Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn Tuyết Tâm và Chiến Nhi bị nhốt trong hồ lô Tử Kim, Diệp Thiên sợ đánh chết hai mẹ con, cho nên bị người chế trụ, cho dù trong lòng đang ngập tràn sự tức giận, anh cũng không dám tuỳ tiện ra lệnh khai hoả.

Nhưng chưa từng nghĩ cô nhóc Đoá Đoá này vậy mà chủ động chạy vào trong hồ lô Tử Kim, bảo vệ mẹ kế và em trai an toàn.

Diệp Thiên bị làm cho cảm động.

Cô bé này biết anh làm khó, biết tiếp tục như vậy sẽ bất lợi cho anh, cho nên hoàn toàn không quan tâm sự an nguy của bản thân, dứt khoát hoá giải nỗi lo âu về sau của anh.

Có Đoá Đoá bên trong, Diệp Thiên cũng yên tâm, không sợ Văn Tuyết Tâm và Chiến Nhi sẽ bị đánh chết, cho nên anh ra lệnh khai hoả.

Nương theo tiếng của Diệp Thiên vừa dứt.

Giống như Diệp Thiên, đại quân cũng tức không nhịn được, giận dữ bật hết hoả lực, lao về hướng thiên binh thiên tướng.

“Đánh trả, mau đánh trả.”

Câu Trần Đại Đế sợ hãi hét to.

Ông ta cũng không ngờ vậy mà lại là kết quả như vậy.

Hai bên nhanh chóng lao vào chiến đấu.

Hồ lô Tử Kim bị hoả lực của hai bên nã pháo kịch liệt rung chuyển.

“Vô Vi Đạo Nhân, có thể thu hồ lô lại không?”

Diệp Thiên hỏi, nếu như có thể thu hồ lô về rồi thả Văn Tuyết Tâm, Diệp Chiến, Đoá Đoá, Tôn Ngộ Không ra là tốt nhất, cho dù không thả ra được, cũng có thể từ từ nghiên cứu hồ lô, sớm muộn cũng có thể thả ra, nếu không rơi vào trong tay kẻ địch thì sẽ mang nguy hiểm đến cho bọn họ.

“Bần đạo thử xem.”

Vô Vi Đạo Nhân nói rồi đưa tay ra ngoài thi triển tiên pháp cách không thủ vật.

Nhưng…

Hồ lô Tử Kim không hề có phản ứng gì.

Vốn không thể dùng tiên pháp khống chế hồ lô.

Kết quả là Vô Vi Đạo Nhân dùng tiên pháp biến ra một sợi dây thừng, vọt ra ngoài như vòi rồng, trói chặt hồ lô Tử Kim, sau đó dùng sức kéo một cái.

Ô!

Thật sự đúng là làm lay động được hồ lô Tử Kim.

Nhưng không đợi Vô Vi Đạo Nhân kéo hồ lô tới, Câu Trần Đại Đế khẽ đọc thần chú, thi triển mật chú, hồ lô Tử Kim lập tức rơi xuống, vọt một cái vào trong tay ông ta.

“Mặc dù không để cậu bó tay chịu trói, nhưng có thêm một đứa con gái của cậu bị nhốt trong đó vẫn rất tốt, không thiệt.” Câu Trần Đại Đế cũng chỉ có thể an ủi mình như thế.

Nhưng đối với Diệp Thiên mà nói thì thêm một Đoá Đoá vào hay thiếu một Đoá Đoá thật ra đều giống nhau.

Dù sao anh đều muốn cứu.

Không có Đoá Đoá ở bên trong, anh cũng muốn cứu Văn Tuyết Tâm và Chiến Nhi, Đoá Đoá ở bên trong vẫn phải cứu, mà có Đoá Đoá ở trong thì anh cũng có thể yên tâm hơn.

“Làm sao giờ Câu Trần Đại Đế? Hoả lực của kẻ địch quá mạnh, hoả lực của chúng ta vốn không đánh thắng kẻ địch, bây giờ kẻ địch giống như chó điên. Dáng vẻ bị kích thích nhất định phải cắn chết chúng ta, nếu tiếp tục như thế thì toàn quân đều bị nã hết.”

Lý Tĩnh lo lắng nói.

Câu Trần Đại Đế cân nhắc mấy giây nói: “Trận chiến này chúng ta đã thắng rồi, bắt Văn Tuyết Tâm, Tôn Ngộ Không và con của Diệp Thiên, mặc dù không bắt được Diệp Thiên nhưng đủ rồi. Có những người này ở đây, không sợ Diệp Thiên không tới cứu, chờ anh ta tới cứu thì anh ta chết chắc.”

“Cho nên chúng ta rút quân về trước, sau đó bố trí mai phục bắt Diệp Thiên, một khi Diệp Thiên sập bẫy, đám minh quân này như rắn mất đầu, đến lúc đó bọn họ sẽ lại chém giết nhau giống như trước, chờ lúc bọn họ chém giết nhau đến mức sắp toang thì chúng ta lại phái binh tới, diệt hết toàn bộ đại quân của hội binh pháp này, như vậy sẽ đạt được mục đích mà Ngọc Đế muốn.”

Nghe câu nói này của Câu Trần Đại Đế, đám người Lý Tịnh cảm thấy rất có lý, nhất trí đồng ý rút quân.

Thế là Câu Trần Đại Đế bèn ra lệnh: “Toàn quân tập họp, chia nhau ra, lấy tốc độ nhanh nhất rút về Đông Thắng Thần Châu.”

Lời vừa dứt.

Hơn hai trăm ngàn tỉ đại quân còn lại, tất cả xoay người, rút lui với tốc độ nhanh nhất, bởi vì trận hình bị rối loạn, bị chia thành hai nhóm, đánh chết ít ra hai mươi ngàn tỉ.

Nhưng bọn họ rất nhanh đã rút khỏi phạm vi nã pháo của hoả lực.

“Mẹ nó.”

Diệp Thiên tức giận dậm chân.

Đại quân giữ vững trận hình đuổi theo, tốc độ vô cùng chậm chạp, đuổi kiểu gì cũng không đuổi kịp.

Đại quân chia nhau ra đuổi theo, một khi Câu Trần Đại Đế và Thái Ất Chân Nhân bọ họ nã súng giết về, chờ đại quân xếp xong trận hình, ít nhất phải bị bọn họ nã pháo giết chết một nửa.

Cho nên là đuổi cũng không nên, không đuổi cũng không được, nhưng khiến Diệp Thiên rất tức giận.

“Minh chủ, làm sao bây giờ? Đuổi hay không đuổi?”

Triệu Quân Thành hỏi.

Diệp Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Toàn quân giữ vững trận hình tiếp tục tiến tới Đông Thắng Thần Châu, nếu không thả người thì san bằng Đông Thắng Thần Châu, để con dân dưới trướng của Ngọc Đế con mẹ nó đi gặp quỷ hết đi.”

“Vâng.”

Các thủ lĩnh đều không có ý kiến.

“Không thể.”

Lúc này Vô Vi Đạo Nhân ngăn cản: “Một khi đại quân tiến tới Đông Thắng Thần Châu, ném bom xuống trăm họ của Đông Thắng Thần Châu, như thế sẽ khiến cho rất nhiều tiên chúng trước đây thương tiếc anh, không muốn ra tay với anh cũng sẽ vì vậy mà ra tay với anh.”

“Cho nên tuyệt đối không thể hành động theo cảm tính, không thể tới Nam Chiêm Bộ Châu. Nếu không đừng mơ tưởng có người sống sót trở về, tuyệt đối sẽ bị Thiên Đình một mẻ hốt gọn.”

Nghe lời này của Vô Vi Đạo Nhân, Diệp Thiên tỉ mỉ nghĩ lại, cảm thấy dường như có chút đạo lý.

Sở dĩ vẫn luôn để Câu Trần Đại Đế nắm giữ ấn soái, tứ ngự, ngũ lão trừ Câu Trần Đại Đế ra thì không có ai ra mặt, chắc hẳn cũng bởi vì cân nhắc tới quan hệ tốt đẹp lúc trước của Đoá Đoá, cho những bạn học thần tiên nhà giàu của nàng bàn đảo và nhân sâm ăn, cho nên đám tiên chúng Câu Trần Đại Đế quyền cao chức trọng, thực lực mạnh mẽ không vì vậy mà ra tay đối phó anh.

Nhưng nếu mang đại quân tới san bằng nổ tung Đông Thắng Thần Châu, dùng chuyện này đến ép Thiên Đình thả người, hành động như vậy sẽ bị xem là hành vi của ma quỷ.

Đến lúc đó đám Tam Thanh, Tứ Ngự, Ngũ Lão, thậm chí Như Lai chư thiên thần phật toàn bộ đều ra trận, trong nháy mắt có thể khiến ba trăm ngàn tỉ đại quân huỷ hoại trong chốc lát.

“Là bản soái tức giận hồ đồ, thiếu cân nhắc.”

Diệp Thiên hổ thẹn nói.

“Vậy tính sao giờ minh chủ? Bà chủ, minh chủ nhỏ, cô Đoá Đoá và Tôn Đại Thánh, bọn họ bị Thiên Đình bắt đã định sẽ phán án tử hình, làm sao cứu họ?”

Chu Khuê hỏi.

Diệp Thiên im lặng.

Anh đương nhiên biết vợ con của anh bị bắt, tuyệt đối sẽ bị đem lên máy chém.

Cứu thì chắc chắn phải cứu.

Nhưng trước mắt anh thật sự không nghĩ ra cứu bằng cách gì là tốt nhất.

Kéo đại quan tới, không được, không kéo đại quân tới, dựa vào thực lực của anh vốn không cứu được họ.

Cho nên bây giờ anh đau đầu muốn chết.

“Chi bằng anh đi tìm Trấn Nguyên đại tiên giúp anh đi? Lấy thực lực của Trấn Nguyên đại tiên, nếu ngài ấy chịu cứu thì nhất định có thể cứu được.” Vô Vi Đạo Nhân nói.

Diệp Thiên gật đầu.

“Trừ cách đó ra thì cũng không còn cách nào khác.”

Thế là anh ra lệnh: “Toàn quân rút lui để dưỡng sức, cần phải đề cao cảnh giác, đừng để ai thừa cơ trục lợi.”

“Vâng, minh chủ.”

Các thủ lĩnh rút đại quân về nơi đóng quân.

“Bần đạo đi chung với anh, miễn để anh bị bắt.”

Vô Vi Đạo Nhân nói: “Nếu đến quán Ngũ Trang, nếu có thể thì lấy nhân sâm cho bần đạo ăn, bần đạo sẽ mạo hiểm tính mạng bảo vệ anh chu toàn.”

Diệp Thiên cười: “Tôi sẽ cố gắng lấy nhân sâm cho ngài ăn.”

Dứt lời, Vô Vi Đạo Nhân mang theo Diệp Thiên, đi về phía Tây Ngưu Hạ Châu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK