Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong chớp mắt.

Kỳ hạn một năm với Hồng Quân đã đến.

Trong ngày hôm đó, tại cung điện của hoàng thiên.

Các tướng lãnh hoàng thiên quân cùng nhau họp lại để thảo luận những vấn đề quan trọng.

Diệp Thiên ngồi ngay ngắn ở trên ngai vàng, nhìn lướt qua toàn trường, thanh âm vang dội nói: “Một năm trước, trẫm đã đạt được thỏa thuận với Hồng Quân rằng trong vòng một năm chúng ta sẽ không rời khỏi Nam Chiêm Bộ Châu, còn Hồng Quân sẽ không tàn sát bách tính của Tam giới.”

“Trẫm vì thiên hạ chúng sinh đã thực hiện được một năm không rời khỏi Nam Chiêm Bộ Châu.”

“Bây giờ thời hạn một năm đã hết, trẫm tuyên bố với thiên hạ bách tính rằng trẫm vì bọn họ mà nhẫn nhịn Hồng Quân suốt một năm ròng rã, hiện nay kỳ hạn đã đến, trẫm sẽ bắt đầu đánh hạ Thiên Đình, hoàn toàn lật đổ vị trí tối cao của Ngọc Đế ở Tam Giới, tiêu diệt Hồng Quân, trả lại hòa bình cho Tam Giới.”

“Nếu Hồng Quân nuốt lời, coi khinh thỏa thuận, lấy chuyện giết hại thiên hạ bách tính ra uy hiếp trẫm, trẫm sẽ phớt lờ lời đe dọa mà chiến đấu đến cùng, khi đến lúc đó trẫm mong rằng thiên hạ bách tính sẽ không oán trách trẫm, nếu muốn trách thì trách Hồng Quân vô đức.”

“Đi truyền ý chỉ của trẫm, tuyên cáo thiên hạ đi.”

“Vâng, thưa bệ hạ.”

Một đại thần lập tức bước ra khỏi đại điện để thực hiện mệnh lệnh của Diệp Thiên.

Rồi sau đó, Diệp Thiên lại nói: “Tất cả các tướng lĩnh hoàng thiên quân, đại quân đã tập hợp đầy đủ chưa?”

“Hồi bẩm bệ hạ, hàng nghìn tỷ đại quân đã tập hợp đầy đủ, chỉ đợi bệ hạ ra lệnh một tiếng, liền có thể bắt đầu xuất phát, địa điểm mà bệ hạ chỉ ra, chính là chiến trường của các tướng sĩ.”

Atula bước ra khỏi hàng trả lời.

“Tốt lắm.”

Diệp Thiên lộ ra vẻ hài lòng.

Rồi sau đó nhìn về phía Trấn Nguyên Tử, nói: “Trấn Nguyên sư đệ, kỳ hạn đã đến, nếu trẫm không hành động, thì sẽ mất đi uy nghiêm của vương giả, nhưng nếu trẫm hành động, liệu thời cơ đã chín muồi chưa?”

Trấn Nguyên Tử đứng dậy nói: “Thời cơ còn chưa chín muồi, nhưng bệ hạ cũng có thể hành động rồi.”

“Tuy nhiên không phải xuất binh, mà là với lý do mở cổng truyền tin của Nam Chiêm Bộ Châu đi đến Thiên Giới để dẫn dụ đại quân của Tây Vực chủ động xuất chiến.”

“Đề phòng bệ hạ tiến vào Sát Tiên trận, kẻ địch sẽ nhân cơ hội tấn công, mà nhất thời không thể thoát khỏi chiến trận và gây ra thương vong nặng nề cho đại quân của chúng ta.”

Nghe thấy lời nói này, Diệp Thiên trầm ngâm gật đầu.

Sát Tiên đại trận là một đại trận vô cùng đáng sợ, vào năm đó, hắn chính là bị Hồng Quân sát hại trong Sát Tiên đại trận này.

Hiện tại ba cửa truyền tin dẫn đến nhị trọng thiên ở Đông Thắng Thần Châu, Tây Ngưu Hạ Châu, Bắc Câu Lô Châu đều được bày bố Sát Tiên đại trận.

Nếu muốn thâm nhập vào nhị trọng thiên, chúng ta phải tiến vào Sát Tiên đại trận, nếu không sẽ không thể vào được.

Mà tiến vào Sát Tiên đại trận, quân địch sẽ lần theo hai phía Sát Tiên trận được đóng kín kia, rồi lũ lượt chạy ra đối phó với hoàng thiên quân. Đến lúc đó hắn và Trấn Nguyên Tử, Thông Thiên, Côn Bằng đều ở trong Sát Tiên trận không thể thoát ra được, hỏa lực của Tây Vực Giáo mạnh như vậy, cộng thêm với đám thánh nhân Nguyên Thủy Thái Thượng, nhất định sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho hàng nghìn tỷ đại quân.

Do đó, việc từ ba cửa truyền tin kia tiến vào, quả thật là yếu tố rủi ro rất cao.

Mà vào kiếp trước khi hắn xưng đế, Nam Chiêm Bộ Châu cũng có một cánh cửa truyền dẫn thông đến Thiên Giới. Nghe nói rằng từ sau khi hắn chết, bách tính của Nam Chiêm Bộ Châu không chịu Thiên Đình vương pháp hóa mà chạy đến Thiên Đình làm loạn.

Vì thế Hồng Quân đã phong tỏa cánh cửa truyền tin đi thông đến Nam Chiêm Bộ Châu, vốn dĩ ông ta muốn Hạo Thiên dành thời gian để từ từ vương pháp hóa bách tính của Nam Chiêm Bộ Châu, đợi đến khi Nam Chiêm Bộ Châu bị Thiên Đình vương pháp hóa mới mở cánh cửa truyền tin của Nam Chiêm Bộ Châu.

Kết quả là những người Thiên Đế nhậm chức tiếp theo đó đều ra tay giết hại không biết bao nhiêu hàng nghìn tỷ người bách tính ở Nam Chiêm Bộ Châu, nhưng họ vẫn không thể vương pháp hóa được vùng đất này.

Cho nên Tam Đại châu bộ khác đều có cánh cửa truyền tin đi thông đến Thiên Đình, nhưng chỉ có duy nhất Nam Chiêm Bộ Châu là không có.

Tuy nhiên điều này cũng trở thành lối vào Thiên Đình tốt nhất của hắn.

Chỉ cần cánh cửa truyền tin này được mở ra, đại quân liền có thể tiến vào nhị trọng thiên, từ nhị trọng thiên xông vào tam trọng thiên, rồi đến tứ trọng thiên, một đường xông thẳng đến tận Tam Thập Lục Trọng Thiên, khiến bọn họ không còn nơi nào để đi, chỉ có thể trốn chạy đến Tây Vực, nếu như thế khắp cả Thiên Giới đều sẽ nằm ở trong tay hắn.

Đến lúc đó chỉ cần ngăn chặn cánh cửa từ Tam Thập Lục Trọng Thiên đi đến Tây Vực. Hắn dẫn người đi tới Tây Vực, chuyển đổi chiến trường về phía Tây Vực, thế thì Tam Giới do hắn cai quản mới có thể thái bình.

“Được.”

Diệp Thiên lập tức đáp ứng: “Sư đệ Trấn Nguyên, ngươi có Địa Thư trong tay, tương đương với việc cho trẫm một đôi mắt có thể nhìn thấu tương lai, vậy cứ từ cánh cửa truyền tin của Nam Chiêm Bộ Châu xuất phát, xông thẳng lên đến Tam Thập Lục Trọng Thiên.”

Trấn Nguyên Tử cười nói: “Bệ hạ, ý của ta là chúng ta khoan hãy mở cánh cửa truyền tin đó trước, mà đi tìm cánh cửa truyền tin đó, sau đó giả bộ tuyên dương rằng chúng ta sẽ mở cửa xông giết lên Tam Thập Lục Trọng Thiên, nhưng lại không thể mở nó được, một khi mở cửa xông giết lên đó, vì trong không gian chật hẹp của Thiên Đình, đại quân của Tây Vực Giáo khó mà có thể thể hiện hết được sức lực, nhất định phải lui về Tây Vực.”

“Một khi lui về Tây Vực, chúng ta xông giết lên đó, Hồng Quân ở phụ cận sẽ chạy đến giúp đỡ bọn họ, nếu có thêm sự giúp đỡ của ông ta, bên phe của chúng ta sẽ gặp bất lợi.”

“Vì vậy chúng ta chỉ có thể phô trương thanh thế, dụ dẫn đại quân của Tây Vực Giáo đến khai chiến ở nhất trọng thiên. Một khi bọn họ bước xuống đây, cánh cửa truyền tin sẽ được mở ra và cắt đứt đường lui của bọn họ, sau đó chúng ta sẽ tiêu diệt tất cả bọn họ trong nhất trọng thiên.”

Những lời này vừa được nói ra, cả sảnh đường đều tỏ ra ủng hộ.

“Diệu kế, đây đúng thật là diệu kế mà.”

“Trấn Nguyên đại tiên không hổ danh là thánh nhân có thể nhìn thấu năm trăm năm giữa hiện tại và tương lai mà.”

“Chúng ta chặn đường lui của bọn họ, bọn họ không thể quay trở lại và giết chết hết bọn họ, Hồng Quân sẽ mất đi sự trợ giúp của bên đó, điều này quá có lợi cho chúng ta.”

Tất cả mọi người đều khen ngợi Trấn Nguyên Tử.

“Ha ha.”

Diệp Thiên đắc ý cười to.

“Sư đệ Trấn Nguyên, thật may là ngươi có quan hệ tốt với trẫm. Nếu như ngươi có quan hệ tốt với Hồng Quân, vậy thì trẫm vĩnh viễn không thể nào trở mình được rồi.”

Giỡn được ư, Trấn Nguyên Tử là người vô cùng khôn khéo và có rất nhiều ý tưởng ma quái, cộng thêm với việc ông ta có Địa Thư trong tay và có thể nhìn thấy được năm trăm năm giữa hiện tại và tương lai, một khi có tai họa ập đến, chỉ cần ông ta sử dụng Địa Thư để suy đoán, liền có thể gặp dữ hóa lành, lựa chọn con đường thoát thân tốt nhất.

Nếu như đổi thành Trấn Nguyên Tử liên thủ với Hồng Quân, thì hắn sớm đã bị bọn họ giết chết từ lâu rồi.

“Ha ha.”

Tất cả văn võ trong triều đều đắc ý cười to.

Vì thế Diệp Thiên hạ lệnh: “Đi nào, chúng ta đi tìm thử xem, cánh cửa truyền tin đi thông đến cửa lớn phía Nam tại Thiên Đình ở đâu.”

“Ở vùng đất Lạc Già Bình Nguyên, cũng hơn mười triệu năm trôi qua. Ta cũng không thể nhớ rõ được vị trí chính xác ở đâu, chúng ta đi tìm xem sao.” Trấn Nguyên Tử nói.

Vì thế nên Diệp Thiên, Trấn Nguyên Tử, Thông Thiên, Côn Bằng và các chúng tướng lĩnh đều lần lượt đi về phía Lạc Già Bình Nguyên.

Đồng thời, Diệp Thiên cũng sai người lan truyền tin tức rằng bọn họ đang từ cánh cửa lớn phía Nam tiến vào Thiên Đình đến những Bộ Châu khác.

Rất nhanh.

Khi thời hạn một năm đến, tin tức về Thái Nhất muốn lật đổ Ngọc Đế, tiêu diệt Hồng Quân, và cả tin tức bọn họ đang từ cánh cửa lớn phía Nam tiến vào Thiên Đình đều được lan truyền khắp Tứ Đại Bộ Châu.

Khiến cho bách tính ở Tứ Đại Bộ Châu cực kỳ chấn động.

“Ủng hộ Thái Nhất đại đế lật đổ Ngọc Đế, tiêu diệt Hồng Quân, đặc biệt là Hồng Quân. Trong suốt mười lăm triệu năm qua, việc Hồng Quân sử dụng thiên đạo lôi kiếp để ngăn chặn sự phát triển của những vị tán tiên trong thiên hạ đã gây ra tổn hại thê thảm cho người trong thiên hạ như chúng ta.”

“Chẳng trách Thái Nhất đại đế vẫn không chịu tấn công Thiên Đình, hóa ra là vì lão tặc Hồng Quân này đe dọa và buộc phải ngừng chiến vì Tam Giới chúng sinh chúng ta, không hổ danh là Thủy Thiên Đế có lòng dạ của bậc đế vương.”

“Hy vọng rằng Thái Nhất đại đế sẽ giành chiến thắng trong trận chiến này, tiêu diệt Hồng Quân và phe phái của ông ta một cách triệt để, khôi phục hòa bình cho thiên hạ, ta tin rằng dưới sự cai trị anh minh của Thái Nhất đại đế, Tam Giới sẽ có được một phiên phát triển mới chưa từng có trước đây, chắc chắn sẽ có càng nhiều thánh nhân kiệt xuất tái sinh và càng ngày càng phồn thịnh quang vinh.”

“...”

Không lâu sau khi tin tức được lan truyền ra ngoài.

Tam Thập Lục Trọng Thiên, trong Tử Tiêu Cung.

“Báo cáo.”

Có thiên tướng chạy một mạch vào.

“Ngọc Đế, không hay rồi, Thái Nhất buông lời nói rằng kỳ hạn đã đến, ông ta muốn xuất binh tới Thiên Đình, bọn họ không đi từ cửa lớn phía Đông, cửa lớn phía Tây, cửa lớn phía Bắc vào, mà lại đi tìm cách mở cánh cửa lớn phía Nam, nói rằng muốn tấn công chúng ta từ phía bên đó.”

“Cái gì?”

Nghe được lời nói này, đám người Ngọc Đế đều nhảy dựng lên vì kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK