Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thiên đột nhiên ngộ ra, hắn nói với Ma Thi: "Đúng vậy, là ta đã nói câu này! Nhưng ngươi cho rằng mình đã đưa ra một cái giá thỏa mãn ta sao? Vừa rồi ta không nói là sợ tổn thương lòng tự trọng của ngươi, nhưng nếu bây giờ ngươi nhất định tự chuốc lấy nhục nhã, thế ta không có gì để nói. Ngươi thật sự cho rằng có thể dựa vào những thứ này mà thỏa mãn được ta sao? Ngươi đang đánh giá thấp khẩu vị của ta quá rồi đấy? "

Ma Thi đột nhiên sốt ruột: "Những bảo vật này ta thu thập mấy vạn năm, ngươi làm sao có thể không động tâm?"

Diệp Thiên mỉm cười lắc đầu nói: "Thấy lời này của người, ngươi thu thập bao nhiêu năm là chuyện của ngươi. Lẽ nào sau khi biết người thu thập mấy năm, ta sẽ phải hài lòng với những thứ này sao? Kỳ thực ta không hài lòng cũng là có lý do, ta sẽ cho ngươi một ví dụ để ngươi hiểu. Ngươi thấy bây giờ sức mạnh của ngươi đang ở cảnh giới hư không ngũ trọng. Những bảo vật này đặt trước mặt ngươi, cũng không quan trọng bằng sự tự do của người. Vì vậy khi ta đề nghị trao đổi, ngươi đều chẳng hề do dự mà đem hết báu vật giao cho ta. Ta nói như vậy, ngươi đồng ý không? "

Ma Thi bất giác gật đầu.

Nhưng sau đó hắn đã thay đổi quyết định, những lời này của Diệp Thiên quả thực là không có gì để bắt bẻ, quả thật bản thân hắn đã làm như thế.

Sau đó, Diệp Thiên nói tiếp: "Người đã đồng ý, vậy thì dễ dàng hơn rồi. Tu vi của ta là bao nhiêu?"

Ma Thi ngây người đáp: "Cảnh giới hư không lục trọng?"

Diệp Thiên hài lòng gật đầu nói: "Không sai, ngươi nói rất chính xác! Thử nghĩ xem, ngay cả ngươi ở cảnh giới hư không ngũ trọng cũng nói đem những bảo vật này cho đi là cho đi, còn ta là cao thủ cảnh giới hư không lục trọng, lẽ nào ta sẽ rung động trước những báu vật này sao? Ta phát hiện ngươi là đang xem thường ta, người đang dùng hành vi này để sỉ nhục ta trá hình! Bây giờ ta đang rất tức giận, ngươi nói phải làm sao đây? "

Ma Thi đột nhiên hoảng sợ, nghe Diệp Thiên nói tức giận, trong lòng đột nhiên có chút sợ hãi.

"Xin lỗi, ta sai rồi, thế ngươi muốn thế nào? Những bảo vật này đều là tài sản của ta, ngươi còn muốn gì nữa?"

Diệp Thiên nói: "Ngươi còn phải hỏi, ngươi không phải chỉ muốn tự do sao? Ngươi cứ bái đệ tử của ta, tình cờ ta có một đệ tử chuyên tu lĩnh vực ma đạo, sau này người nhận cậu ta làm thầy, bổ trợ cậu ta phát triển ma đạo là được rồi! Ngươi có ý kiến gì không? "

Ma Thi rất muốn nói ý kiến của mình, nhưng hắn ta không dám.

Sau một hồi đấu tranh, Ma Thi mới nói: "Nếu ta đồng ý, ngươi có thể ấn định thời hạn. Một khi hết thời gian, ta có thể có được tự do?"

Diệp Thiên tát vào đầu Ma Thi một cái: "Ngươi đang suy nghĩ lung tung gì vậy? Còn chưa bái sư đã muốn ra khỏi sư môn? Ta thấy tính cách nhân phẩm mới sinh của người thật chẳng ra làm sao! Ta quyết định rồi, ta không cho ngươi cơ hội lựa chọn nữa, ta vẫn phải xóa trí thông minh của ngươi đi thì hơn! Thật lằng nhằng, làm chút chuyện cũng không quyết đoán, nhân phẩm còn kém như thế, ta giữ ngươi lại có tác dụng gì?"

Nói rồi, Diệp Thiên đưa tay lên, từ từ thi triển pháp quyết.

Nhìn thấy Diệp Thiên thi triển pháp quyết, Ma Thi vô cùng hoảng sợ.

"Tổ sư tha mang, tổ sư tha mang! Ta nguyện ý bái làm môn hạ của ma đạo tổ sư, nguyện hết lòng vì ma đạo đến chết mới thôi, cống hiến hết sức mạnh cả đời mình!"

“Ngươi không muốn tự do sao?” Diệp Thiên liếc hắn một cái, hỏi.

Ma Thi lập tức ngẩng đầu, nghiêm mặt nói: "Tự do, thứ đó là cái gì? So với ở bên cạnh tổ sư, những thứ khác đối với Ma Gia ta mà nói chỉ là phù du!"

Diệp Thiên chăm chú Ma Thi thật kỹ, sau đó nghiêm túc nói: "Bộ dạng da mặt dày đâm bị thóc chọc bị gạo của ngươi, thật sự rất giống loài người rồi đấy, hơn nữa, người bình thường so về độ mặt dày mà nói vẫn chưa phải là đối thủ của ngươi! Nghĩ phần ngươi xuất sắc như thế, bổn tổ sư quyết định tạm thời không xóa đi trí tuệ của ngươi. Nhưng ngươi hãy nhớ kỹ. Nếu sau này bị ta phát hiện ngươi nảy sinh lòng phản nghịch, ta sẽ lập tức khởi động cấm chế trong người ngươi, xóa sạch hoàn toàn trí tuệ của ngươi! "

Ma Gia lập tức quỳ xuống trên không trung, nói với Diệp Thiên: "Đệ tử bái kiến tổ sư! Đệ tử mãi mãi sẽ không bao giờ dám nảy sinh lòng phản bội tổ sư! Nếu vi phạm lời thề này, sẽ bị thiên lôi đánh chết!"

Gương mặt Diệp Thiên lúc này mới lộ ra một nụ cười chân thành.

Sau đó, tâm trí hắn khẽ động, triệu hồi Ác Nguyên tới đây.

Sau đó hắn chỉ vào Ma Gia và nói với Ác Nguyên: "Đây là đệ tử mà vi sư mới thu nhận cho con, hắn gọi là Ma Gia, sau này con theo hắn học hỏi!"

Ác Nguyên nhìn Ma Gia rồi lại nhìn sư phụ của ông ta, đột nhiên có chút bối rối.

"Sư phụ, người nói đây là đệ tử thu nhận cho con, sao lại bảo con đi học hỏi hắn ta! Sư phụ, có phải người hồ đồ rồi không? Người nói sai rồi, người biết không? Haizz, người mau tỉnh lại đi!"

Diệp Thiên trên mặt đột nhiên có một đường hắc tuyến, hắn đá vào người Ác Nguyên, khiến ông ta ngã xuống đất.

"Đây là đệ tử ta thu nhận cho con, còn bảo con học hỏi hắn ta, ta cung không có nói sai! Bây giừo hắn có tu vi cảnh giới hư không ngủ trọng, con còn gì muốn nói không?"

Ác Nguyên lập tức từ dưới đất đứng dậy, cung kính cúi đầu nói với Diệp Thiên: "Đệ tử không có ý kiến ​​gì cả, mọi việc tùy theo sư phụ! Con sẽ cùng đệ tử Ma Gia học kiến ​​thức về ma đạo, xin sư phụ yên tâm! "

Diệp Thiên hài lòng gật đầu, hắn nhìn Ma Gia, nói: "Ta nghĩ địa bàn của ngươi ma khí rất dày đặc, nghĩ chắc đó là kết quả của ngươi nỗ lực thu thập nhiều năm như vậy mới có. Ngươi dẫn sư phụ tới động phủ của ngươi tu luyện, giúp ông ta đột phá cảnh giới hư không. Khoảng thời gian này ngươi phụ trách chăm sóc cho ông ta, ngươi làm được không? "

Ma Gia lập tức cung kính đáp lại: "Xin tổ sư yên tâm, đệ tử nhất định sẽ đặt an toàn của sư phụ lên hàng đầu, đảm bảo không ai dám làm tổn thương tới một sợi tóc của ông ta!"

Diệp Thiên gật đầu, sau đó như có điều suy nghĩ.

"Đúng rồi, bên ngoài có mười ba cao thủ cảnh giới minh đế, bọn họ muốn giết ta. Mấy người đó ngươi nhìn thấy rồi chứ? Ngươi giúp ta giết bọn họ trước, sau đó mới đưa sư phụ của ngươi đi tu luyện!"

Ma Gia có hơi sững sờ, mới nói: "Tổ sư, tu vi của người cao như vậy, sao còn cần ta giúp chứ? Lẽ nào không phải người vừa ra tay thì có thể đập chết mười ba tên đó sao?"

Nghe Ma Gia nói thế, Ác Nguyên lập tức nén cười, không dám lên tiếng.

Diệp Thiên trừng mắt nhìn Ác Nguyên, sau đó ngượng ngùng ho một tiếng.

Sau đó, sắc mặt Diệp Thiên không chút thay đổi nói với Ma Gia: "Bổn tổ sư tu vi cao đúng là thật vậy. Tuy nhiên, nếu mặc kệ gặp phải chuyện gì cũng phải cần ta đích thân ra tay thì ta còn cần thu nhận đám đồ đệ đồ tôn như các người làm gì? Cái gọi là thân phận các ngươi không hiểu à? Này, ta phát hiện sau khi Ma Gia ngươi có trí tuệ, thì càng lúc càng nói nhiều! Rốt cuộc ngươi có làm được hay không? Nếu ngươi không làm được, ta lập tức đuổi ngươi ra khỏi sư môn, sau đó xóa đi trí tuệ của ngươi, biến ngươi trở lại thành một các xác sống! Còn bây giờ thì nói lựa chọn của ngươi cho ta nghe! "

Ma Gia nhất thời bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, quỳ rạp trên mặt đất dập đầu vài cái với Diệp Thiên.

"Tổ sư bớt giận, đồ tôn sẽ đi giải quyết lũ bọ phiền toái đó cho tổ sư! Đệ tử đảm bảo sau này sẽ không nói nhiều nữa, nói ít làm nhiều! Sau này, chỉ cần là chuyện tổ sư căn dặn, cho dù đồ tôn có lên núi đao xuống biển lửa cũng nhất định không cau mày nhăn trán! "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK