Diệp Thiên cảm thấy rất kỳ lạ, có người lại nói với hắn những lời hống hách đến như vậy sao?
Sau đó hắn liền quay đầu sang nhìn, chỉ nhìn thấy một người tu sĩ nhỏ liền tặc lưỡi nói: “Tên ngốc thối nào đây, né ra chỗ khác, đừng làm tao cảm thấy khó chịu.”
“Mẹ mày...”
Sắc mặt của tên tu sĩ đó lạnh xuống, thắt chặt lấy nắm đấm như muốn đánh Diệp thần.
“Cao Đường sư huynh, bỏ qua đi, chỉ là một tên thổ hào không có mắt mà thôi, đừng để bụng đến anh ta.” Người con gái đó bỏ viên kim cương hồng xuống, kéo lấy nam tu sĩ.
Cao Đường cắn chặt răng, không cam lòng thả nắm đấm ra, cũng không quên thốt ra một câu cay nghiệt: “Nể mặt sư muội tao tao mới tha cho mày một mạng không là tao đã quyết đánh cho mày chết luôn!”
Nói xong, anh ta như chọc điên Diệp Thiên, nói với cô gái điệu đà kia: “Tôi muốn tất cả những thứ này, bao nhiêu linh thạch tất cả báo giá đi, không bán cho cậu ta cứ để cho tôi, tôi thưởng cho mỗi người các người một người một trăm linh thạch.”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc!
Không một ai không cảm khái Cao Đường là một tên giàu sụ.
Từ sau khi tu sĩ của Côn Luân Hư đến trần gian, linh thạch dã trở thành tiền tệ được thông hành ở thế giới này, giống như vàng vậy, bất kể ở quốc gia nào đều được đón nhận.
Vì vậy một linh thạch, tức là một lượng linh thạch được định giá là 350 000 000 VNĐ.
Một tấn linh thạch thì tầm 700 000 000 000 VNĐ.
Dùng linh thạch đi các mall mua đồ đều được các cửa hàng hoan nghênh.
Bởi vì các tu sĩ đến từ Côn Luân Hư đều không có tiền, vì vậy liền công khai cho tất cả mọi người trên thế giới một bí quyết, bí quyết này luyện cùng với linh thạch có thể xua đi bách bệnh, thân thể khỏe mạnh, còn có thể khiến cho người ta trẻ khỏe.
Vì vậy, các nhà giàu có bắt đầu tích trữ linh thạch, vì vậy trên toàn thế giới đều đã có thị trường cho linh thạch, thậm chí còn có thể dùng linh thạch đi đến các ngân hàng để đổi thành tiền mặt.
Hơn nữa cung không ứng cầu.
Nhưng tổ chức tiền tệ Quốc tế vì không để cho thị trường tiền tệ rơi vào hỗn loạn nên đã định giá cho linh thạch, bởi vì tu sĩ ở Hải Nam khá nhiều, linh thạch cũng nhiều, vì thế đã định giá linh thạch là 350 000 000 VNĐ, cấm bất cứ ai tự đôn giá của linh thạch lên tránh làm nhiễu loạn thị trường.
Đương Nhiên, Diệp Thiên vừa trở về chưa biết chuyện, nếu không anh sẽ cảm thấy rằng bản thân mình giàu hơn.
Bởi vì trong nhẫn không gian của anh có hơn tám ngàn tấn linh thạch.
Tương đương với 5.6x10^16 VNĐ.
Đó thật sự là một con số tầm thiên văn vũ trụ.
“Thật sao?”
Lúc này cô gái điệu đà kia mới hoàn hồn lại, sắc mặt trở nên vui mừng đến phát điên.
Một trăm linh thạch, đó là 35 tỷ VNĐ đó.
“Cô nghĩ rằng đệ tử Hỏa Vân Tông chúng tôi lại đi nói xạo với mấy người tép tôm như các người sao?” Cao Đường hống hách nói, lấy ra một viên linh thạch cực lớn tầm 5 ký ra từ bên trong nhẫn không gian, vứt lên trên quầy tủ, xém chút nữa là làm vỡ mặt kính chống đạn trên quầy tủ.
“Đỉnh quá, thật sự quá đỉnh!”
“Tôi nói chứ sao khẩu khí anh ta lớn đến như vậy chứ, muốn dùng linh thạch mua biết bao nhiêu đá quý như thế này, thì ra là đệ tử của Hỏa Vân Tông sao, hèn gì, hèn gì!”
"Hỏa Vân Tông đóng địa bàn ở Giang Hải, hắn mạnh tay mua những viên đá quý này bằng linh thạch. Không cần phải nói, những viên đá quý này đều thuộc về đệ tử của Hỏa vân Tông hết cả rồi. Tôi không tin chủ cửa hàng này dám xúc phạm đệ tử của Hỏa Vân Tông."
Những người đứng xung quanh nháo nhào hết cả lên.
“Cảm ơn tiên gia, cảm ơn tiên gia!”
Cô gái yểu điệu cầm lấy viên linh thạch mà kích động tột độ, nói với Diệp thần: “Xin lỗi tiên sinh, những đá quý này tôi không bán được cho anh, anh đi đến tiệm khác mua đi vậy.”
Nói xong, cô hưng phấn tột độ gọi điện thoại đến cho ông chủ.
“Chơi với tao hả, nhắm chơi lại tao không?” Lúc này Cao Đường mới tỏ vẻ đắc ý với Diệp thần: “Cái ông mày có là linh thạch, tao không tin là linh thạch không đáng giá bằng tiền của mày.”
“Hứ!”
Diệp Thiên còn chưa mở miệng, Tần lạc Tuyết đã không vui nói trước: “Ông có linh thạch còn chúng tôi thì không có hả?”
Cao Đường nghe thấy vậy đầu tiên là ngẩn người ra, nhưng rất nhanh cũng đã cười nói: “Đừng có lấy chút xíu linh thạch của mấy người ra so với tôi, chỉ làm cho mấy người trở nên không đáng một xu thôi!”
Ông ta đến trần gian cũng đã nửa năm rồi, biết rằng các gia đình giàu có ở trần gian ít nhiều gì cũng có linh thạch cả, nhưng so sánh với các đệ tử tinh anh của Hỏa Vân Môn thì đúng chỉ là một góc nhỏ.
Phải biết rằng, là một đệ tử tinh anh ở Hỏa vân Tông trong một năm có thể lãnh đến 3 vạn linh thạch, hơn trăm năm đổ lại đây, trừ những linh thạch đã bị sử dụng lúc tu luyện, còn có ít nhất 7 8 vạn linh thạch còn tồn lại.
“Cha của tôi có rất nhiều rất nhiều linh thạch, linh thạch của ông nhất định không nhiều bằng của ba tôi.” Lúc này Đóa Đóa không nhịn được nữa mà nói.
Lúc dạo chơi ở môn phái Huyền Minh, Đóa Đóa đã tận mắt nhìn thấy, những ngọn đồi linh thạch chồng chất lần lượt được ba đưa vào trong nhẫn không gian.
Mặc dù nó không biết có bao nhiêu, nhưng biết được là có rất rất nhiều.
“Ha ha…”
Cao Đường nhịn không được cười phá lên, mày thì biết cái gì, rất nhiều là bao nhiêu chứ, không phải chỉ có nhiêu đây thôi chứ?”
Ông ta làm ra dáng tay to tầm quả bóng rổ.
“Ha ha ha!”
Những người trong tiệm nghe thấy đều cười phá lên.
Đóa Đóa vừa mới mở miệng, đột nhiên một nụ cười giòn dã vang lên.
“Tôi nói chứ ngày hôm nay tiệm đá quý sao mà sáng sủa hơn hẳn mọi hôm, hóa ra là có đệ tử của Hỏa Vân Tông đến đại giá lâm môn, thật là vinh dự quá!”
Là một người đàn ông mặc vest với cái đầu béo và đôi tai to, anh ta bước xuống cầu thang với nụ cười trên môi và đi nhanh về phía Cao Đường.
“Ông là ông chủ ở đây?” Cao Đường hỏi.
Người đàn ông mặc tây trang liên tục gật đầu.
“Anh ấy muốn mua những viên ngọc này bằng tiền, còn tôi muốn mua những viên đá quý này bằng linh thạch, cứ nói xem ông bán cho ai.” Cao Đường chỉ chỉ vào Diệp Thiên.
Ông chủ liếc mắt qua nhìn Diệp Trần một cái, sau đó nhanh chóng dời đi ánh mắt, cười thật tươi nói: "Đương nhiên là bán cho người thanh toán bằng linh thạch rồi."
“Vậy được, nhanh chóng tính thử bao nhiêu linh thạch, tôi đang vội.” Cao Đường thúc giục.
Ông chủ nhanh chóng nói được được, và sau đó ra lệnh cho mọi người nhanh chóng tính toán.
“Nghe chưa? Ông chủ nói linh thạch được ưu tiên, nếu như mày có thể lấy ra được nhiều linh thạch đến vậy để mua thì chúng ta so chút xem linh thạch ai nhiều hơn, nếu như không lấy ra được nhiều tầm đó thì mày biến đi.”
Diệp Thiên cười cười, cũng không nói gì, cứ im im nhìn Cao Đường hống hách.
Cao Đường nghĩ rằng anh ta đã bị choáng, và tự hào nói với em gái của mình: "Sư muội, em xem có viên đá quý nào em thích không. Anh đã mua hết rồi, và dùng chúng như đá cuội mềm để trải đường cho em."
Ngay khi những lời này được nói ra, những người có mặt ở đó lại một lần nữa kinh ngạc.
Những tưởng nuôi cá vàng bằng đá quý là họ đã sang lắm rồi, nhưng không ngờ vẫn có còn có người dùng đá quý để lót đường tahy đá cuội, thật sự là hào sảng quá mà.
Không ngờ, Cao Đường vừa mới dứt lời chưa bao lâu thì, câu nói tiếp theo của ông chủ đã khiến Cao Đường sững sờ ngay lập tức.
"Những viên đá quý và kim cương này sau khi trừ đi phần đuôi lẻ giá trị tổng cộng 12 600 tỷ VNĐ. Suy ra lượng linh thạch là ba mươi sáu nghìn linh thạch."
“Cái gì!”
Cao Đường sững người!
36 ngàn linh thạch còn nhiều hơn số linh thạch mà ông ta tiêu trong một năm đó!
“Ông có tính sai không đó, bao nhiêu đá quý đây mà cần đến nhiều linh thạch vậy?” Cao Đường thậm chí là không tin vào tai mình.
Ông vốn cho rằng chỉ cần mấy ngàn linh thạch là có thể mua đứt, không nhờ rằng lại tốn cả 36 000 linh thạch.
“Đúng rồi đó tiên gia, đá quý và kim cương là hàng sa xỉ phẩm, giá thị trường rất cao, 36 ngàn linh thạch thật ra tôi đã giảm giá cho ngài 20% rồi đó.” Ông chủ nói.
Cao Đường: “.....”
Ông ta thật sự không nỡ tiêu nhiều tiền như vậy để mua một đống đá cuội đâu.
Đúng vào lúc này, Diệp Thiên mới cười lên nói: “Không phải ông có rất nhiều linh thạch sao, 36000 cũng trả không nổi hả? Sao vậy, hống ha hống hách cái gì?”
Nói xong, hắn nói lạivới ông chủ: “Gói đống đá quý này lại cho tôi, tôi đưa cho ông 40000 linh thạch.”