“Đúng vậy đó bệ hạ, Hồng Quân lúc này mới chết bao lâu, làm sao có thể lại ngóc đầu trở lại làm loạn?”
Trong lòng Văn Tuyết Tâm cũng tràn đầy nghi ngờ, không thể tin được đây là sự thực.
Diệp Thiên cười cười: “Nhưng mà sự thật chính là như thế, người mặc đồ đen chủ mưu phía sau màn, chính là Hồng Quân!”
“Đây không phải trẫm thêu dệt vô cớ, là trẫm cạy mở bí mật từ trong miệng của người mặc đồ đen muốn giết trẫm. Cái này không có giả được, hơn nữa Hồng Quân còn mang theo mấy trăm nghìn ma quân, ẩn thân tại địa mạch của núi Tu Di.”
“Cái gì!”
Tôn Ngộ Không và Văn Tuyết Tâm đều cả kinh.
Một mình Hồng Quân thôi thì đã đủ đáng sợ, còn mang theo trăm nghìn tỷ ma quân trở về, cái này càng đáng sợ hơn.
Nếu thật sự là như thế vậy thì còn đánh như thế nào nữa chứ!
Nội tâm của Văn Tuyết Tâm và Tôn Ngộ Không đều lăn lộn gào thét.
“Hồng Quân đó không phải là bị Hỗn Nguyên Lão Tổ mang đi rồi sao, tại sao lại có thêm trăm nghìn tỷ ma quân nữa chứ? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Tôn Ngộ Không hỏi.
Diệp Thiên nói ra hết tin tức mà hắn moi được từ người mặc đồ đen đó giải được tình huống cho Tôn Ngộ Không và Văn Tuyết Tâm nghe.
Hai người nghe xong, vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng mạng của Hồng Quân lại tốt như vậy, còn đụng phải Ma Tổ, để Ma Tổ cứu vớt, đây quả thực là chó ngáp phải ruồi rồi!
“Vậy làm sao bây giờ hả bệ hạ?”
Trái tim nhỏ của Văn Tuyết Tâm cũng đã nhảy lên tới cổ họng: “Thực lực của Hồng Quân bệ hạ là người rõ ràng nhất, huống chi ông ta lại được Ma Tổ điểm hóa. Mà ngay cả Hỗn Nguyên Lão Tổ cũng đánh không lại Ma Tổ, để Ma Tổ chạy đến Thiên Giới tới chắc chắn sẽ quậy Thiên Giới đến long trời lỡ đất.”
“Chúng ta nên làm như thế nào để hóa giải đại kiếp này đây, hơn nữa còn có thể hóa giải được hay không?”
Diệp Thiên cũng không biết có thể hóa giải được hay không.
Lúc này, Tôn Ngộ Không kéo Diệp Thiên, nói: “Thái Thượng Hoàng, không thể chờ được nữa. Lão Tôn ta đây này liền mang ngài hồi Thiên Giới, chỉ cần ngài lấy lại tu vi Thái Nhất, ròi trước đem Hồng Quân diệt rồi lại nói. Cái này tai hoạ chưa diệt trừ sạch sẽ thì Thiên Giới sẽ không có một ngày yên tĩnh!”
Diệp Thiên đẩy tay Tôn Ngộ Không ra rồi nói: “Trẫm không thể lấy lại tu vi Thái Nhất.”
“Tại sao chứ?”
Tôn Ngộ Không và Văn Tuyết Tâm tò mò.
Diệp Thiên nói: “Bởi vì trên người trẫm trên đã có một loại đạo pháp truyền thừa cao hơn nó nữa.”
“Cái gì!”
Văn Tuyết Tâm và Tôn Ngộ Không bị nói đến kinh động lần nữa.
Diệp Thiên chắp tay sau lưng, bên cạnh đi qua đi lại, vừa nói: “Trẫm ở bên trong Độc Long Lĩnh thu được ký ức và tu vi đời thứ nhất của mình, chỉ tiếc là tu vi quá hùng hậu, quá cao thâm nên trong lúc nhất thời khó mà tiêu hoá hết. Ta cần thời gian dài chậm rãi đem tu vi tiêu hoá nó.”
“Một khi đã toàn bộ tiêu hoá, tu vi có thể ở trên cả Hỗn Nguyên.”
“Nếu mà trẫm về Thiên Giới, lấy lại tu vi Thái Nhất, như vậy một thân tu vi này của trẫm cũng liền không cách nào giải phóng được nữa.”
“Mà tu vi Thái Nhất thì chưa chắc là đối thủ của Hồng Quân sau khi được Ác Nguyên điểm hóa, cho dù có thể làm đối thủ của ông ta đi nữa thì cũng rất khó giết ông ta. Dù sao thì ông ta còn có trăm nghìn tỷ ma quân, mà không giết được ông ta thì trẫm lấy lại tu vi Thái Nhất cũng không có tác dụng gì.”
“Cho nên, trẫm phải cần có thời gian đi tiêu hoá tu vi đời thứ nhất của trẫm. Chỉ khi có thể tiêu hóa toàn bộ thì mới có thể ngăn cản trận đại kiếp ở Thiên Giới làn này, bằng không là bất kể như thế nào cũng không ngăn cản được.”
Nghe xong mấy lời nói phía sau của Diệp Thiên thì Văn Tuyết Tâm và Tôn Ngộ Không, đều gật đầu một cái.
Lấy lại tu vi Thái Nhất thì giết không được Hồng Quân, chỉ có thể trị phần ngọn nhưng không thể trị gốc. Chờ Ma Tổ đánh bại Hỗn Nguyên Lão Tổ xong, tu vi Thái Nhất ở trước mặt Ma Tổ cũng chỉ có thể bị ông ta phất tay một cái mà đánh chết.
Cho nên chỉ có tiêu hoá tu vi, để có được tu vi có thể đánh bại tu vi Ma Tổ thì mới có thể giải trừ đại kiếp của Tam Giới.
“Vậy thì có kịp hay không bệ hạ?” Văn Tuyết Tâm hỏi.
Diệp Thiên nói: “Khó mà nói trước được, chuyện này còn phải xem Thiên Giới có thể vì trẫm mà tranh thủ bao nhiêu thời gian. Nếu như Thiên Giới có thể trì hoãn thời gian càng lâu thì càng có lợi, nếu là kéo không đến lúc đó thì trẫm cũng không có thể ra sức.”
“Cho nên...”
Hắn nhìn về phía Tôn Ngộ Không, nghiêm túc nói: “Bát Hầu đã bước ra bên ngoài Tam Giới, không ở trong ngũ hành. Tu vi mà trẫm lưu lại bên trong Nhân Tham Quả Thụ đó cũng không dùng đến, Bát Hầu ngươi có lẽ có thể sử dụng.”
“Cho nên, trẫm quyết định, đem tu vi Thái Nhất cho Bát Hầu ngươi dùng, còn chuyện kéo dài thời gian, cũng giao cho Bát Hầu ngươi.”
Tôn Ngộ Không nghe vậy thì lập tức kích động, nắm lấy tay hắn, nháy mắt, không dám tin nói: “Thái Thượng Hoàng muốn đem tu vi Thái Nhất Đại Đế cho lão Tôn ta đây? Lão Tôn ta đây sau khi nhận được tu vi của Thái Nhất Đại Đế thì chẳng phải là còn mạnh hơn cả Trấn Nguyên lão huynh sao?”
“Đúng vậy đó.”
Diệp Thiên gật gật đầu: “Nếu như ngươi Bát Hầu ngươi, có thể dung hợp tu vi của trẫm như vậy thì ngươi liền có thể lợi hại hơn cả Trấn Nguyên Tử.”
“Bất quá càng lợi hại thì trọng trách trên vai lại càng nặng hơn, một khi ngươi dung hợp tu vi của trẫm thành công, ngươi liền phải gánh thêm gánh nặng cho trẫm. Ngươi phải mang bọn người Trấn Nguyên Tử đi núi Tu Di đánh Hồng Quân ra ngoài, không thể để cho ông ta tiếp tục chữa trị tu vi. Một khi tu vi của ông ta được chữa trị hoàn chỉnh thì cho dù người có nắm giữ tu vi của trẫm thì cũng không phải đối thủ của ông ta. Ngươi phải khiến cho ông ta ngừng tu luyện càng sớm càng tốt tiếp đó quấn lên ông ta, cùng ông ta khai chiến. Tóm lại là không cho ông ta thời gian tu luyện, để tranh thủ thời gian quý giá cho trẫm, nghe rõ hay không?”
Ép Hồng Quân đi ra và cùng Thiên Giới khai chiến, cái này cũng là sau khi Diệp Thiên đã nghĩ cặn kẽ mà lựa chọn.
Hồng Quân mang theo trăm nghìn tỷ đại quân hồi Thiên Giới, cũng không dám hướng Thiên Giới khai chiến, đây rõ ràng ông ta đang lo lắng, không có nắm chắc phần thắng, cho nên mới chậm chạp không có động thủ. Nếu để cho ông ta nâng tu vi đến trạng thái cao nhất, lúc đó mới động thủ thì Hồng Quân vô địch Thiên Giới, hắn một đơn đấu một đoàn Thánh Nhân, lại thêm trăm nghìn tỷ ma quân tương trợ, Thiên Giới cùng và hắn đánh thế nào nữa chứ?
Chỉ có ngăn cản Hồng Quân tu luyện, sớm khai chiến, mới có thể khiến trận đại chiến Thần Ma này có thể thời gian kéo dài thêm chút thời gian nữa. Như thế thì cũng liền có hy vọng, có thể chống đỡ đến ngày hắn hồi Thiên Giới.
“Thái Thượng Hoàng yên tâm, lão Tôn ta đây nếu có được tu vi của bệ hạ rồi thì nhất định sẽ không làm nhục sứ mệnh. Đảm đương nổi trọng trách an nguy của Thiên Giới, cùng Hồng Quân thề bất lưỡng lập, dùng hết khả năng chống đỡ đến khi Thái Thượng Hoàng trở về!”
Tôn Ngộ Không quỳ trên mặt đất, kích động nói.
Nói đùa à, hắn ta bây giờ cũng không phải là Đại La Kim Tiên.
Giờ trở lại Thiên Giới nhận được tu vi Thái Nhất, liền có thể lập tức tăng lên tới tu vi Thánh Nhân đỉnh phong. Chuyện này có thể nói là một bước lên trời, không cần phấn đấu không biết mấy trăm triệu năm, hắn ta có thể không kích động sao?
“Đứng lên đi, đừng cà lơ phất phơ nữa, nghiêm túc đi chống đỡ, đừng cho trẫm thất vọng.” Diệp Thiên đỡ dậy Tôn Ngộ Không nói.
Tôn Ngộ Không ôm ngực: “Lão Tôn ta đây tuyệt đối sẽ không để Thái Thượng Hoàng thất vọng!”
“Cái đó lão Tôn ta đây liền hồi Thiên Giới luôn nhé?”
“Ừm.” Diệp Thiên gật đầu: “Hành động càng nhanh càng tốt.”
Tôn Ngộ Không nói “vâng” liền muốn rời khỏi, đột nhiên nghĩ đến Thái Hậu còn ở lại đây liền xoay người hỏi: “Thái Hậu có muốn đi cùng lão Tôn ta đây hồi Thiên Giới không?”
“Bệ hạ, thần thiếp phải trở về sao?”
Văn Tuyết Tâm hỏi, cô ấy muốn trở về nhưng mà cũng lại không muốn trở về. Chỗ này có chồng của cô ấy, Thiên Giới thì có con của cô ấy. Chồng và con trai tử đối với cô ấy mà nói đều rất quan trọng, cho nên cô ấy cũng không biết trở về hay không trở về.
Diệp Thiên lôi kéo tay của cô ấy rồi nói: “Trẫm hy vọng nàng lưu lại, bởi vì nàng trở về đối với đại cục cũng sẽ không có ảnh hưởng gì, sẽ chỉ làm trẫm lo lắng hơn.”
“Huống chi trẫm cũng muốn sủng ái nàng thật tốt, bởi vì trong đám nữ nhân của trẫm thì chỉ có Đế Hậu là để cho trẫm bớt lo, cũng để cho trẫm hài lòng.”
“Ha ha!” Tôn Ngộ Không nhếch miệng nở nụ cười.
“Vậy thì lão Tôn ta đây không quấy rầy Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu nữa, lão Tôn ta đây về Thiên Giới Trước đây!”
Dứt lời, hắn ta va chạm vào tường, biến mất.
Diệp Thiên ôm lấy Văn Tuyết Tâm.
“Để trẫm sủng hạnh Đế Hậu của trẫm thật tốt.”
Văn Tuyết Tâm nũng nịu gật gật đầu: “Được.”