Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thần bái kiến bệ hạ, cung chúc bệ hạ sống lâu đến trăm triệu tuổi!”

Tiêu Dao Vương dẫn đầu nhóm người cung kính quỳ xuống lạy.

Vạn tuế đã không đủ quy cách trong lời chào với hoàng đế ở Thủy Lam Tinh nữa, phải dùng trăm triệu tuổi, bởi lẽ ở Thủy Lam Tinh, nếu không có gì ngoài ý muốn thì thông thường người ta sẽ sống được cả chục ngàn năm.

Đây là một tinh cầu mà tất cả những người sống trên đó đều tu tiên, chính là “người người sống thọ” theo nghĩa đen thật sự, dù có tư chất kém đến đâu đi nữa cũng có thể tu luyện đến Thần Hải Cảnh. Mà ở Thủy Lam Tinh này, Thần Hải Cảnh chỉ là một thứ gì đó ở dưới dưới, phải là Chân Tiên trở lên mới có địa vị nhất định.

Tuy nói vào được Hợp Đạo Chân Tiên Cảnh là có thể cùng thọ với trời nhưng thật ra không phải vậy, đến được Chân Tiên Cảnh là có thể sống rất lâu, trừ khi đến cảnh giới này rồi dừng không tu luyện nữa.

Nhưng thứ mà mọi tu sĩ theo đuổi chính là tu vi, mà tu vi phải tu luyện thì mới tăng lên được, tu luyện thì lại có rất nhiều nhân tố không xác định, không ít tu sĩ khi đã tới bình cảnh, vì không cách nào đột phá được nên phải dùng đến biện pháp mạnh, cuối cùng làm cho gân mạch đứt đoạn, thân xác và hồn phách đều bị tiêu diệt.

Bởi vậy, số lượng tu sĩ có thể sống đến triệu tuổi cực kỳ nhỏ, và họ sẽ luôn vì một số nhân tố mà chết nên một số kẻ thống trị tu luyện không ngơi nghỉ, vừa có thể tăng tu vi vừa sống lâu hơn, phấn đấu đến trăm triệu tuổi, vì thế mới có câu chúc trăm triệu tuổi ấy.

“Nhi thần bái kiến phụ hoàng, cung chúc phụ hoàng sống lâu đến trăm triệu tuổi!” Huân Nhi cũng quỳ lạy.

“Tham kiến Hiên Viên hoàng đế.”

Nhưng Diệp Thiên thì chỉ chắp tay để thể hiện sự kính trọng đối với Hiên Viên hoàng đế chứ không quỳ xuống. Trừ bố mẹ ra, người có thể được anh quỳ xuống không còn ai cả.

“Tham kiến Hiên Viên hoàng đế!”

Dương Đỉnh Thiên, Triệu Thương Thiên, Đóa Đóa, Bảo Bảo và những người còn lại cũng đều chỉ chắp tay như Diệp Thiên, không quỳ lạy làm lễ.

“To gan!” Có một đại thần tỏ ra không hài lòng: “Các ngươi vào thấy bệ hạ, sao lại không quỳ xuống!”

“Bọn họ là sứ giả ngoại vực, được bổn vương mời tới để cứu hoàng triều Hiên Viên khỏi nước sôi lửa bỏng, chắp tay làm lễ đã thể hiện một sự kính trọng đầy đủ đối với bệ hạ rồi, không cần quỳ xuống nữa.” Không đợi Diệp Thiên lên tiếng, Tiêu Dao Vương đã giải thích.

“Như vậy sao được!” Một đại thần khác không đồng tình: “Đã vào biên giới hoàng triều Hiên Viên, bái kiến thánh thượng rồi thì phải quỳ xuống hành lễ, quy tắc này Tiêu Dao Vương cũng biết chứ?”

“Xấc xược!” Tiêu Dao Vương lạnh giọng quát: “Bổn vương đã nói, họ tới đây để cứu hoàng triều Hiên Viên, không cần quỳ xuống hành lễ, các ngươi cứ khăng khăng cứng đầu với bổn vương có phải không?”

Tiếng quát này của ông ta làm bá quan văn võ ngậm miệng ngay tắp lự, tức giận mà không dám nói gì.

Tiêu Dao Vương là nguyên lão đã trải qua mười triều đại, tu vi cao thâm, địa vị hiển hách, là em trai ruột của Thái Tổ Thiên Thánh Hiên Viên hoàng đế - hoàng đế đầu tiên của hoàng triều Hiên Viên thuở sơ khai, cũng chính là thái hoàng thúc của đương kim bệ hạ, ai dám già mồm với ông ta!

Nếu bị Tiêu Dao Vương đánh hay giết chết trong triều đình, bệ hạ cũng sẽ không truy cứu ông ta, thế nên họ đều phải ngậm miệng lại.

“Thôi thôi, hoàng triều đã sắp diệt vong tới nơi rồi, còn để ý mấy lễ tiết đó làm gì.” Hiên Viên hoàng đế nói một câu giảng hòa rồi giơ tay lên: “Hãy bình thân.”

“Tạ bệ hạ!”

“Tạ phụ hoàng!”

Hai người đứng lên.

Tiêu Dao Vương hỏi: “Bệ hạ, trên đường trở về hoàng triều, thần thấy một lượng lớn lãnh thổ đã thất thủ, thần mới rời triều hai tháng thôi mà sao lại có thay đổi lớn đến vậy?”

“Ôi!”

Hiên Viên hoàng đế thở dài: “Sau khi Tiêu Dao Vương đi, nước địch trắng trợn công khai tin ngài đã đi nên những nước nhỏ vốn không dám nổi ý xâm chiếm hoàng triều Hiên Viên ta đều khởi nghĩa vũ trang, trắng trợn xâm phạm, làm cả hoàng triều ta loạn trong giặc ngoài, cả ngày hoang mang hoảng hốt, người chạy người đầu hàng, còn có cả phản bội, khiến cho đại quân hoàng triều sụp đổ như nhà cao bị lật, muốn ngăn cản cũng không được.

“Vừa rồi trước khi Tiêu Dao Vương trở về, trẫm còn quyết định ngự giá thân chính, quyết một trận sinh tử với địch, hy sinh vì quốc gia đây.”

"Thì ra là như vậy!"

Bấy giờ Tiêu Dao Vương mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, lập tức nói: “Xin bệ hạ hãy yên tâm, thần đã mời cha của phò mã là Diệp Bắc Minh tới, ít hôm nữa địch sẽ lui quân ra ngoài trăm triệu dặm, làm kẻ địch kinh hồn táng đảm!”

Dứt lời, ông ta chỉ vè phía Diệp Thiên.

Ánh nhìn của tất cả mọi người lập tức đổ dồn lên người Diệp Thiên. Sau một lúc quan sát, tất cả bá quan văn võ đều ồ lên.

“Chẳng lẽ Tiêu Dao Vương mờ mắt rồi. Còn trẻ thế mà đã cho lên chiến trường giết địch à, dù có lên chiến trường cũng chỉ là chịu chết mà thôi, sao mà đẩy lùi được kẻ địch được chứ!”

“Cho dù giả sử hắn ta là một mưu sĩ thì cũng vậy, bây giờ có mấy chục nước lớn nước nhỏ chen chúc tới, có mưu lược nào tốt đến mấy cũng khó lòng thay đổi tình hình trước mắt được!”

“Một người trẻ tuổi như thế, tìm đâu trong hoàng triều Hiên Viên ta cũng có một đống. Nếu chỉ vậy mà cũng có thể đẩy lùi quân địch ra ngoài trăm triệu dặm ra thì sao hoàng triệu Hiên Viên chúng ta lại phải lưu lạc đến tình trạng này chứ?”

Không có một vị quan lại nào dành lòng tin cho Diệp Thiên.

Ngay cả Hiên Viên hoàng đế cũng khóc không ra nước mắt: “Tiêu Dao Vương, nhóm người toàn tiên vương này cho làm một thần tướng thống lĩnh binh mã ra trận giết địch thì được đấy, nhưng liệu họ có thể đẩy lùi được quân lính của một nước không còn không biết chứ nói gì là làm thay đổi toàn bộ thế cục, nói gì là đánh lùi địch ra ngoài trăm triệu dặm chứ!”

“Đúng đấy! Đúng đấy!”

Đám đại thần đều tỏ ra đồng ý với ý kiến của Hiên Viên hoàng đế.

Tiêu Dao Vương đang định giải thích thì Diệp Thiên đã cười phá lên: “Thông gia à, ngươi không cần lo lắng quá đâu, ta đã tới đây thì không chỉ có thể bảo vệ giang sơn của ngươi vĩnh viễn được kiên cố, mà còn có thể giúp ngươi thống nhất Thủy Lam Tinh nữa đấy.”

“Ngươi cứ nói thẳng cho ta biết chiến sự nơi nào đang căng thẳng nhất là được, ta sẽ qua đó giúp ông đánh lùi kẻ địch. Xong sớm thống nhất Thủy Lam Tinh sớm, ta cũng được về sớm để tổ chức hôn lễ của Huân Nhi và Bảo Bảo nhà ta, ta còn đang chờ được ôm cháu trai đây.”

Diệp Thiên vừa dứt lời thì toàn bộ triều đình đều ồ lên!

“Ăn nói cũng hùng hồn quá rồi!”

“Đây có phải ăn nói hùng hồn đâu, nói nhăng cuội thì có!”

“Thống nhất Thủy Lam Tinh à, chẳng hiểu hắn ta nghĩ sao mà dám nói ra câu này. Lúc Thái Tông hoàng đế trị vì, hoàng triều Hiên Viên đạt tới thời kỳ thịnh vượng nhất cũng không thể thống nhất Thủy Lam Tinh cơ mà!”

Một đại thần nhảy ra ngoài, chỉ thằng vào mặt Diệp Thiên và quát: “Chỉ dựa vào chút tu vi đó của ngươi mà cũng dám đứng đây nói linh tinh mê muội người khác sao? Ngươi tưởng tu sĩ ở Thủy Lam Tinh đều ăn chay hết à?”

“Ta nói cho ngươi biết, tại Thủy Lam Tinh này, số tiên vương giống như ngươi không có mười ngàn cũng có tám ngàn, thực lực trên ngươi ít nhất cũng phải ba đến năm ngàn, tiên tôn thì đến hơn mấy chục, ngươi dựa vào đâu mà muốn thống nhất Thủy Lam Tinh?”

“Đừng nói bổn quan khinh thường ngươi, nhưng với tu vi thấp bé đó của ngươi, bổn quan có thể đánh mười người như ngươi đấy!”

Vị đại thần này có thực lực Thiên Huyền Cảnh đỉnh phong hậu kỳ, theo như ông ta quan sát thì Diệp Thiên chỉ là một Thiên Huyền Cảnh sơ kỳ hoặc trung kỳ, khoảng đó, so về thực lực thì hoàn toàn không cùng một hàng với ông ta.

“Đúng đấy, tu vi có chừng đó, không đủ để ta nhét kẽ răng nữa!”

“Hắn lấy can đảm ở đâu ra mà dám khoác lác kiểu đó thế không biết!”

“Nếu không phải đang ở trong triều, ta đã muốn một chiêu quật ngã hắn, cho hắn biết khoác lác là phải trả giá thật đắt rồi!”

Rất nhiều đại thần đều nhảy ra ngoài, rối rít chỉ trích Diệp Thiên.

“Haha.”

Diệp Thiên mỉa mai cười: “Đừng có đánh giá thực lực của ta bằng đôi mắt ti hí đó của các ngươi, đúng là ếch ngồi đáy giếng mà. Nếu các ngươi cứ khăng khăng cho rằng ta rất yếu thì cùng lên đi, để xem ta có thể một cước đạp bay tất cả các ngươi không.”

“Can đảm quá nhỉ!”

Có một đại thần nổi cáu: “Bệ hạ, thần cả gan, khẩn cầu bệ hạ cho phép chúng thần giáo huán cái kẻ miệng vô tội vạ này trong triều đình!”

Hiên Viên hoàng đế trầm tư ba giây rồi nói ra hai chữ:

“Chuẩn tấu.”

Ông cũng muốn nhìn xem dựa vào đâu mà Diệp Thiên dám ba hoa khoác lác không kiêng nể ai ngay giữa triều đình như vậy, cũng muốn xem hắn đã làm thế nào để lấy được sự tin tưởng từ Tiêu Dao Vương, làm Tiêu Dao Vương tin rằng hắn có thể đẩy lùi kẻ địch ra ngoài trăm triệu dặm.

“Tạ bệ hạ!”

Vị đại thần kia lập tức vén tay áo lên, hừ lạnh nói nói Diệp Thiên: “Đánh ngươi không cần tất cả mọi người đều lên đâu, một mình bổn quan là đã có thể đánh ngươi đến răng rơi đầy đất rồi!”

Dứt lời, hắn tung nắm đấm về phía Diệp Thiên.

Đối mặt với cú đấm của hắn, Diệp Thiên vẫn đứng sừng sững như núi.

“Ngươi nhìn kìa! Hắn không dám nhúc nhích luôn đấy!” Một đại thần kêu lên làm tất cả mọi người đều cười to.

Vị đại thần đang chuẩn bị đánh thấy Diệp Thiên không dám động đậy thì lập tức kiêu ngạo cười: “Nhìn bổn quan đánh ngươi răng rơi đầy đất thế nào đi!”

Dứt lời, nắm đấm của hắn nện vào trên mặt Diệp Thiên.

“Ầm!”

Một tiếng vang thật lớn truyền đến.

“Á!”

Giây kế tiếp, vị đại thần kia đau đớn hét lên, cả người văng ra ngoài và đập vào một cây cột trụ lớn, sau đó lại bị văng ngược tới nằm sấp xuống, đồng thời phun một búng máu ra khỏi miệng.

“Ơ, cái này, cái này...”

Tất cả đại thần đang có mặt ở đây lập tức ngớ người.

Đôi đồng tử của Hiên Viên hoàng đế co rút lại, ông ta đứng phắt dậy, trong mắt đầy vẻ khó tin.

Diệp Thiên vẫn không nhúc nhích, mặc kệ Hồ đại nhân đánh mình, kết quả Diệp Thiên không sao, Hồ đại nhân lại bị thương?

Trời đất!

Cũng có thực lực đấy!

“Lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức mình.”

Diệp Thiên liếc Hồ đại nhân một cái rồi quét mắt nhìn bá quan văn võ, lạnh nhạt nói: “Nếu không phục thì toàn bộ lên hết đi, xem ta có thể đánh bại các ngươi bằng một chiêu không.”

“Bản tướng không tin, chẳng lẽ mày còn là một tiên tôn được!” Có đại thần không tin, vung tay lên quát: “Cùng xông lên, đánh ngã hắn!”

Ngay lập tức, bá quan văn võ đồng loạt hành động, xông tới chỗ Diệp Thiên.

“Một đám kiến hôi.” Diệp Thiên khinh thường hừ lạnh, đạp một cước về phía bọn họ.

“Ầm!”

Cả không khí đều rung lên. Một lực trùng kích rất mạnh từ lòng bàn chân Diệp Thiên bắn ra ngoài.

Giây kế tiếp, tiếng hét thất thanh của nhiều người vang lên. Ngay sau đó là những tiếng “Ầm ầm” liên hồi, toàn bộ các vị đại thần bị đánh văng ra ngoài, nện vào trên cây cột trụ hoặc trên tường, sau khi rơi xuống đất, tất cả bọn họ đều hộc máu. Toàn bộ đại điện nháy mắt bị bao trùm bởi những tiếng kêu rên đau đớn.

Chấn nhiếp cả triều đình!

“Này, này...”

Hiên Viên hoàng đế sững sờ, ngay sau đó, ông ta lại kích động reo lên: “Dùng một cước đá bay bách quan, thật là lợi hại! Xem ra là một tiên tôn rồi!”

Sau đó, ông ta nhìn về phía Diệp Thiên, vừa cười sảng khoái vừa nói: “Không ngờ thông gia còn là một cao thủ thâm tàng bất lộ, trẫm đúng là chẳng có mắt nhìn người, còn xem nhầm thông gia chỉ là một tiên vương, xấu hổ quá!”

“Không sao, không sao!” Diệp Thiên khoát tay.

“Bây giờ các ngươi đã tin cha của phò mã có khả năng đẩy lùi quân địch ra ngoài trăm triệu dặm chưa?” Tiêu Dao Vương nhìn toàn bộ những người ở đây với ánh mắt đầy bễ nghễ.

“Có thể hay không còn cần phải đánh thêm mấy trận nữa mới biết!” Một đại thần không phục, lên tiếng. Ông ta vẫn không tin Diệp Thiên có thể làm được điều đó, cho dù cậu này là một tiên tôn thì sao, phe địch cũng có tiên tôn cơ mà, một mình cậu ta chẳng lẽ còn đánh lại được cả mấy chục tiên tôn của phe địch?

“Hừ!” Tiêu Dao Vương cũng lười nói nhiều với họ, lập tức hỏi: “Bệ hạ, chiến sự ở nơi nào là căng thẳng nhất, cần chi viện ngay vậy?”

“Ở phía Bắc. Đội quân tiên phong của đế quốc Long Hoàng đã đánh chiếm Lâm Châu, tiến thẳng tới kinh đô rồi. Phía Tây thì có đại quân của nước Tây Lương, cũng đã xâm nhập được vào kết giới bảo vệ, đi vào như chỗ không người, đang trên đường tiến tới kinh đô. Phía Nam thì Việt Vương làm phản, quy thuận đế quốc Thiên Kiền, Trấn Nam đại thống lĩnh đang thỉnh cầu tức tốc chiêu binh. Cả ba hướng này đều đã báo nguy, cần chi viện ngay!” Hiên Viên hoàng đế đáp.

“Như vậy à.” Tiêu Dao Vương trầm tư mấy giây rồi nhìn về phía Diệp Thiên, nói: “Ta sẽ đi hỗ trợ cho Trấn Nam đại thống lĩnh, ngươi đi lên phía Bắc cản quân của đế quốc Long Hoàng, thế được không?”

“Ta không có ý kiến gì, nơi nào cũng được.” Diệp Thiên trả lời.

“Vậy quyết định thế đi!” Tiêu Dao Vương lập tức nói với Hiên Viên hoàng đế: “Bây giờ thần sẽ đi tiếp viện cho Trấn Nam đại thống lĩnh, cha của phò mã sẽ chỉ huy các cao thủ của hắn đến Thiên Châu cản đội tiên phong của đế quốc Long Hoàng, còn Binh bộ sẽ điều động đại quân đi chặn kỵ binh của nước Tây Lương.”

“Trẫm ân chuẩn sắp xếp của Tiêu Dao Vương!” Hiên Viên hoàng đế đứng dậy nói, cả người trở nên dồi dào sức sống hơn rất nhiều.

Một giờ sau, mọi người chia ra ba đường xuất phát!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK