Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hahaha!" Thập gia cười to.

"Chỉ bằng chút năng lực của ngươi, nếu như không Thất Khiếu Linh Lung Tâm bảo vệ, ngươi đã sớm chết dưới đao của bản đương gia, còn hỏi bản đương gia có năng lực giết ngươi hay không, vậy ngươi liền đến nhìn thử, để cho ngươi nếm thử đao của bản đương gia sắc bén đến mức nào!"

Khi giọng nói của hắn rơi xuống. Đao hình thú sắp chém vào đầu Diệp Thiên.

"Uông!"

Diệp Thiên đột nhiên quát lớn một tiếng, một quyền từ dưới lên đột nhiên đánh ra.

Trong chốc lát. Phù văn chung quanh nắm đấm Diệp Thiên lóe ra, ánh sáng rực rỡ

Ngay sau đó.

Một quyền ảnh màu vàng phủ đầy Phù văn, giống như đạn pháo đánh ra gào thét mà xông lên, trong hư không tựa như có sấm sét, kinh khủng vô cùng.

"Cái này..." Thập gia bị một màn rung động này làm cho kinh hãi.

Nhưng hắn ta không sợ hãi.

“Ta không tin, cảnh giới đại thừa của ngươi có thể đánh bại cảnh giới vũ trụ của ta!”

Hắn không tin trên đời lại có chuyện này, hai tay cầm đao đột nhiên tăng thêm lực lượng nói.

Khoảnh khắc chỉ vài giây. Đao hình thú chém lên trên quyền ảnh. Ầm ầm!

Nắm đấm nổ tung.

Giống như pháo hoa nở rộ, đốt cháy không khí xung quanh, ngọn lửa trên hư không quay cuồng.

Mà quyền ảnh bị nổ, sinh ra lực trùng kích vô cùng khủng bố, đánh trên người Thập gia, chỉ thấy thịt trên mặt Thập gia đều run rẩy, cả người bật về phía sau, phun ra một ngụm máu tươi, ầm ầm đập xuống đất, ngay cả đứng lên cũng trở nên khó khăn.

"Trời ơi!"

Đóa Đóa và Văn Tuyết Tâm đều kinh hô.

Trong mắt tràn đầy khiếp sợ, rung động, không dám tin, trong mắt hàm chứa thần sắc phức tạp.

"Tại sao cha đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy?"

Đóa Đóa vô cùng kinh ngạc.

Lúc trước cha cùng Thập gia giao đấu, nhưng trong vòng ba chiêu đã bị đánh bại.

Ngay cả Chùy Oanh Thiên cũng không có đánh lại được Thập gia.

Hiện tại đơn giản đánh ra một chưởng thế mà có thể đánh cho Thập gia đổ máu.

Thực lực so với trước đây đã có sự thay đổi cực lớn như trời với đất.

Cả hai không muốn bị sốc cũng không được.

“Đáng chết!” Tam gia tức giận. Một quyền đột nhiên đánh về phía Diệp Thiên.

Ầm ầm!

Quyền ảnh chứa tinh thần lực gào thét phóng qua, khí thế kinh người, đem hư không đều xé rách.

Thấy thế, Diệp Thiên nhìn chăm chú, lúc này lại tiếp tục khởi động tiên pháp, đánh ra một quyền ảnh về phía Tam gia.

Lần thứ hai đánh ra một quyền được bao bọc bởi Phù văn dày đặc.

Nhưng so với quyền ảnh mà Tam gia đánh ra, quyền ảnh của Diệp Thiên nhỏ hơn nhiều, quả thực có thể lấy trái đất và mặt trăng để hình dung.

Giây tiếp theo! Hai quyền ở trên không trung va chạm với nhau.

Ầm ầm!

Quyền ảnh của Diệp Thiên nhìn như rất nhỏ. Nhưng uy lực lại không thể khinh thường.

Chạm vào quyền ảnh của Tam gia, giống như đạn hạt nhân nổ tung, sinh ra sóng xung kích khủng bố, đem không gian xung quanh cùng không ít người ở đó làm bị thương.

Bị sóng xung kích đánh trùng, Diệp Thiên cũng bị đẩy lùi mấy chục bước mới đứng vững.

Nhưng Tam gia vẫn đứng ổn định như núi Thái Sơn, không hề động đậy.

“Không nghĩ tới một tên nhãi ranh ở cảnh giới đại thừa như ngươi, thế mà lại có thể đánh ra một chưởng mang sức mạnh của cảnh giới vũ trụ. Thật đúng là yêu nghiệt.”

Tam gia híp mắt lại. Nhưng rất nhanh, hắn liền lấy ra một thanh thương màu vàng, hướng Diệp Thiên xông tới.

Thấy vậy, Trào Phong thú xông lên.

“Tuyết Tâm, mau dẫn Đóa Đóa đi báo tin!”

Diệp Thiên vội vàng hô lên.

Văn Tuyết Tâm cắn răng, hô một tiếng: "Anh nhất định phải chú ý an toàn, chờ em dẫn cứu binh đến.”

Cô ấy cũng không dám chậm trễ, vừa dứt lời, liền mang theo Đóa Đóa nhanh chóng chạy đi

"Dừng lại! Ngăn cản hai đứa con gái đó lại cho ta!”

Một chưởng của Tam gia bị Trào Phong thú ngăn cản, bị Trào Phong thú cản đường nên chỉ có thể hô to

Rất nhanh, liền có không ít người của Long Nha trại đuổi theo, nhưng đều bị Diệp Thiên dùng thiên phạt kiếm chém chết.

“Mẹ nó!”

Tam gia tức giận đến muốn nổ phổi, bị Trào Phong thú kéo lại khó thoát thân, liền tức giận hô: "Ngũ gia, ngươi đem thằng nhãi này làm thịt cho ta!”

Tứ gia và Ngũ gia đang hợp sức đối phó với Lục Đương gia Hắc Phong trại nghe vậy, lập tức rút người, hướng Diệp Thiên phát động tấn công.

So với Thập gia, Ngũ gia này lợi hại hơn rất nhiều.

Mặc dù thực lực của Diệp Thiên so với lúc trước mạnh hơn không ít, nhưng đối mặt với sự tấn công của Ngũ gia, vẫn là trong ba chiêu liền bị đánh nằm sấp trên mặt đất.

“Đồ chết tiệt, xem ta có thể làm thịt được ngươi hay không!”

Ngũ gia thần sắc lạnh lùng, tay nắm hai cái búa, cúi xuống, hướng Diệp Thiên đập tới.

Ngay sau đó. Gầm! Một tiếng rống như rồng thét vang lên.

Nghe tiếng gầm, Trào Phong thú mừng rỡ, hét lên: "Anh trai, mau bắt lấy tên khốn tay cầm hai cái búa lại!”

Nó nói tiếng thú, Ngũ gia nghe không hiểu.

Nhưng đột nhiên có một con vật đầu rồng, thân thú xuất hiện, nghe được lời Trào Phong thú, lúc này nó hướng Ngũ gia chạy tới. Trong lúc búa của ngũ gia sắp đập vào người Diệp Thiên.

Ầm ầm! Anh trai của Trào Phong thú là Tì Ngưu thú đã đâm trúng người ngũ gia.

"Aaa!"

Ngũ gia trong nháy mắt bị đụng bay ra ngoài.

Tì Ngưu thú cũng bị đụng lăn về sau mấy vòng mới dừng lại.

"Yêu thú chết tiệt! Nhìn xem tao giết mày thế nào!”

Ngũ gia bị đụng phải nên cực kì tức giận, lúc này cầm búa xông về phía Tì Ngưu thú.

Tì Ngưu thú này so với Trào Phong thú còn hung mãnh hơn, Ngũ gia cùng nó giao chiến vài chiêu, đã sợ tới mức cùng Tam gia hoán đổi đối thủ, Tam gia đối phó Tì Ngưu thú, Ngũ gia đối phó Trào Phong thú. Ba vị đương gia đều đang tập trung đối phó với hai con yêu thú, cho nên khi chỉ phải đối mặt với một đám lâu la, áp lực của Diệp Thiên nhỏ hơn rất nhiều.

Bất quá số lượng cướp của Long Nha trại quá nhiều, Diệp Thiên bên này vẫn ở thế bất lợi, rất nhiều yêu thú bị chém giết.

Lại nói tới Văn Tuyết Tâm và Đóa Đóa.

Một trăm triệu km, đối với Văn Tuyết Tâm đang ở cảnh giới đại thừa mà nói thì chỉ cần trong thời gian một chén trà là có thể đến nơi nên giờ phút này hai người bọn họ đã đi về phía đông nam cách đó 100 triệu km.

Khu vực này là địa bàn của Hắc Phong trại, không có tên cướp nào chặn đường cướp bóc, Văn Tuyết Tâm niệm thần chú liền có thể tìm thấy nơi có người ở. Cho nên nhanh chóng mang Đóa Đóa chạy qua.

Là một thị trấn.

Thông qua hỏi thăm, Văn Tuyết Tâm cùng Đóa Đóa rất nhanh liền tìm được doanh trại của Hắc Phong trại.

Doanh trại của Hắc Phong trại này cũng không phải là một tòa trại, mà là một tòa thành trì có dân số khoảng một tỷ người.

Tên của thành trì này là Hắc Phong trại.

Không có quầy hàng, không ai làm kinh doanh, ở khắp mọi nơi có thể nhìn thấy trẻ em chơi súng.

"Mẹ Tuyết Tâm, tòa thành trì này thật kỳ quái."

Đóa Đóa tò mò, thành trì lớn như vậy, nhưng ngay cả một người bán hàng cũng không có

Văn Tuyết Tâm nói: "Đây là doanh trại của bọn cướp, bọn chúng đi ra ngoài cướp tiền, sau đó đổi thành thức ăn và các vật tư khác thống nhất phân phối cho các hộ gia đình, cho nên người nhà không cần lao động, ở nhà trông trẻ con là được.”

"Ồ."

Đóa Đóa gật đầu.

“Các ngươi là ai?”

Đi đến phía trên của Hắc Phong trại, liền có một đám lâu la ngăn cản đường đi của Văn Tuyết Tâm và Đóa Đóa.

Văn Tuyết Tâm chỉ phương hướng, vội vàng nói: "Tôi đến báo tin, là lục gia của các người ở cách đây 100 triệu km, bị mấy vạn người của Long Nha trại vây quanh, muốn đem Lục gia của các ngươi và thủ hạ toàn bộ diệt khẩu, các ngươi mau dẫn người đi cứu Lục gia, nếu đến muộn liền không kịp!"

Thuộc hạ của Hắc Phong trại sửng sốt.

"Cô không đùa chứ? Long Nha trại vô duyên vô cớ muốn giết lục gia chúng ta làm gì?" Có một tên cướp không tin.

Đóa Đóa vội vàng nói: "Bọn họ bởi vì cướp đoạt người trong tay Lục gia, sinh ra mâu thuẫn, cho nên đánh nhau, mau đi cứu đi, muộn thì các ngươi chỉ có thể chờ nhận xác của Lục gia thôi, nếu các ngươi không tin, có thể cho người đi theo chúng tôi, nếu tôi lừa các ngươi, hai người chúng tôi mặc cho các ngươi xử trí!”

Đám cướp nghe vậy, liền có thể xác định Văn Tuyết Tâm và Đóa Đóa hình như không phải đang lừa gạt bọn họ.

"Ở lại trông chừng bọn họ, ta mang chuyện này đi báo cáo với Đại đương gia."

Có một tên cướp nói, sau đó nhanh chóng chạy về phía một trong những cung điện cao cấp nhất trong trại, sau đó bẩm báo tin tức cho đại đương gia.

"Cái gì!"

Đại đương gia nghe xong đã rất khiếp sợ.

Sau đó ra lệnh nói: "Bất kể là thật hay giả, trước tiên đi xem rồi nói sau, triệu tập tất các đương gia trong trại, mỗi người mang theo một vạn quân tinh nhuệ, đi theo hai cô gái ban nãy cùng ta đi cứu Lục gia!"

"Rõ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK