắn vào phía trên của chuông Đông Hoàng, phá vỡ làn sóng dữ dội của chuông Đông Hoàng, đem chuông Đông Hoàng đẩy lui.

Diệp Thiên sớm đã thúc giục Thanh Mộc Ất Canh rồi, cộng thêm với sức mạnh của Thanh Mộc Ất Canh, hắn chưởng một chưởng vào trên đỉnh của chuông Đông Hoàng, tạm thời ngăn chặn được chuông Đông Hoàng không bị đẩy lùi.

“Haha!”

Hồng Quân cười nói: “Ta có Thiên Thư trong tay, tại sao ta phải sợ ngươi?”

Lời vừa dứt, hắn thúc giục Ly Hỏa, hóa thành chín con rồng lửa, hướng về phía Thanh Mộc Ất Canh ở đằng sau của Diệp Thiên.

Ly Hỏa này. Chính là ngọn lửa kinh hoàng nhất trong thiên địa, nó có thể thiêu rụi tất cả mọi thứ.

Thất Nhất thuộc hệ Mộc trong Ngũ Hành, Hồng Quân lại thuộc hệ Hỏa trong Ngũ Hành, Hỏa có thể trị Mộc. Cũng vì nguyên nhân này mà nó đó ông ta có thể diệt được Thái Nhất, Thanh Mộc Ất Canh ở phía trước mặt Ly Hỏa của ông ta, căn bản là không thể chịu nổi một chút tấn công, còn chưa đợi Ly Hỏa tiến lại gần, thì Thanh Mộc Ất Canh đã biến mất rồi, không có sự chống đỡ của Thanh Mộc Ất Canh, dưới sự tấn công của Thiên Thư, đỉnh của chuông Đông Hoàng của Diệp Thiên cũng bi đẩy lui ra sau.

“Haha!”

Hạo Thiên cùng những người khác thích thú.

Kết quả là tiếng cười của bọn họ vừa mới vang lên. Thì giọng nói của Diệp Thiên cũng vang lên.

“Hồng Quân, Thiên Thư là của trẫm, ta để ngươi dùng nó bao nhiêu năm nay, cũng đã đến lúc trở về với ta rồi!”

Lời vừa dứt. Diệp Thiên hô to một tiếng:

“Thu!”

Hắn sớm đã niệm thần chú rồi, bây giờ chỉ cần một tiếng gọi của hắn, Thiên Thư liền hóa thành một luồng ánh sáng, biến mất khỏi từ trong tay của Hồng Quân, hướng về phía của Diệp Thiên mà bay tới.

“Không!”

Hồng Quân kinh hãi như sắp chết đến nơi.

Từ sau khi Thái Nhất có được Thiên Thư, Thiên Thư vẫn luôn ở trong tay của Thái Nhất, không có người nào từng cầm qua Thiên Thư, Thái Nhất cũng chưa từng từ tay người khác lấy lại Thiên Thư, vì thế cho nên Hồng Quân cũng không biết được là Thiên Thư chỉ cần Thái Nhất muốn lấy lại là có thể liền lấy lại, có thể nói là đến đây ông ta trở tay không kịp, khiến cho trong lòng ông ta rất thất vọng.

Vốn dĩ ông ta nghĩ rằng, trong tay mình có Thiên Thư và rìu Bàn Cổ, cộng thêm Ly Hỏa của ông ta có thể khắc chế được Thanh Mộc, chỉ cần Thái Nhất không mạnh hơn ông ta, ông ta căn bản là có thể đánh thắng được, muốn bẫy ông ta vào Tứ Tượng Phong Thiên. Sợ là đó là chuyện không thể.

Nhưng mà không ngờ rằng, pháp bảo giúp ông ta thắng lợi Thiên Thư, lại để Thái Nhất thu hồi lại rồi.

Chuyện này quả thật giống như ông ta mất đi một cánh tay đắc lực vậy!

“Bây giờ đến lượt ta đáp trả ngươi rồi!”

Lời vừa dứt, Diệp Thiên cầm lấy Thiên Thư. Bất thình lình tấn công.

Vụt vụt!

Một đường cực quang, chói mắt hơn bao giờ hết, sáng chói vô cùng, tốc độ của nó gấp mười lần so với vận tốc ánh sáng.

Hồng Quân né tránh. Đúng lúc Diệp Thiên đánh bên trái của ông ta, ông ta lại né sang trái, vừa hay đánh trúng.

Ầm!

Hồng Quân bị đánh ra xa vạn dặm, đầu tóc thì rối bời, quần áo thì rách tả tơi, trong nháy mắt ông ta trở nên nhếch nhác đến tột cùng.

Nhưng mà, cũng không có gì làm Hồng Quân tổn thương quá lớn, ngược lại còn chọc cho ông ta thêm phần tức giận.

“Thái Nhất, ta và ngươi không đội trời chung!”

Ông ta rút ra rìu Bàn Cổ, giơ nó lên cao, một rìu bổ xuống phía dưới.

Diệp Thiên bên trái là Thiên Thư, bên phải là chuông Đông Hoàng, trong tay cầm Hoàng Thiên kiếm, một chút cũng không sợ rìu Bàn Cổ. Hắn nhấc kiếm Hoàng Thiên kiếm lên, thi triển đạo pháp, chỉ thấy Hoàng Thiên kiếm bay vút lên trời, công phu trong chớp mắt, liền ở trên đỉnh của trời nhìn xuống, giống như là đâm thủng một tờ giấy vậy, nháy mắt là đứt.

“Trẫm đáp ứng người trong thiên hạ, hủy bỏ thiên đạo, hôm nay với thanh kiếm này, ta sẽ cắt đứt thiên đạo, những tướng sĩ sẽ không bỏ mạng vô ích vì trẫm, cũng muốn mượn dịp này để nói với người trong thiên hạ rằng, bầu trời này, đã không còn là bầu trời của Hồng Quân ngươi thống trị nữa rồi!”

Lời vừa dứt, bỗng nhiên Diệp Thiên bổ một kiếm xuống phía dưới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK