Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cha mẹ, chúng ta đi đâu vậy?”

Đóa Đóa tò mò hỏi, hoàn toàn không nghĩ là chạy trốn mà giống như đi du lịch cùng cha mẹ.

“Đúng vậy, Tuyết Tâm chúng ta đi đâu vậy?” Diệp Thiên cũng hỏi.

Anh chưa quen với thiên đường cho lắm, cũng không biết đi đâu sẽ an toàn hơn, vì vậy anh ta muốn hỏi ý kiến ​​của Văn Tuyết Tâm

"Hừ..." Văn Tuyết Tâm tựa cằm suy nghĩ.

Không lâu sau, cô ấy nói: “Đi Nam Chiêm bộ châu thì sao?”

“Nam Chiêm bộ châu có vui không?” Đóa Đóa hỏi.

Văn Tuyết Tâm cười và nói: "Nam Chiêm bộ châu là một vùng đất man rợ. Đất ở đó khó trồng trọt nên người dân tính khí tàn bạo. Mặc dù dưới sự cai trị của Ngọc Hoàng, nhưng nó là một vùng đất không được kiểm soát.

"Vì lý do này, ngọc hoàng đã rất đau đầu và tức giận, nhiều lần sai thiên binh và các tướng quân đến đàn áp, giết nhiều kẻ ngoan cố ở Nam Chiêm bộ châu, nhưng không những không có tác dụng trấn áp mà càng khiến cho dân chúng ở Nam Chiêm bộ châu phản kháng mạnh hơn. cuối cùng Ngọc Hoàng bất lực nên thỉnh Phật Tổ Như Lai xem có thể giáo hóa dân chúng ở Nam Chiêm bộ châu hay không."

"Vì vậy, Phật Tổ Như Lai đã phái Quán Thế Âm đến để giáo hóa dân chúng ở đó, nhưng thật sự rất khó để dạy dỗ những người nơi đây, Quán Thế Âm đã trở về trong vô vọng, nhưng vì lòng từ bi của Sư Phụ Quan Âm đã khiến nhiều người đến đó."

"Sau đó, Đức Phật Như Lai đã sai Kim Thiền Tử đến xây dựng một ngôi chùa và giảng dạy Phật Pháp. Sau hàng ngàn năm, ngài đã đạt được một chút thành tựu, nhưng cuối cùng lại bị giết ở Nam Chiêm bộ châu, rồi tái sinh thành một nhà sư tên là Đường Tăng, Phật Tổ Như Lai đã từ bỏ để truyền dạy cho dân chúng Nam Chiêm bộ châu."

"Vì vậy, đến Nam Chiêm bộ châu là an toàn nhất cho chúng ta, vì một khi Ngọc Hoàng biết rằng chúng ta đã bỏ trốn. Chúng ta nhất định sẽ bị toàn thế giới truy nã, nhưng người ở Nam Chiêm bộ châu không chịu nghe lời, nên dù lệnh truy nã đó cũng không có ai quan tâm, đến đó sẽ không dễ bị bắt lại."

"Nhưng chúng ta đã đến đó, Tốt hơn hết là anh nên cẩn thận. Ở đó có mọi thứ dành cho người bất tử, quỷ, thần và Phật, cho nên nó rất lộn xộn. Đừng để vì trốn truy nã mà bị những người ở đó giết.”

Diệp Thiên và Đóa Đóa gật đầu và nói không sao.

“Vậy chúng ta đi Nam Chiêm bộ châu, Diệp Thiên nói: “Khi chúng ta đến Nam Chiêm bộ châu, chúng ta hãy mua một căn nhà, ba người chúng ta có thể sống như một gia đình nhỏ ở đó.”

“Được rồi.”

Văn Tuyết Tâm cười hạnh phúc.

Kết quả là cả ba người họ đã chuyển hướng và đi về phía Nam Chiêm bộ châu

Lúc này, học viên Phiêu Miểu.

“Dương Phong thế nào, Ngọc Hoàng đã ban thánh chỉ chưa?”

Nhìn thấy Dương Phong trở lại học viên, Lý Ngao cùng những người khác tiến lên hỏi.

“Đã hạ rồi.” Dương Phong đắc thắng nói: “Ngay khi Diệp Thiên đưa quà đính hôn cho nhà họ Văn, tôi và ông nội của Lý Tiêu là Thái Bạch Kim Tinh đã đưa ra chiếu chỉ của Ngọc Hoàng, Diệp Thiên tức giận đến mức suýt chút nữa giết chết tôi, nhưng anh ta càng tức giận thì tôi càng vui, bởi vì Văn Tuyết Tâm không còn là người phụ nữ của anh ta nữa, mà là người phụ nữ của Dương Phong tôi!"

"Văn Trọng đã nhận lệnh, ông ta không dám không gả Văn Tuyết Tâm cho tôi. Tôi sẽ chuẩn bị sính lễ, trong ba ngày nữa cha con tôi sẽ đến cửa nhà họ Văn đón người.”

“Vậy thì phải đến chúc mừng anh Dương!”

Lý Ngao và những người khác nhếch mép cười.

“Haha!” Dương Phong cười đắc ý.

“Đúng vậy.”

Ngưu Tiểu Ngọc đột nhiên hỏi: “Nếu Văn Tuyết Tâm và Diệp Thiên bỏ trốn thì sao?”

“Ừ!”

Lý Ngao nói: “Văn Tuyết Tâm và Diệp Thiên thực sự yêu nhau, nếu cô ấy thực sự không chấp nhận được thánh chỉ của Ngọc Hoàng,. Bỏ trốn theo Diệp Thiên, anh Dương, anh có còn thấy vui vẻ không."

"Haha!"

Dương Phong ngẩng đầu lên cười: "Không sao, tôi dám cá là Văn Tuyết Tâm sẽ không bỏ trốn cùng Diệp Thiên đâu. Bỏ trốn, sẽ rất khó chịu, sau đó cô ta và Diệp Thiên sẽ phải chết."

"Tôi lo rằng không có cơ hội để giết Diệp Thiên, nếu họ bỏ trốn, tốt nhất là bọn họ nên bỏ trốn, sau đó tôi sẽ tận tay giết chết Diệp Thiên. Sau đó sẽ tự mình đứng ra bảo vệ Tuyết Tâm"

"Khi cô ấy cảm động, cô ấy chân thành muốn làm cô dâu của tôi, như vậy không tốt hơn sao?"

“Haha!” Mọi người bật cười.

Ngày hôm sau. Thanh Phong và Minh Nguyệt đã trở lại Ngũ Trang Quán

“Sư phụ, không tốt rồi, sư phụ!”

Ngay khi trở về Ngũ Trang Quán, Minh Nguyệt đã chạy đến nơi tu luyện của Trấn Nguyên Tử vì lo lắng cho Diệp Thiên, cô ngay lập tức gõ cửa.

“Vào đi.” Giọng của Trấn Nguyên Tử vang lên.

Minh Nguyệt vội vàng đẩy cửa bước vào, quỳ trên tấm nệm, thở một hơi nói: "Sư phụ, chúng con đi tặng quà đính hôn cho Diệp Thiên. Nhưng cùng lúc đó thành chỉ lại bạn hôn cô ấy cho Dương Phong. Diệp Thiên và Văn Tuyết Tâm không đồng ý, họ đã thảo luận sự trốn đi, và bây giờ cả hai đã chạy trốn, nếu Ngọc Hoàng biết được, họ sẽ chết, sư phụ nhanh chóng nghĩ cách để cứu họ."

“Haha!” Trấn Nguyên Tử cười: "Ta đã thông qua địa thư biết được chuyện này, cho nên con đừng quá mức hoảng hốt, đứng lên đi!”

Minh Nguyệt đứng dậy, cau mày nói: "Nếu sư phụ đã biết sao không không khuyên Diệp Thiên. Còn đồng ý anh ấy kết hôn với Văn Tuyết Tâm, còn chuẩn bị cả sính lễ. Điều này chẳng phải đang đẩy Diệp Thiên vào hố lửa sao?”

Trấn Nguyên Tử cười: "Với tính cách của Diệp Thiên, sư phụ ngăn cản thì có tác dụng gì? Mà khi Ngọc Hoàng muốn trở gây khó dễ, đây không phải là điều ta có thể ngăn cản, cho nên ta dù không cho Diệp Thiên đi làm lễ đính hôn, thì khi thánh chỉ ban hôn đến cửa nhà họ Văn, Diệp Thiên cũng vẫn sẽ cùng với Văn Tuyết Tâm bỏ trốn, kết quả có thuyết phục được hay không chẳng phải là giống nhau sao?”

Minh Nguyệt gật đầu. Lý do này khá thuyết phục.

"Nhưng sư phụ, khi hai người bọn họ bỏ trốn là đã vi phạm quy tắc của thiên đình. Đó là trọng tội. Ngọc Hoàng nhất định sẽ bắt họ về chịu trách nhiệm. Đến lúc đó, Văn Tuyết Tâm sẽ không thể chết được, nhưng Diệp Thiên chắc chắn sẽ chết!" Minh Nguyệt lo lắng.

Sau đó cô ta lại quỳ xuống: “Cầu xin sư phụ cứu Diệp Thiên!”

Trấn Nguyên Tử cười: “Sự phụ có thể cứu hắn một lần nhưng không thể cứu cả đời, vì vậy Diệp Thiên buộc phải lớn lên dưới sự áp bức, đó là điều tốt cho nó. Nó có thể khơi dậy lòng căm thù của Diệp Thiên đối với Ngọc Hoàng, và nó cũng có thể truyền cảm hứng để anh ta cải thiện việc tu luyện của mình nhanh hơn."

Minh Nguyệt cau mày gãi đầu: "Sư phụ tại sao muốn kích động Diệp Thiên hận Ngọc Hoàng? Điều này đối với Diệp Thiên không tốt."

Trấn Nguyên Tử cười nói: "Ngọc Hoàng và Vương Mẫu nương nương để ý đến quả nhân sâm nhiều năm nay, chỉ có khi Diệp Thiên trở nên mạnh mẽ mới có thể chấm dứt suy nghĩ này của hai người họ."

Minh Nguyệt càng khó hiểu: "Diệp Thiên đã đấu với họ bao giờ đâu? Sao chuyện Diệp Thiên trở nên lớn mạnh lại có thể ngăn chặn chuyện này? Đây không phải là không có trâu bắt chó đi cày sao?”

“Ai!”

Trấn Nguyên Tử lắc đầu: "Diệp Thiên không yếu ớt như ngươi nghĩ đâu? Hắn chính là Thái Nhất chuyển sinh đó, ở thời kì đỉnh cao hắn chỉ dùng có ba chiêu là có thể đánh bại Hồng Quân, năm đó hắn và ta có quan hệ tốt, ngược lại Hồng Quân lại có quan hệ tốt với Bàn Cổ. Mà ngày nay cả thiên đình đều là thế lực của Hồng Quân. Nếu Thái Nhất không trở nên lớn mạnh, sớm muốn gì thì trời đất này cũng sẽ không còn nơi cho chúng ta dung thân nữa.”

“Cái gì?”

Minh Nguyệt sững sờ!

"Diệp Thiên, hắn, hắn... là hóa thân của Đông Hoàng Thái Nhất, điều này là thật hay giả vậy ạ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK