Trong bụng Đóa Đóa bật lên từng cơn sóng, thật lâu không thể bình tĩnh.
Phải biết rằng phụ hoàng cô Đông Hoàng Thái Nhất đã là một nhân vật vô cùng khủng bố, phóng tầm mắt ra toàn bộ Tam Giới thì có thể làm đối thủ của phụ hoàng cô cũng chỉ có sư phụ của phụ hoàng cô là Hỗn Nguyên Lão Tổ mà thôi. Ngay cả Hồng Quân ở trước mắt phụ hoàng cũng phải kém một chút.
Nhưng mà một phụ hoàng lợi hại như vậy lại là chuyển thế của chủ nhân quan tài ngọc.
Vậy chủ nhân quan tài ngọc này phải là một cái dạng đại khủng bố tồn tại gì chứ!
Đóa Đóa cũng không dám tiếp tục nghĩ.
Nghĩ thêm nữa đó chính là tồn tại cùng một cấp độ với Hỗn Nguyên Lão Tổ, thậm chí so với Hỗn Nguyên Lão Tổ còn cao hơn.
Vậy thì nó vượt cả phạm vi nhận thức của cô.
Mà lúc này, toàn bộ xương màu vàng đã hóa thành khí màu vàng rót vào cơ thể của Diệp Thiên.
“A!”
Diệp Thiên ở tại lúc cơ thể bành trướng mãnh liệt, cảm giác muốn nổ tung, lộ ra dáng vẻ vô cùng thống khổ.
Một lúc lâu sau.
Theo ký ức dần dần ghép lại với nhau, hắn cũng từ trong đó thu lấy rất nhiều lượng tin tức.
Chủ nhân của quan tài ngọc có tôn hiệu Thánh Hư Thủy Tổ, chính là hỗn độn chưa thành, Hồng Mông sơ kỳ, lĩnh hội Hư Không, chứng được Hư Không Thượng Tôn.
Cái gọi là Thượng Tôn, chính là phía trên của Thánh Nhân.
Mà phía trên Thánh Nhân còn có Phiêu Miểu Thượng Nhân Chi Cảnh, phía trên nữa mới là Hư Không Tôn Thượng Chi Cảnh.
Đạo từ trong Hư Không sinh, Hư ở chỗ bên trên, là tồn tại cao nhất, hết thảy đến cuối cùng cũng là Hư Không. Vì thế Hư Không là siêu thoát hết thảy, không nhận bất luận cái gì ràng buộc nào cả, có thể đi đến Hư Không Phiêu Miểu.
Chủ nhân quan tài ngọc này chính là Hồng Mông sơ kỳ, người thứ nhất Thượng Tôn Hư Không Cảnh.
Là hắn sáng lập đạo, đã phổ ra đạo pháp thiên chương tu luyện, làm hỗn độn thời kỳ vạn linh tiến vào thời đại tu luyện.
Căn cứ vào vạn linh thuộc tính khác biệt, hắn đã soạn thiên chương tu luyện, phân tiên đạo, thần đạo, ma đạo, yêu đạo, quỷ đạo, 5 con đường chứng đạo.
Lúc đó, thuộc về Hồng Mông sơ kỳ, không có người, không có tiên, không có thần, không có quỷ, không có ma, chỉ có vạn linh, bơi trong nước, bay trên bầu trời, chạy trên mặt đất, còn có thực vật các loại, gọi chung vạn linh.
Tại lúc không có thời kỳ tu luyện, tuổi thọ vạn linh cũng là tương đối ngắn, nhiều thì tám mươi một trăm năm tuổi thọ, ít thì như phù dung sớm nở tối tàn.
Vạn linh đều hy vọng chính mình bất sinh bất diệt.
Thánh Hư Thủy Tổ, ban đầu cũng chỉ là một cái cây, tại thế giới Hồng Môn sinh trưởng hơn một trăm năm, xem như là một cây rất trường thọ. Ít nhất tại lúc đó thì người có tuổi thọ dài có thể so với hắn có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Lúc đó, khi đó một năm Thiên Giới cũng là một năm, mà không phải là Địa Giới một năm.
Nhưng kể cả như thế, tuổi thọ này đối với vạn linh mà nói vẫn là quá ngắn, tất cả đều hy vọng sống lâu hơn.
Thánh Hư Thủy Tổ cũng như vậy, lúc đó hắn đã mắc sâu bệnh, sắp gặp tử vong, hắn để côn trùng vòng qua nó, để nó sống lâu mấy năm, côn trùng không nghe nó, tại gặm nhấm nó, tước đoạt lấy mạng của nó.
Một gốc cây trẻ tuổi nói với hắn là nếu muốn sống lâu thêm mấy năm trừ phi hắn có thể cử động rồi đem những con côn trùng này nghiền chết. Để bọn chúng không gần được thân thể của hắn, như vậy hắn liền có thể sống lâu mấy năm, nếu không phải vậy sớm muộn cũng sẽ bị bọn sâu bọ gặm nuốt đi tinh túy mà chết.
Thánh Hư Thủy Tổ rất đau đớn, hắn không muốn chết. Hắn muốn sinh trưởng càng lớn càng cao, cao đến tận trời để xem một chút, phía trên trời có bộ dáng gì. Vì thế hắn bắt đầu phản kháng lại vận mệnh, đầu tiên cần phải làm là để cho mình cử động.
Tại lúc sau khi đã dùng rất nhiều rất nhiều loại biện pháp thì hắn dựa vào việc hút linh khí trong không khí chuyển hóa làm năng lượng, cuối cùng nó thành công. Nó có thể cử động, có thể dùng vận dụng nhánh cây của mình đi đem côn trùng trên chính thân cây của mình móc ra.
Cũng có thể từ nơi này, dời đến cái chỗ kia.
Hắn thật cao hứng, cứ như vậy mà qua rất nhiều năm, tính mạng của nó có chỗ đột phá, sống đến một trăm năm mươi tuổi cũng không có chết.
Nhưng mà, hắn có thể cử động đã dẫn tới rất nhiều động vật hiếu kỳ, chim thì đậu trên đầu của hắn, mấy con thú đi ngang qua thì va chạm vào hắn, khiến cho tính mạng của hắn lại bị uy hiếp. Hắn lại muốn chính mình có thể đánh chạy hết mấy chim muông yêu thú này.
Hắn liền dùng phương pháp cũ là hút linh khí trong không khí rồi nghĩ biện pháp chuyển hóa nó thành năng lượng.
Hao tốn rất nhiều thời gian thì hắn lại thành công lần nữa.
Sau đó, tính mạng của hắn cứ luôn luôn chịu sự uy hiếp, rồi lại nghĩ biện pháp để cho mình đột phá, tại lúc đột phá lần thứ tư thì hắn để cho mình đã biến thành một tinh linh, có tay chân, đầu, có mắt, có mũi, có miệng. Sau đó hắn lại chạy khắp nơi, mỗi khi sinh mệnh lại chịu uy hiếp nào đó thì hắn liền bắt đầu tu luyện đột phá, đi trên con đường không để cho mình bị diệt.
Hắn cũng đã quên bản mình rốt cuộc tốn bao nhiêu năm, tóm lại là khoảng thời gian rất dài rất dài. Hắn vẫn một mực tu luyện, một mực đột phá, thẳng đến sau này một tay hắn vồ xuống, có thể nắm chặt toàn bộ thế giới Hồng Môn. Ở bên trong thế giới Hồng Môn này không gì là không làm được, muốn ai sinh người đó liền sinh, muốn ai chết thì người đó liền chết, có thể hô phong hoán vũ, có thể để thiên địa biến sắc, có thể đi đi vào vào Hư Không Phiêu Miểu, có thể một ngụm nuốt vào hết thảy.
Bên trong thế giới Hồng Môn thì hắn được vạn linh coi là chí tôn, đi tới chỗ nào thì đều được vạn linh kính ngưỡng, được vạn linh cúng bái.
Mà hắn cũng phát hiện, hắn biết rất nhiều rất nhiều vạn linh, đều chết ở bên trong con sông năm tháng dài đăng đẳng.
Đã từng có bạn bè, kẻ thù, bao gồm cả cành cây của hắn sau khi rơi xuống mọc ra cây con, xem như con cháu của hắn, đời sau đời sau hậu đại, tất cả đều chết hết, chỉ có hắn còn sống.
Tại bên trong con sông năm tháng dài đằng đẵng bên trong, hắn gặp qua quá nhiều sinh lão bệnh tử .
Cũng bởi vì sống quá lâu, nhìn sinh tử nhiều, cảm thấy sống lâu như thế, cũng không có ý nghĩa gì.
Vì có thể để cho bạn bè sống lâu một chút, hắn liền bắt đầu đem kinh nghiệm tu luyện của chính mình viết lên thành thiên chương tu luyện. Sáng tạo ra văn tự sớm nhất, cũng thống nhất ngôn ngữ sớm nhất để vạn linh đều có thể nghe hiểu được lời nói của nhau, nhìn hiểu văn tự. Tiếp đó liền đem phương pháp tu luyện truyền thừa cho thế hệ sau, còn căn cứ vào chủng loại khác nhau mà viết lên thiên chương tu luyện khác nhau để vạn linh đều có thể tu luyện, chứng đạo trường sinh.
Thế giới Hồng Môn, bắt đầu phát triển.
Vạn linh cũng đều bắt đầu bước vào con đường tu đạo trường sinh.
Hắn cũng được vạn linh tôn là Thánh Hư Thủy Tổ.
Sau đó, hắn cũng thu đồ đệ, lấy Hỗn Nguyên đệ tử làm chủ Tiên Đạo, lấy Hồng Nguyên đệ tử làm chủ Thần Đạo, lấy Ác Nguyên đệ tử làm chủ Ma Đạo, Huyền Nguyên đệ tử làm chủ Yêu Đạo, cùng Linh Nguyên đệ tử làm chủ Quỷ Đạo.
Thế giới Hồng Môn tiến vào đại phát triển trước nay chưa từng có, tuổi thọ vạn linh cũng theo thời đại tu luyện mà trở nên càng ngày càng dài.
Thời điểm đó vạn linh ở chung với nhau rất hòa thuận, không có phân tranh sát phạt. Toàn bộ thế giới Hồng Môn cộng sinh cùng tồn tại, sẽ không vì lãnh thổ mà chém giết, cũng sẽ không vì tài nguyên mà đánh nhau, càng sẽ không vì nhìn ngươi khó chịu liền giết ngươi.
Tóm lại, vạn linh bình đẳng, hòa thuận cùng tồn tại.
Thế nhưng mà theo thời gian, bởi vì tuổi thọ của vạn linh càng ngày càng dài, hiện tượng tử vong càng ngày càng ít nên mà vạn linh mới ra đời lại càng ngày càng nhiều, đã dẫn đến một đại nạn mới cho thế giới Hồng Môn.
Có lẽ là vì số lượng vạn linh quá nhiều cho nên linh khí không khí thiếu thốn, từ đó không thể ma sát ngăn cản được thiên thạch rơi xuống. Nó khiến thiên thạch rơi trực tiếp từ trên trời xuống và nện lên trong thế giới Hồng Môn, khiến cho thế giới Hồng Môn phát ra vụ nổ lớn. Thế giới Hồng Môn từ đó bị oanh tạc thành mảnh vụn, không biết bao nhiêu sinh linh chết trong vụ nổ này.