Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói của Diệp Thiên vừa dứt.

Trong chốc lát. Ầm ầm! Mạng lưới hỏa lực dày đặc đánh tới phía trước quân địch.

Vọt lên phía trước, đại quân của bộ lạc Long Vũ cách đại quân của Hắc Phong trại rất gần, giờ phút này giống như biển cả cuốn lên sóng to gió lớn, đem đại quân này toàn bộ quét bay, thương vong vô số.

"Khủng bố! Thật kinh khủng!”

Ngắn ngủi trong hai làn hỏa lực, liền tạo thành mấy trăm vạn tử vong, mấy trăm vạn người bị thương.

Có thể nói là đem tinh thần của quân địch đánh đến sợ hãi.

Lúc này mới vừa mới khai chiến, đã có mấy trăm vạn đại quân mất đi chiến lực, nếu đánh tiếp, còn không phải bị tiêu diệt hết hay sao?

"Làm thế nào giờ Chu Tướng quân?” Long Nha trại, Kim Sơn trại, Phi Hổ trại, ba vị đại đương gia thấy tình huống này, cũng đều không biết làm sao.

"Nó quá mạnh! Hỏa lực này quả thực quá mạnh!” Chu tướng quân sắc mặt nghiêm trọng muốn chết.

Nhưng vẫn còn kéo cổ họng của mình và hét lên: "Ngừng tiến công, tấn công từ xa để chống lại kẻ thù!"

Mệnh lệnh của ông ta vừa ra, đại quân của bộ lạc Long Vũ tức thì ngừng tiến công, ở xa xa tự mình chiến đấu,khởi động tiên pháp, phóng ra năng lượng đi đánh trả đại quân của Hắc Phong trại.

Ầm ầm! Hỏa lực của đại quân hai bên va chạm.

Tuy rằng đại quân bộ lạc Long Vũ số lượng nhiều, nhưng bọn họ không có pháp trận, không có đội hình, đánh một lúc thì có thể thấy không bằng người của Hắc Phong trại, cho nên người của bộ lạc Long Vũ phóng ta hỏa lực không mạnh bằng, mạng lưới hỏa lực của Hắc Phong trại phát ra mãnh liệt hơn nhiều lần.

Sau khi năng lượng va chạm, hỏa lực của bộ lạc Long Vũ, nhanh chóng bị mạng lưới hỏa lực của đại quân Hắc Phong trại xé rách, phần lớn hỏa lực rơi lại vào trong đại quân bộ lạc Long Vũ, khiến cho bọn họ nổ tung, kêu thảm thiết liên tục.

Bởi vì số lượng quân của bộ lạc Long Vũ nhiều, cũng có một số ít năng lượng đánh vào trong đại quân Hắc Phong trại.

Nhưng… Đại quân Hắc Phong trại có pháp trận hình thành phòng ngự, những năng lượng nhỏ này căn bản không đủ để công phá phòng ngự.

Bất quá vì không muốn đem tinh thần của bọn họ phá nát, tránh để cho bọn họ lần sau dốc quân mà đi ra diệt Hắc Phong trại, Diệp Thiên yêu cầu để một phần hỏa lực của quân địch đánh trúng quân mình, nơi nào bị đánh trúng thì giả vờ nằm chết.

"Cũng may còn đánh chết bọn họ, bất quá số lượng quân chúng ta mang đến lần này quá ít, lần này chỉ sợ đánh không thắng được, nếu có thêm hai ba tỷ quân, thì có thể tiêu hao hết pháp lực của bọn họ.” Đại đương gia của Long Nha trại nói.

Hai đại đương gia khác và Chu tướng quân đều gật đầu.

“Vẫn là có pháp trận lợi hại hơn!” Chu tướng quân cảm khái, sau đó kinh ngạc nói: "Ngoại trừ Thiên binh, Thiên tướng, bất kỳ bộ châu nào, bất kỳ đại quân của quốc gia nào cũng đều không biết bày binh bố trận, thế mà đại quân của Hắc Phong trại từ đâu học được bày binh bố trận vậy?”

Đại đương gia của Long Nha trại nói: "Trước kia Hắc Phong trại nào có binh trận gì, nhưng từ sau khi Diệp Thiên kia xuất hiện, Hắc Phong trại đã có pháp trận, cho nên ta cho rằng, nhất định là Diệp Thiên dạy bọn họ bày binh bố trận.”

“Khẳng định là thế!” Hai vị đại đương gia khác cũng nghĩ như vậy.

"Diệp Thiên?" Chu tướng quân sẽ nhíu mày.

Đột nhiên, trước mắt hắn sáng ngời: "Binh trận mạnh thế này, nếu có thể được sử dụng trong bộ lạc Long Vũ, chẳng phải có thể làm cho thực lực đại quân bộ lạc Long Vũ tiến lên mấy tầng, ra ngoài đánh nhau không phải chắc thắng hay sao?”

Nghĩ như vậy, ông hét lên: "Rút lui! Toàn bộ quân đội rút lui!”

Nghe vậy, ba vị đại đương gia nhìn nhau, Mã Thoại vội vàng nói: "Chu đại tướng, sao không đánh tiếp, tiêu diệt thêm một ít quân của bọn họ?"

“Ngươi ngốc!”

Chu tướng quân nói: "Ta đem đại quân rút về, lấy thêm ba năm tỷ đại quân tới đây, đem trận hình của bọn họ đánh tan, sau đó vây quanh, đem Diệp Thiên bắt trở về, để cho hắn bày binh bố trận cho bộ lạc Long Vũ chúng ta không phải tốt sao?”

Ba đại đương gia cảm thấy có lý.

"Rút lui! Rút lui đi!" Họ hét lên.

Mệnh lệnh rút lui được ban ra, quân của bộ lạc Long Vũ lập tức lui về phía sau.

Lúc này, Diệp Thiên hạ lệnh: "Nâng cao hỏa lực, tập trung một chỗ, đánh cho bọn chúng phải chết!”

Mệnh lệnh được ban, hỏa lực của đại quân Hắc Phong trại lên phóng đến, phóng hỏa lực dày đặc, hình thành một mạng lưới hỏa lực khổng lồ, cuồng bạo nghiền ép qua.

“Không tốt, mau né tránh!”

Bốn người sợ hãi, nhao nhao chạy trốn.

Nhưng vẫn chậm một chút, bị hỏa lực đánh tới, bốn người đều bị nổ tung toàn thân toàn vết thương, điên cuồng phun máu tươi.

"Trúng, bọn chúng đã bị thương!”

Tôn Ngộ Không, Tôn Tiểu Ngộ, Trư Tiểu Giới, cùng với tất cả đương gia của Hắc Phong trại đều mừng rỡ.

“Cắt đứt đường lui của họ!” Diệp Thiên lần thứ hai hạ mệnh lệnh.

Vì thế, hỏa lực của đại quân lần nữa hướng đại quân bộ lạc Long Vũ rút lui bao phủ, cắt đứt đường lui của họ.

"Nếu đầu hàng thì sẽ không bị giết." Diệp Thiên nói.

Lúc này, tất cả đương gia của Hắc Phong trại, cũng như đại quân Hắc Phong trại, đều nhao nhao hô lên.

"Đầu hàng không giết!”

"Đầu hàng không giết!”

"Đầu hàng không giết!”

Nghe tiếng kêu vang lên. Rất nhiều người lao ra khỏi hóa lực. Rất nhiều quân bắt đầu ôm đầu ngồi xổm xuống.

"Không được đầu hàng! Không Được phép đầu hàng!”

Chu tướng quân kéo cổ họng hô to. Nhưng lá gan của đại quân đã bị dọa nát, muốn bọn họ không đầu hàng cũng khó, nên không chỉ không ngăn cản được họ đầu hàng, mà ngược lại càng ngày càng nhiều quân ôm đầu ngồi xổm xuống.

“Mẹ nó, giết tất cả những người đầu hàng cho ta!” Chu tướng quân tức giận hạ mệnh lệnh.

Ba vị đại đương gia cũng lo lắng những người này đầu hàng gia nhập vào Hắc Phong trại, sẽ làm lớn mạnh thực lực của Hắc Phong trại, liền động thủ đêm những người đầu hàng giết chết.

Thấy vậy, Diệp Thiên hô: "Tôn Đại Thánh, Đại Đương gia, và các vị đương gia, xông lên, ngăn cản bọn họ giết người đầu hàng!”

“Đã rõ!” Tôn Ngộ Không và hai mươi đương gia lập tức xông lên.

Thấy vậy, Mã Thoại kinh hô: "Chu đại tướng, Tôn Ngộ Không bọn họ giết tới, chúng ta tạm rút lui đi đã, nếu không rút lui, chờ đợi chúng ta chỉ có một con đường chết!"

"Mẹ nó!” Chu tướng quân cắn răng, kêu lên: "Không muốn trở thành tù binh thì đều lao ra ngoài cho ta, có thể sống sót là tốt nhất, sống không được cũng không thể trở thành tù binh!”

Bỏ lại những lời này, Chu tướng quân dẫn đầu lao ra khỏi lưới hỏa lực. Ba đại đương gia và một số quân không muốn trở thành tù binh theo sát phía sau. Cuối cùng lao ra hỏa lực bao vây chỉ có rất ít, đại đa số đều không thể xông ra đã bị nổ chết.

Chẳng bao lâu, cuộc chiến đã kết thúc. Hơn 20 triệu quân địch đã bị bắt.

"Ồ!” Người của Hắc Phong trại mừng rỡ nhảy cẫng lên.

“Người anh em Diệp Thiên, pháp trận của ngươi quá mạnh!”

“Có pháp trận, bên chúng ta một người cũng không chết, liền đánh bại năm ngàn vạn đại quân địch, điều này là không dám tưởng tượng!”

“Nếu như không có binh trận, chúng ta toàn quân chắc sẽ bị diệt, mà có binh trận, một binh một tốt cũng không chết mà có thể đánh bại năm mươi triệu đại quân, có thể thấy được binh trận lợi hại đến mức nào, trách không được mười vạn Thiên binh, Thiên tướng có thể hoành hành bá đạo!”

“...”

Một đám đương gia xoay quanh Diệp Thiên khen ngợi không ngừng.

Diệp Thiên cười nói: "Đem đại quân mang về huấn luyện, nếu như không ngoài dự liệu của ta, không đến mấy ngày, bọn họ sẽ mang theo mấy trăm triệu đại quân đến báo thù.”

" Được rồi! Vì vậy, hơn 20 triệu tù nhân đã được đưa trở lại Hắc Phong trại.

Rất nhanh, năm ngàn vạn đại quân của bộ lạc Long Vũ bị Hắc Phong trại đánh bại, lấy thế sét đánh không kịp che tai truyền ra. Bởi vì có người phát hiện Tôn Ngộ Không đang ở Hắc Phong trại.

Liền đẩy toàn bộ công lao của chiến thắng này lên người Tôn Ngộ Không, khiến Tôn Ngộ Không trở nên nổi tiếng ở Nam Chiêm Bộ Châu. Chuyện này truyền đến tai đám người Na Tra và Dương Tiễn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK