Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dao Trì.

Các vị thần tiên tụ họp, náo nhiệt lạ thường!

“Nam Cực Tiên Ông, ông đã đến rồi.”

“Ồ, Thường Nga tiên tử cũng đến rồi sao.”

“Phong Đô đại đế cũng đến rồi, thật náo nhiệt!”

Các vị thần tiên trò chuyện hỏi thăm sức khỏe lẫn nhau, cười cười nói nói vui vẻ trò chuyện với nhau.

“Các ông nói xem. Còn bao lâu nữa hội nghị bàn đào mời kết thúc, Ngọc Đế sao bỗng dưng lại tổ chức yến tiệc cho các quan thần vậy? Hơn nữa vài ngày trước Lý Tịnh vừa mới đánh bại trận, theo lý mà nói, lúc này không nên tổ chức đại tiệc như này chứ.”

Phong Đô đại đế bày tỏ sự khó hiểu của mình.

“Ha ha!”

Thái Bạch Kim Tinh cười nói: “Ngọc Đế chỉ là muốn náo nhiệt thôi, không có ý gì khác, mọi người đừng suy nghĩ nhiều.”

Lúc đó các quan đại thần trong triều đều biết mục đích của yến tiệc, chỉ là không ai dám nói ra mà thôi, đến mức quan to ở ngoài biên cương giữ chức vụ tại ngoại cũng không biết vì sao đột nhiên tại tổ chức yến tiệc.

“Dù sao cũng có yến tiệc để ăn là được rồi, không cần quan tâm những chuyện khác đâu. Mọi người nói có đúng không?”

Có một vị đại thần có mặt trong hội trường nói.

“Đúng đúng đúng! Có yến tiệc ăn, vui vẻ là được rồi.”

Rất nhiều tiên nhân nhao nhao phụ họa theo.

“Nhìn xem, Lôi Tôn đến rồi!”

Đột nhiên có người hét lên.

Khi tất cả mọi người đều nhìn sang, chỉ thấy có Văn Trọng bước vào với vẻ mặt nghiêm túc.

Thực ra ông ta cũng không biết yến tiệc có ý nghĩa gì, bởi vì hôm đó Ngọc Đế đã nói qua rồi, ai cũng không được phép truyền tin ra ngoài. Người phạm tội là mang trọng tội, vì vậy thần tiên trong hội trường lúc đó không một ai dám nói quá nhiều.

Do đó Văn Trọng không biết mục đích tổ chức yến tiệc là gì, nhưng biết rằng nhất định là có âm mưu gì đó.

“Lôi Tôn, đã lâu không gặp.”

Một vị thần tiên tiến tới chào hỏi.

Văn Trọng cười cười nói: “Gần đây cháu gái của tôi đã phạm phải chút chuyện, tôi cũng không có mặt mũi nào để lên triều đình, hôm nay đáng ra các vị cũng không thấy đến rồi, nếu không phải yến tiệc hôm nay của Ngọc Đế, cũng không biết khi nào mới có thể gặp được các vị đồng sự.”

Là Ngọc Đế đã ra lệnh khiến ông ta những ngày gần đây không được lên triều đình, vì vậy một khoảng thời gian dài rồi ông ta đã không xuất hiện trên triều đình.

“Đứa nhỏ không hiểu chuyện, chỉ cần Lôi Tôn không tham dự vậy là được, thả lỏng, Ngọc Đế nhân đức. Sẽ không ảnh hưởng đến Lôi Tôn được.”

Những thần tiên nhao nhao an ủi.

Văn Trọng gượng mỉm cười.

“Nhìn kìa! Bốn vị Phật chủ đang đến!”

Có người kêu lên.

Chỉ thấy Như Lai bước vào với nụ cười nở trên môi.

“Phật Tổ!”

Tất cả thần tiên đều bước tới chào hỏi.

Như Lai tươi cười đáp lại.

Ngay sau đó!

“Thái Thượng Đạo Tổ đến rồi!”

Như Lai và tất cả thần tiên đều bước tới chào hỏi nhau.

“Đạo Tổ.”

Thái Thượng Lão Quân vẫy vẫy, cười nói: “Các vị thần tiên không cần phải khách khí.”

Sau đó một nhóm các vị thần tiên vui vẻ cười nói chuyện với nhau.

“Nhìn xem! Trấn Nguyên Tử đại tiên chi tổ cũng đến rồi!”

Một vị thần tiên đột nhiên hét lên.

Tất cả các vị thần tiên đều nhìn theo, quả nhiên thấy Trấn Nguyên Tử bước vào với khuôn mặt tràn đầy gió xuân.

“Đạo hữu Trấn Nguyên Tử.”

Thái Hoàng Lão Quân mỉm cười và chào hỏi.

“Đại Tiên.”

Nhìn thấy Thái Thượng Lão Quân chào hỏi Trấn Nguyên Tử, tất cả thần tiên đều nhao nhao chào theo.

“Mọi người khách sáo vậy, Tiểu Khả chịu không được.”

Trấn Nguyên Tử đáp lại một lễ.

Ông ta không có địa vị chính thức trong thiên đình, tự xưng là Tiểu Khả trước mặt những vị thần tiên chính thức này cũng vì sự tôn trọng, cũng có thể nói là ông ta khiêm tốn.

Sự xuất hiện của Trấn Nguyên Tử, có nghĩa là có ba người tình nghi lớn nhất đều đã đến.

Khi có tiên nô đi bẩm báo với Ngọc Đế.

“Đại Tiên, ông cũng bị mời tới sao, ông nói xem yến tiệc này, sẽ che đậy đạo lý huyền diệu gì?”

Những vị thần tiên chào hỏi Trấn Nguyên Tử, sau khi nói những lời khách sáo xong, Văn Trọng bước lên phía trước nhẹ nhàng hỏi.

Trấn Nguyên Tử vỗ vỗ bả vai Văn Trọng, nhẹ nhàng nói một câu: “Đừng để bụng, ăn uống no say là được rồi. Đừng nghĩ quá nhiều.”

Có lời nói này của ông ta, Văn Trọng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Mà lúc này, xe của Ngọc Đế đã đến nơi phủ đệ của Câu Trần Đại đế.

“Tham kiến Ngọc Đế!”

Câu Trần Đại đế, Lý Tịnh,... Lần lượt quỳ xuống.

“Bình thân.”

“Cám ơn Ngọc Đế!”

Sau khi các vị thần tiên đứng dậy, Ngọc Đế nhìn thẳng Câu Trần Đại đế, nói: “Câu Trần Đại đế. Chuẩn bị bao nhiêu binh lính và ngựa rồi?”

“Dạ Ngọc Đế, mười tám tỷ.”

“Tốt lắm.” Ngọc Đế vẻ mặt hài lòng nói: “Đối với thời gian ra trận lần này, mọi người đều phải nghe theo mệnh lệnh và sự sắp xếp của Câu Trần Đại đế, nhất định phải tiêu diệt toàn bộ đôi quân binh trận trong Nam Chiêm Bộ Châu cho ta, củng cố uy quyền của triều đình, để khỏi phải phổ biến truyền bá binh trận, làm ảnh hưởng đến cấu tạo uy quyền của triều đình, sợ hãi trở thành lý do đầu tiên gây ra tai họa cho các tứng lĩnh triều đình. Các ngươi đã nghe rõ chưa?”

“Đã rõ!”

Lý Tịnh và những thần tiên khác trả lời một cách thoải mái.

“Ngoài ra.”

Ngọc Đế lại nói: “Đối với thời gian ra trận lần này, nhất định phải rửa sạch nỗi sỉ nhục của ba lần bại trận trước, bắt ba tên phản loạn lớn là Diệp Thiên, Văn Tuyết Tâm và Tôn Ngộ Không về quy tội. Mọi người có tự tin không?”

“Có!”

“Có!”

“Có!”

Toàn quân lay động đáp.

“Tốt lắm!”

Vẻ mặt Ngọc Đế tỏ vẻ tự tin, giơ tay hô to: “Nhất định phải thắng!”

“Nhất định phải thắng!”

“Nhất định phải thắng!”

“Nhất định phải thắng!”

Tinh thần toàn quân lên cao tột độ, tiếng hô rung chuyển cả Cửu Trọng Thiên!

“Được rồi, Văn Trọng, Như Lai và Trấn Nguyên Tử đều đã đến Dao Trì rồi, tôi đã loại bỏ những nỗi lo về sau cho các anh, các anh có thể yên tâm ra trận. Tôi đợi các anh chiến thắng trở về, cùng các anh uống rượu ăn mừng.”

Ngọc Đế nói.

“Vâng!”

Tất cả những thần tiên trả lời vang vang.

Vì vậy, Câu Trần Đại đế đã ban hành mệnh lệnh chỉ huy: “Toàn bộ đội sẽ xuất quân. Chĩa thẳng kiếm đến Nam Chiêm Bộ Châu, xuất phát!”

Giọng nói vừa buông.

Đại quân một nghìn tám trăm tỷ người, hành quân hùng mạnh xuất trận.

Ngọc Đế tiến về phía Dao Trì để thông báo yến tiệc.

Không lâu sau.

Đội quân một nghìn tám trăm tỷ người thông qua của truyền phát của Nhị trọng thiên, tràn vào Nhất trọng thiên, sau đó như một đám mây đen, đen nghìn nghịt dải ra từ thành Trường An dâng lên trên bầu trời.

Thành Trường An bùng nổ.

“Con mẹ nó. Lần này phái bao nhiêu quân xuất trận đây, sao nhiều như vậy, thật đáng sợ!”

“Đây ít nhất cũng có một nhìn tỷ người!”

“Lần trước là ba mươi tỷ người. Lần này là hơn một trăm tỷ người, tăng gấp mấy lần vậy!”

“Hơn nữa lần này không phải Lý Tịnh chỉ huy, đánh giá từ thú cưỡi và trang phục, rất giống là Câu Trần Đại đế một trong số các tứ ngự!”

“Câu Trần Đại đế từng giữ chức chủ soái binh lính dẫn quân ra trận, người của Nam Chiêm Bộ Châu này xem ra cũng có tài đó, hay là không bằng cho bọn họ đánh về thời kỳ đồ đá!”

“...”

“Ha ha ha!”

Lý Ngao, Dương Phong và những người khác, cười đến mức không ngậm được cả miệng.

“Cuối cùng cũng bắt đầu báo thù trên quy mô lớn, Câu Trần Đại đế làm chủ soái, còn mang theo một nghìn tám trăm tỷ người, có hàng trăm Đại La Kim tiên ra tay giúp đỡ, Diệp Thiên bọn họ khắc khoải không chết như vậy, chiến đấu không thôi!”

Lý Ngao hưng phấn nói.

“Lần này có thể yên lòng trong bụng. Cũng không phải lo lắng về việc thất bại một lần nữa, sức mạnh của Câu Trần Đại đế nằm ở chỗ đó, toàn bộ người ở Nam Chiêm Bộ Châu không ai là đối thủ của ông tay. Có đem thêm nhiều người như vậy, không tiêu diệt được bọn Diệp Thiên tôi sẽ không mang họ Trần!”

Trần Hạo nói.

“Ha ha!”

...

Một ngày sau.

Nam Chiêm Bộ Châu, mở rộng một vùng đất rộng nào đó làm nơi cư trú.

Hàng nghìn cọc đá rễ cây hình thù kỳ dị được đóng trên mặt đất. Rễ cao hơn ba mét, trải rộng xung quanh trên hàng chục ngàn kilomet.

“Có thể coi đây là đại trận cửu chuyển khốn tiên bố trí xong rồi.”

Bao trùm bầu trời cao, nhìn xuống đống đá phía dưới, Diệp Thiên lộ ra vẻ mặt đắc ý.

“Bố trí tốt là mấu chốt có thể hình thành đại trận hay không, có thể bẫy được Câu Trần Đại đế hay không, còn phải thử hiệu quả mới biết.” Vô Vi đạo nhân nói.

“Đúng phải thử đã.”

Diệp Thiên nói: “Tại sao ta không thử đi bẫy của Vô Vi đạo nhân, xem xem có thể thành trận không, có thể mắc bẫy được không?”

“Có thể.”

Vô Vi đạo nhân gật đầu.

Diệp Thiên nói: “Vậy thì hãy để Đạo sĩ bay đến độ cao mười triệu mét trên bầu trời, tôi đi mở đại trận, xem xem có thể bị cuốn vào trong trận không.”

Nói xong, Diệp Thiên rời đi trên bầu trời cao, đi khống chế đại trận trước mắt. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK