Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong khoảnh khắc đó, Diệp Thiên liền rơi vào rừng cây và đứng trước một túp lều tranh.

Ống tay áo hắn vừa vung lên thì ngôi nhà tranh ngay lập tức bị gió mạnh làm tan tành.

“Ai?”

Một sự tức giận vang lên.

Chỉ nhìn thấy một lão đạo đã bay lên từ đống cỏ đó, đứng ở khoảng không, nhìn xuống dưới.

“Mẹ ơi!”

Thân thể lão đạo run lên và rơi xuống từ hư không.

“Lão… lão ma Diệp, ngươi ngươi ngươi... tại sao ngươi lại ở đây?” Lão đạo ngơ ngác.

Mặc dù Diệp Thiên không còn mang dáng vẻ ban đầu của Diệp Bắc Minh. Nhưng lúc đó Diệp Thiên đã oanh tạc khắp Tử Vi Tinh làm hỗn loạn, một lần bị Minh Thiên Tiên Đế bắt được, vì lý do này nên họ có một bức chân dung của Diệp Thiên, khắp nơi đều dán ảnh truy nã. Vì vậy hình ảnh của Diệp Thiên đã in sâu vào trái tim của mọi người trong thất giáo và Tử Vi Tinh, về cơ bản chỉ cần họ nhìn kỹ hơn là có thể biết rằng hắn chính là Diệp Bắc Minh.

“Ai cầm đan dược do người áo choàng đen đưa cho?”

“Còn nữa, bọn người Thái Hòa và Thái Huyền đang tĩnh tu ở đâu?”

Diệp Thiên muốn lấy đan dược này xem còn có bao nhiêu viên, nếu cái này có thể tăng tốc độ tiến vào Kim Tiên thì sau này có thể cho một số thuộc hạ và người trong gia đình của hắn sắp tiến vào Kim Tiên để giúp bọn họ tăng tốc độ cho họ vào Kim Tiên.

Mà hắn thì thực sự không biết làm thế nào để làm ra loại thuốc này. Theo hắn biết, đan dược này hình như là do Thái Thượng làm, ngoại trừ ông ta thì bình thường không ai khác biết, đây cũng là nguyên nhân người đầu tiên hắn nghĩ đến là Thái Thượng.

“Ở ở ở... trong tay ông đó.”

Lão đạo chỉ về một hướng, Diệp Thiên theo bản năng nhìn theo hướng đó, nhưng mà lão đạo đột nhiên hóa thành một tia sáng bắn ra xa.

“Ở trước mặt bổn mà dám chơi trò này, bổn tọa là Kim Tiên, ngươi là Thái Hư, ngươi trốn ra khỏi lòng bàn tay bổn tọa sao?”

Nói xong thì Diệp Thiên phát ra thần niệm, lão đạo đột nhiên như bị ngàn vạn bàn tay nắm lấy, không thể tiến không thể lui, liền bị Diệp Thiên kéo đến trước mặt.

“Diệp Bắc Minh, tha thứ cho tôi, tha thứ cho tôi!” Lão đạo kinh ngạc hét lên.

Đây là lần đầu tiên ông ta đối phó với Kim Tiên, không ngờ sức mạnh của Kim Tiên lại kinh khủng đến vậy, vượt xa sức tưởng tượng của ông ta.

“Nói xem, ai đang giữ đan dược và những tên chó già Thái Hòa của ông và những tên chó già khác ở đâu?” Diệp Thiên nhẹ giọng hỏi.

Lão đạo đó muốn nói lại thôi.

Thần niệm của Diệp Thiên hơi động.

Đâm!

Lão Đạo lập tức bị xé làm đôi, thân thể bị kim quang bắn ra từ trong mắt Diệp Thiên nổ tung, linh hồn bị giam cầm không thể nhúc nhích.

“Không nói cho ta biết thật sao?” Giọng nói của Diệp Thiên trở nên lạnh hơn.

Lão đạo sĩ kinh hãi: “Đan dược nằm trong tay Thái Hòa Tiên Đế, tôi không biết ông ta đang tu luyện ở đâu, nhưng tôi biết Hồng Nguyệt lão tổ của Thiên Đạo Giáo cũng đang tu luyện trong núi này. Những điều tôi biết thì tôi đều đã nói hết rồi, tha cho tôi có được không?”

Ông ta sợ đến sắp khóc.

Cũng không hề động thủ, thần niệm động một cái thôi thì đã xé ông ta thành hai nửa, rơi vào tay nhân vật khủng bố như vậy, ông ta còn có thể không sợ sao?

“Tha cho ông?”

Diệp Thiên cười lạnh: “Quên trong chính tay của ông đã nhiễm máu của văn võ bá quan Bắc Minh Giáo, cùng tính mạng của tướng sĩ sao?”

Nắm đó khi hắn độ kiếp thì tổng đàn của Bắc Minh Giáo đã bị đạp đổ và các văn thần võ tướng, hậu cung giai lệ của hắn cũng đều đã chết dưới tay của những người này.

Vì vậy, hắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho bọn người cao tầng trong mấy giáo này, vì thế hắn cong tay búng một cái.

Một tia lửa chạm vào thần hồn của lão đạo, giống như người giấy bị đánh lửa, ngọn lửa lập tức thiêu đốt thần hồn lão đạo.

“A!” Ông ta hét lên một tiếng đau lòng.

Cách đó không xa, lão tổ Hồng Nguyệt của Thiên Đạo Giáo nghe thấy tiếng hét thê thảm này thì sợ mất mật, ông ta vọt về phía hư không.

“Đừng vội chạy trốn!”

Diệp Thiên nhảy lên nắm đấm về hướng lão tổ Hồng Nguyệt đang chạy trốn.

Chỉ một quyền...

Ầm!

Cả thể xác và thần hồn của lão tổ Hồng Nguyệt đều bị nghiền nát thành từng mảnh, chết hoàn toàn.

Lúc này, thần hồn của lão đạo kia cũng bị ngọn lửa thiêu đốt thành không khí, rơi vào vạn kiếp bất phục.

Diệp Thiên rời khỏi nơi đó, tiếp tục tìm kiếm.

Tổng đàn của Cực Đạo Giáo đã bị hắn phá hủy.

Đối với sáu giáo còn lại thì ngoài sáu Tiên Đế thì hắn biết rằng vẫn còn có mười chín lão tổ Thái Hư đại viên mãn. Hắn đã giết hai người trong số họ nên hẳn là còn có mười bảy người. Vậy thì tổng cộng còn lại 23 mục tiêu. Sau khi tìm kiếm thì hắn đã giết thêm 9 người nữa.

Tuy nhiên, không có bóng dáng của sáu Tiên Đế.

“Sáu tên chó già này ẩn nấp cũng khá sâu.” Diệp Thiên tiếp tục tìm kiếm.

Chẳng bao lâu, anh ta tìm thấy hơi thở của sáu Thái Hư Cảnh đại viên mãn trong một ngọn núi to lớn.

“Ha ha ha...” Diệp Thiên không nhịn được cười.

“Nếu ta không nhầm thì mấy tên chó già này đều ở một chỗ.”

Nghĩ đến đây, tay Diệp Thiên duỗi ra hướng về một hơi thở của Thái Hư Cảnh đại viên mãn.

Giây tiếp theo!

“A!”

Tiếng hét vang vọng khắp núi rừng.

“Ai? Là ai?”

Thái Hòa Tiên Đế hét lên kinh ngạc và bị một lực lượng đáng sợ hướng vào trong hang hút vào khoảng không.

“Là lão ma Diệp khiến ông run sợ.” Diệp Thiên cười nói.

“Lão ma Diệp?”

Thân thể của Thái Hòa Tiên Đế chấn động, ông ta lập tức nhìn xung quanh liền nhìn thấy lão ma Diệp đang đứng ở trước mặt ông ta không xa.

Ừng ực!

Ông ta nuốt nước miếng, suýt nuốt hết cả lưỡi, vẻ mặt kinh hãi, như vừa nhìn thấy ma, toàn thân run rẩy.

“Run rẩy đi tên chó già?” Diệp Thiên cười nhìn Thái Hòa Tiên Đế.

Thái Hòa Tiên Đế không chỉ run rẩy, mà còn đang khóc.

Rơi vào tay lão ma Diệp thì ông ta còn không có sức giãy dụa, cứ như vậy bị cố định ở nơi đó, trong lòng càng sợ hãi.

Lúc này, năm vị Tiên Đế khác cũng nghe thấy giọng nói của Diệp Thiên, bọn họ có vẻ vô cùng hoảng loạn.

“Vào Kim Tiên! Nhanh chóng vào Kim Tiên! Vào Kim Tiên!”

Mặc dù họ đang ngồi xếp bằng thiền định, nhưng trong lòng của họ đang lộn xộn như biển bão, lo lắng đến nỗi mồ hôi hột không ngừng chảy ra.

Bọn họ đều biết rằng nếu không vào được Kim Tiên thì không ai trong số họ có thể chạy thoát và tất cả bọn họ sẽ phải chết trong tay lão ma Diệp!

“Đưa ta đan dược mà người áo choàng đen đưa cho các người đây, nhanh lên nếu không thì ông sẽ sẽ bị ngươi xé xác!” Diệp Thiên nói, giọng điệu cực kỳ độc đoán.

Thái Hòa Tiên Đế nào dám làm trái ý hắn, ông ta lập tức lấy ra quả bầu ném cho Diệp Thiên.

Cầm quả bầu và nhìn xung quanh thì tìm thấy chữ “Thái Thanh” trên đế quả bầu.

Thái Thanh là danh hiệu của Thái Thượng Lão Quân trong Tam Thanh và Tam Thập Lục Trong Thiên cũng được gọi là Thái Thanh Thiên.

“Vu oan giá họa?” Diệp Thiên cau mày, trong lòng thầm nghĩ.

Hắn cảm thấy Thái Thượng được hắn ân xá tội tử chết và giam trong Họa Địa Vi Lao. Diệp Chiến xưng đế, đại xá thiên hạ, nhất định sẽ ân xá cho Thái Thượng cấm túc theo lý mà nói thì Thái Thượng sẽ không có lý do gì để làm hại hắn.

Hơn nữa, Thái Thượng cũng không thể cứu vãn, cũng không thể chủ động Địa Giới, cho dù là phái người đến thì cũng không thể vượt qua cổng thông tin mà hạ giới được.

Huống chi Thái Thượng sẽ không dám làm chuyện này vì một khi bị phát hiện sẽ mất mạng.

“Ai sẽ vu oan cho Thái Thượng? Thông Thiên?” Diệp Thiên nghĩ thầm.

“Lão ma Diệp, ta làm thủ hạ cho ngươi thì sao? Người áo choàng đen kia rõ ràng là muốn mượn tay ta giết ngươi nên mới cho chúng ta tiên dược giúp chúng ta tiến vào Kim Tiên. Nếu ngươi giết ta thì ngươi sẽ mất đi một người trợ giúp ngươi giải quyết người mặc áo choàng đen rồi.”

Thái Hòa Tiên Đế cắt ngang dòng suy nghĩ của Diệp Thiên.

Diệp Thiên cười tủm tỉm: “Giữ mạng chó của ngươi, nếu người áo choàng đen tới giết bổn tọa thì hẳn là lão già ông nhất định sẽ là người đầu tiên phản bội tôi vậy thì tại sao bổn tọa còn giữ ông lại? Để ông tiếp tục đâm chết bổn tọa à?”

Sau đó, bàn tay to Diệp Thiên nắm lấy đầu của Thái Hòa Tiên Đế, thúc giục tiên pháp, luồn điện màu vàng lập tức cuốn lấy toàn thân Thái Hòa Tiên Đế.

“A!”

Thái Hòa Tiên Đế đau đớn hét lên.

Nghe thấy tiếng hét thì năm vị hoàng đế còn lại toát mồ hôi hột vì kinh hãi.

Hồng Quang Tiên Đế không thể ngồi yên đã bắn ra khỏi hang.

“Chó già Hồng Quang cũng đi chết đi!”

Diệp Thiên vươn bàn tay to ra kéo Hồng Quang Tiên Đế lại, trên bàn tay kia thì dòng điện màu vàng bao phủ toàn thân Hồng Quang Đại Đế.

“A! Xin lão ma Diệp tha mạng.” Hai Tiên Đế hét lên đau đớn.

Bốn hoàng đế còn lại vô cùng sửng sốt.

Vào lúc này, trong lòng Thái Huyền Tiên Đế thầm rùng mình.

Ầm!

Trên người ông ta nổ tung một cái, hào quang ngập trời, phù văn dày đặc bao phủ.

Ba Tiên Đế gồm Ngạo Thiên, Hạo Thiên, Minh Thiên đột nhiên mở mắt ra nhìn.

“Ha ha!”

Cả ba người bỗng trở nên kích động.

“Thái Huyền đã vào Kim Tiên! Chúng ta có thể được cứu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK