Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thi Thi rất sợ.

Cũng không phải sợ chết, mà là sợ không thấy được ba.

Bởi vì từ nhỏ thì cô đã không có ba, mẹ nói với cô rằng ba cô rất lợi hại, không chỉ có thực lực cường hãn mà còn có thể ngâm thơ làm phú. Từ nhỏ thì cô đã là đọc mấy bài thơ mà ba lưu lại mà lớn lên nên đặc biệt sùng bái ba, cũng đặc biệt hy vọng có một ngày cô có thể gặp được người ba mà chính mình sùng bái.

Nhưng mà bây giờ, có người muốn truy sát cô và mẹ cô.

Ông ngoại cùng với người hầu nhà họ Tiêu, chém chém giết giết, tách ra chạy, giờ đây thì chỉ còn lại cô và mẹ. Đằng sau lại có kẻ thù theo đuổi không từ bỏ hô hào muốn giết hai mẹ con cô, cô thật sợ mình không qua được một kiếp này, bị kẻ thù giết đi vậy thì thật sự không thấy được ba.

“Thi Thi đừng sợ, chúng ta nhất định có thể gặp được ba của Thi Thi, Thi Thi cứ theo sát mẹ, đừng tách ra là được.”

Tiêu Cẩm Sắc thực ra cũng rất sợ.

Bên trong Độc Long Lĩnh từng bước đi đều là nguy hiểm, một khi giẫm vào trong nguy hiểm thì chính là thịt nát xương tan.

Kẻ thù phía sau vẫn truy đuổi không bỏ, cũng rất cường hãn, bị đuổi kịp cũng chỉ có một con đường chết.

Cho nên, giờ này khắc này, mỗi phút mỗi giây thì đều có nguy hiểm tử vong đang uy hiếp tính mạng của cô ấy

Hai mẹ con một đường lao nhanh.

Đột nhiên, khi đi ngang qua một chỗ rừng cây tươi tốt.

Xoạt xoạt xoạt!

Trăm đầu dây leo trên cao đem hai mẹ con cô ấy trói chặt, treo ở giữa không trung.

Dây leo đem hai mẹ con cô buộc cực kỳ chặt chẽ, muốn dìm chết hai người họ.

Đặc biệt là Thi Thi, cô có tu vi thấp, bị dây leo ghìm lạ đầu lưỡi đều lè ra, sắc mặt trong nháy mắt đỏ lên.

“Thi Thi, con thế nào rồi Thi Thi, con đừng hù dọa mẹ, con thế nào rồi?” Tiêu Cẩm Sắc gấp hô to, liều mạng giãy dụa.

Nhưng dây leo trói chặt vô cùng, cô ấy tốn hết tu vi cũng cũng không cách nào đem dây leo mở ra, nhìn thấy bộ dạng thống khổ của Thi Thi thì lòng cô ấy nóng như lửa đốt, lo lắng muốn chết.

“Ha ha!”

Người phía sau đuổi theo đến, ngửa đầu nhìn xem hai mẹ con cô, cười to liên tục.

“Chạy đi, sao không chạy nữa?”

Tiêu Cẩm Sắc gấp gáp nên cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng: “Mau cứu con gái của ta đi, van cầu các ngươi mau cứu con gái của ta!”

“Ngươi điên rồi à, chúng ta tới giết các ngươi đó, làm sao lại cứu con gái ngươi?” Có người cười lạnh, sau đó nói: “Nói mau, là ai phái các ngươi tới săn giết người của chúng ta? Thành thật mà nói bằng không ta làm thịt các ngươi!”

Tiêu Cẩm Sắc cắn răng, không nói gì.

Cô ấy biết, nói cũng chết mà không nói thì cũng chết, vậy cần gì phải đi nói ra?

“Không nói đúng không, được, vậy thì đi chết đi!”

Có người lạnh giọng nói, thôi thúc tiên pháp, hướng Tiêu Cẩm Sắc đang bị treo mà đánh tới. Tiêu Cẩm Sắc tuyệt vọng hai mắt nhắm lại.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay khi năng lượng của những này sắp đánh vào trên người hai mẹ con cô thì đột nhiên có một cỗ năng lượng kinh khủng, giống như máy ủi đất quét ngang mà đến. Nó đem năng lượng bọn họ phá huỷ, đồng thời đánh vào trên người bọn họ, đem một nhóm người nhân tộc, trong khoảnh khắc nổ thành sương máu.

“Hả?” Tiêu Cẩm Sắc nhướng mày, bỗng nhiên mở mắt, lúc này nhìn lại.

Vừa nhìn thì mắt cô ấy sáng lên, cao hứng kêu lên: “Thầy Diệp, Đóa Đóa, là các người sao!”

“Cẩm Sắt?” Diệp Thiên nhướng mày.

Hắn đã ở bên trong chờ thật lâu, cũng không thể chờ đám người mặc đồ đen đến được vì thế không biết có tình huống gì, định đi ra xem. Nhưng mà lại không có nghĩ đến, ở nơi này vậy mà đụng phải Tiêu Cẩm Sắc, quả thực làm hắn cảm thấy kinh ngạc.

“Ừ, là tôi!”

Tiêu Cẩm Sắc gật đầu như gà mổ thóc, lúc này kêu lên: “Thầy Diệp, nhanh mau cứu Thi Thi, con bé là con của chúng ta đó, nhanh mau cứu Thi Thi!”

“Cái gì!”

 Công chúa choáng váng!

“Đây là con gái của chồng và người người phụ nữ này?”

Diệp Thiên biết được, đây là con gái hắn nên lúc này không nói hai lời, tụ khí thành đao, đột nhiên bổ ra.

Dây leo trong nháy mắt bị chém đứt, Thi Thi cùng Tiêu Cẩm Sắc đều rơi trên mặt đất.

“Khụ khụ...”

Thi Thi điên cuồng họ khan.

“Thực sự là con gái của ta!”

Diệp Thiên dùng huyết mạch dò xét thì xác định Thi Thi là con gái của hắn cùng Tiêu Cẩm Sắc, lúc này liền đem dây leo trên người Thi Thi lấy ra, vội vàng hỏi thăm: “Con gái, con không sao chứ?”

Thi Thi lập tức không ho nữa, nhìn về phía Diệp Thiên, tò mò hỏi: “Ngài là ba của Thi Thi sao, là thầy Diệp?”

“Ừm.” Diệp Thiên gật đầu.

“Hu hu...”  Thi Thi nhào vào trong ngực Diệp Thiên.

“Ba, Thi Thi còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại ba!”

“Thi Thi ngoan, không khóc.”

Diệp Thiên ôm Thi Thi, vỗ nhẹ phía sau lưng cô, rất là sủng ái.

Tiêu Cẩm Sắc nhìn đến hốc mắt đều đỏ, quệt nước mắt, cố làm một mặt vui vẻ.

“Cô chính là cái người phụ nữ bên trong âm mắng tôi sao?” Công chúa thở phì phò hỏi.

Tiêu Cẩm Sắc sững sờ: “Cô là người phụ nữ bên trong truyền âm mắng tôi là tiện nhân?”

“Đúng!” Công chúa cả giận nói: “Tôi còn còn chưa sinh con cho chồng vậy mà cô dám sinh trước, nhìn xem tôi có đánh chết cô không!”

Công chúa nhào tới.

Tiêu Cẩm Sắc lập tức cùng công chúa đánh nhau, hai người tám lạng nửa cân, ai cũng không kém ai, Đóa Đóa ở một bên nhìn che miệng cười.

“Được rồi!”

Diệp Thiên quát lên: “Tất cả đều im lặng, ta có rất nhiều ph nữ, nếu gặp mặt liền đánh thì về sau cùng những bà vợ kia của ta sinh hoạt cùng nhau?  Còn không phải là làm gà chó không yên sao!”

Hai người lập tức dừng lại.

Công chúa thở phì phò nói: “Chồng, em đã sớm tìm anh rồi, là cô ta không để anh nhận truyền âm, làm hại em tức giận không tiếp nhận truyền âm của anh. Sau khi anh đến ma tộc suýt chút nữa bị nhóm ma vương đánh chết, nếu không phải là do cô ta chọc tức em, nói anh là người đàn ông của cô ta, bảo em không được câu dẫn anh thì em đã không không nhận truyền âm của anh đâu.”

Tiêu Cẩm Sắc cúi đầu xuống: “Thầy Diệp, tôi chỉ là muốn có nhiều thời gian ở bên cạnh anh, cho nên liền...”

Diệp Thiên nói: “Chuyện quá khứ liền để nó đi qua đi, chuyện có bao lớn mà còn nhắc lại làm gì. Hơn nữa còn đánh nhau loạn cả lên hù dọa bảo bối Thi Thi của ta, ta đánh các ngươi hai cái.”

Tiếp đó, hắn đỡ Thi Thi dậy, cười rồi giới thiệu với Thi Thi: “Người này là chị gái của Thi Thi tên là Đóa Đóa.”

“Em có nghe mẹ nói qua, chị gái rất xinh đẹp, hôm nay gặp mặt chị gái quả nhiên cực kỳ đẹp.” Thi Thi nắm Đóa Đóa tay, lúm đồng tiền như hoa.

Đóa Đóa cười nói: “Em gái Thi Thi cũng rất xinh đẹp.”

Hai chị em lần đầu gặp mặt, không cảm thấy lạ lẫm một chút nào ríu rít trò chuyện không ngừng, vô cùng hòa thuận.

“Đúng rồi!”

Tiêu Cẩm Sắc bỗng nhiên vỗ trán một cái, vội la lên: “Thầy Diệp, chúng tôi biết được người mặc đồ đen bảo bệ hạ của ngũ tộc phái đại quân vây quanh Độc Long Lĩnh, lại phái người đi vào dò đường, sau đó dùng cộc cắm đánh dấu điểm nguy hiểm.”

“Chúng tôi sợ cứ như vậy thì bọn hắn rất nhanh liền có thể tạo ra một con đường thông suốt bên trong Độc Long Lĩnh, mà người mặc đồ đen lại lợi hại như vậy, bên ngoài lại có mấy trăm nghìn tỷ đại quân vây quanh, sợ bất lợi đối với Thầy Diệp.”

“Cho nên, ba tôi, Trần Tiên Công, Đậu Tiên Hầu, Thương Tùng Tiên Nhân chờ rất nhiều bạn cũ của thầy Diệp tới bên trong Độc Long Lĩnh săn giết người đi dò đường trong Độc Long Lĩnh”

“Vừa rồi hoàng đế của con người dẫn theo đại đội nhân mã đi vào, phát hiện chúng ta, đối với chúng ta ra tay tàn sát. Bọn người ba tôi đều bị đánh tách ra ở bên trong Độc Long Lĩnh, tôi sợ bọn họ sẽ có nguy hiểm. Nếu như thuận tiện thì thầy Diệp liền đi mau cứu bọn họ đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK