Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không sai!

Cái đạo nhân đó không phải là ai khác mà chính là Trấn Nguyên Tử!

Mọi người sớm đều đã hy vọng ông ta có thể xuất hiện rồi, nhưng mà ông ta vẫn luôn không có xuất hiện, vẫn luôn thủ cho cây cổ thụ nhân sâm mà không có đi ra ngoài, hại cho Hoàng Thiên Quân ở bên này thiếu đi một viên hãn tướng.

Thậm chí Thông Thiên Giáo Chủ cung đã hoài nghi chính mình đã bị Trấn Nguyên Tử lừa mất rồi!

Đây cũng là Đóa Đóa nhìn thấy ông ta đến, là nguyên nhân mà khóc vì vui mừng.

Cảm giác có Trấn Nguyên Tử cái kẻ không thật thà này lại khiến cho cô bé có một cảm giác an toàn rất lớn.

“Lợi hại thật đấy tam sư huynh.”

Trấn Nguyên Tử dừng bước chân lại, nhịn không được mà cảm thán một hơi, đồng thời cũng không quên đem ba người Diệp Thiên, Thông Thiên, Côn Bằng, hấp thụ đến phía sau ông ta, dường như là ông ta muốn tự mình ngăn cản.

Sau khi được ông ta hấp thụ ở đằng sau lưng, Diệp Thiên, Thông Thiên, Côn Bằng, thừa cơ đem cơ thể hợp hai vào thành một.

Mà Hồng Quân, cũng tạm thời dừng công kích lại, nhìn về phía của Trấn Nguyên Tử, trong mắt tràn ngập vẻ bất mãn.

Cũng trong lúc này, Nữ Oa và Lục Áp đi đến chiến trường.

“Ồ?”

Khi nhìn thấy Trấn Nguyên Tử, Nữ Oa và Lục Áp đều nhăn hết mặt lại.

“Cái tên Trấn Nguyên Tử này, sao lại còn có thể đến trước chúng ta được cơ chứ?”

Trấn Nguyên Tử ha ha mà cười một cái, nói: “Đừng có quên, ta đang ở trên thiên đạo, còn các người đang ở dưới thiên đạo, tóc độ của các ngươi chịu pháp tắc hạn chế của thiên đạo, còn tốc độ của ta thì không có bị, là gấp năm lần với tốc độ của các ngươi, tha cho các ngươi chạy trước một nén nhang, các ngươi cũng vẫn không thể chạy qua được ta.”

Nghe thấy ông ta nói như thế, Nữ Oa và Lục Áp mới nghĩ đến một điểm này, đã loại trừ được nghi hoặc.

Nhưng rất nhanh, Lục Áp có gì cũng không sợ mà nói: “Tôi nói này Trấn Nguyên Tử, ông không phải là muốn đuổi chúng tôi đi để rồi nhổ cây cổ thụ nhân sâm lên rồi chạy trốn hay sao, sao lại chạy đến đám người Thái Nhất bên này rồi, chính là sợ nhị sư huynh giết chết các ngươi đấy à?”

Trấn Nguyên Tử vuốt râu rồi cười cười: “Ta có nói qua ta muốn bỏ trốn hả? Ta chính là không muốn cây cổ thụ nhân sâm bị các ngươi hủy diệt thôi, thế nên mới đuổi các ngươi đi, ta lại đến đây, miễn cho có đánh nhau, cây cổ thụ nhân sâm mà bị các ngươi hủy diệt, vậy thì hỏng bét rồi.”

“Hừ!” Nữ Oa hừ một cái rồi nói: “Ngươi nhổ đi cây cổ thụ nhân sâm rồi đi trốn, hoặc là có thể bảo trụ được cây cổ thụ nhân sâm, cũng có thể bảo trụ được tính mạng của bản thân ông, nhưng ông hết lần này đến lần khác lại chạy đến đây, ông đến đây thì rõ ràng là tìm đường chết mà!”

Nói đến đây, bà ta hành lễ với lại Hồng Quân, nói: “Sư tôn, Trấn Nguyên Tử là điển hình của bên phái của Thái Nhất, đệ tử và sư huynh Lục Áp, vốn dĩ muốn đem ông ta kéo lại Ngũ Trang quán, đợi sư môn diệt xong Thái Nhất thì về thu nhận ông ta.”

“Tiếc rằng ông ta lại muốn động thủ với chúng con, khiến cho chúng con phải rời khỏi Ngũ Trang quán, vốn tưởng là ông ta muốn bỏ trốn, không ngờ rằng lại để cho ông ta chạy đến đây làm ảnh hưởng đến sư tôn diệt trừ Thái Nhất, vẫn mong sư tôn tha thứ cho đệ tử không thể nào ngăn chặn được Trấn Nguyên Tử.”

Hồng Quân khoát khoát vạt áo.

“Không sao, nhiều hơn một ông ta cũng không nhiều lắm, mà bớt đi ông ta cũng chả sao, đến thì cũng đã đến rồi, không có chuyện gì to mà không được cả.”

Ông ta căn bản không có để Trấn Nguyên Tử vào trong tầm mắt.

Nhìn chung toàn cục, thắng bại đã rõ ràng rồi.

Ông ta đi đối phó với lại Trấn Nguyên Tử, những người khác đều đi đối phó với lại Thái Nhất, Thông Thiên, Côn Bằng, hoàn toàn có thể đối phó được, đều có thể để cho Thái Nhất vừa tiền vào không được tế đàn rồi cuối cùng tàn hồn một đám.

Hơn nữa ông ta còn có thể sau khi đánh chết hoặc đánh chạy Trấn Nguyên Tử, quay về viện binh trợ giúp để diệt đám người Thái Nhất.

Có thể nói, Thiên Đình vẫn là nghiêng hướng về bên phía của Hồng Quân ông ta, thế nên ông ta cảm thấy không đặt chút áp lực nào cả.

“Ta nói này Trấn Nguyên lão huynh, ông nếu như sớm ngày đi ra chút thì chúng ta cũng sẽ không lâm vào thế cục bị động như thế này, bây giờ ông xem xem, đại quân năm trăm nghìn tỷ, đã bị đánh cho không còn đến hai trăm nghìn tỉ nữa rồi đây này.”

“Rồi lại xem bọn họ đi, Hồng Quân, Thái Thượng, Nguyên Thủy, Lục Áp, Nữ Oa, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn, Phục Hi, Thiên Hà, tất cả đều thánh nhân đỉnh cấp hoặc là cao cấp, mà chúng ta chỉ có ta, Thái Nhất đạo huynh, Côn Bằng đạo huynh, và một đám tàn binh bại tướng thôi.”

“So với thực lực như thế này, thì làm sao có thể đánh được lại cơ chứ?”

“Ông chỉ cần ra sớm hơn mấy ngày thôi, giúp cho bọn ta phá trận này, để Thái Nhất đạo huynh đạt được thần hồn cuối cùng đó, khôi phục lại đỉnh phong thực lực, cặn nửa mất mấy người của bọn họ, thì chúng ta cũng sẽ không bị động như thế.”

“Nói lời khó nghe quá, bây giờ ông xuất hiện, ta cao hứng không nổi được, bởi vì ông đã bỏ qua cái thời cơ tốt nhất rồi, bây giờ xuất hiện căn bản là không có nổi chút tác dụng nào nữa!”

Thông Thiên Giáo Chủ vô cùng đau lòng, lập tức oán trách.

Cũng không trách ông ta được.

Trên thực tế, Diệp Thiên, Côn Bằng, cùng với lại tất cả tướng dĩ của Hoàng Thiên Quân khác, đều sẽ nghĩ như vậy.

Trấn Nguyên Tử nếu như sớm ra trước mấy ngày, vậy thì có thể đỡ cao ốc bị nghiêng, có thể giúp đỡ bọn họ lợi danh sóng to mà thay đổi càn khôn, mà bây giờ xem ra, nhiều lắm thì đưa tan sửa ấm trong những ngày tuyết rơi, trên thực tế là không thể thay đổi được bất cứ tác dụng nào nữa, vô cùng vô dụng.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao ngoại trừ Đóa Đóa khóc trong vui mừng ra, thì những người khác không có một ai bởi vì Trấn NguyênTử đến được mà vui vẻ cả.

“Ha ha ha!”

Nghe được lời nói của Thông Thiên, đám người ở đối diện là Nguyên Thủy, Chuẩn Đề, Hạo Thiên, đều cười một cách vô cùng cao hứng.

“Trấn Nguyên Tử à Trấn Nguyên Tử, xem ra Địa Thư cũng không thể vạn năng được rồi, ngươi mặc dù có thể nhìn thấy được tương lai, nhưng mà đấy chưa hẳn là một kết quả chính xác nhất, bởi vì vạn vật trong thế gian này đều thay đổi trong nháy mắt, Địa Thư chỉ có thể cho để tham khảo thôi, không thể nào hoàn toàn xem là thật được, có lúc cũng sẽ có sai lầm, kết quả của hiện tại, là ngươi lúc đó nhìn thấy à?” Hạo Thiên Đại Đế đắc ý mà cười cợt rồi hỏi.

Trấn Nguyên Tử cười ha ha mà trả lời: “Là kết quả mà lần trước ta nhìn thấy đấy.”

“Vậy ngươi vì sao lại vẫn còn đến cơ chứ, không biết được cái loại kết quả mà ngươi nói này, là tai họa ngập đầu hả? Ngươi rõ ràng đã biết kết quả rồi, thì nên chạy trốn mới phải cơ chứ, còn chạy đến đây làm gì, hay là do ngươi cảm thấy có lỗi với lại Thái Nhất, muốn cùng sống cùng chết với lại hắn ta?” Nguyên Thủy Thiên Tôn nghi hoặc mà hỏi.

Dùng cái loại dối trá như Trấn Nguyên Tử mà nói, không nên chạy tới chịu chết mới phải chứ nhỉ, thế nên ông ta cũng có chút điểm không được hiểu cho lắm.

Trấn Nguyên Tử cười rồi nói: “Bởi vì tất thảy những chuyện mà mấy người đã làm, đều đã được ta khống chế rồi, một vòng đối quyết như thế này, ta muốn ai là chúa tể tam giới, ai có thể làm chúa tể tam giới, ta muốn ai chạy trốn về phía trời xa xăm, ai phải chạy trốn về phái trời xa đó, muốn ai chết, thì người đó liền phải chết.”

“Thế nên, mấy người nên vì ta đã đến mà cảm thấy sợ hãi đi, nếu không thì cười ta đến muộn rồi, cùng lúc với các ngươi cười, thì thật tình không ai có thể biết được ta đã một mức cười các ngươi ngu muội vô tri như thế nào.”

“Ừ?”

Nghe được những lời này của Trấn Nguyên Tử, những thánh nhân ở bên phía của Hồng Quân, đều hau mặt mà nhìn nhau, có chút không hiểu nổi được ý tứ của Trấn Nguyên Tử là như thế nào.

Hồng Quân nói: “Trấn Nguyên sư đệ à, ngươi đây là đang lấy tiến làm lùi, dựa vào miệng lưỡi mà cứu Thái Nhất có phải không? Cái thần hồn cuối cùng của Thái Nhất tôi không để cho Thái Nhất nhận được, ngươi cảm thấy việc ngươi đến, có thay đổi được càn khôn hay là không?”

“Đương nhiên, nếu như sư tôn xuất hiện giúp đỡ được Thái Nhất, thì ta cũng không nói gì, còn nếu như Thái Nhất mà không đến, thì đừng nói là một mình Trấn Nguyên Tử như ngươi, cho dù có là hai người Trấn Nguyên Tử hay là ba người Trấn Nguyên Tử, ta cũng vẫn có thể đem bọn họ diệt trừ ngươi, có tin hay không?”

“Tin, ta tin.” Trấn Nguyên Tử cười ha ha mà nói: “Luận đánh nhau, ba người ta cũng đều không đánh lại ông, điều này ta thừa nhận, nếu như ta để Thái Nhất có được cùng với thực lực không sai biệt với ngươi lắm, thì ngươi lại cẩn thận nghĩ lại một chút xem, người thua đó sẽ là ai đây?”

Nguyên Thủy Thiên Tôn cười cười rồi nói: “Một điểm này ta nghĩ tất cả mọi người đều không cần nghĩ.”

“Nếu như Thái Nhất lại có thực lực ngang bằng với lại Hồng Quân, thì việc ngăn chặn Hồng Quân lão tổ, Trấn Nguyên Tử ngươi, Thông Thiên, Côn Bằng đủ để cứng rắn mà tiếp đón những quý nhân ở bên phái trên, như thế chúng ta sẽ bại rất nhanh.”

“Nhưng mà ngươi đến muộn rồi Trấn Nguyên Tử à, ngươi nên đi trước khi mà Hồng Quân xuất quan, đem Lục Áp đạo nhân và Nữ Oa nương nương dọa đi, bởi như thế thì nhất định có thể nảy sinh việc hiệu quả thay đổi Càn Khôn.”

“Thế nên ta nghi ngờ, ngươi đem Địa Thư cho Thái Nhất, thế nên đến muộn rồi, không có năng lực cứu Thái Nhất, liền nghĩ đến việc dựa vào việc miệng lưỡi hù dọa ta, ngươi muốn nhiều hơn nữa, chỉ cần chúng ta không cho Thái Nhất vào tế đàn, vậy thì các ngươi cũng vĩnh viễn không thể nào thắng được chúng ta!”

“Ha ha!”

Trấn Nguyên Tử mở đầu mà cười vô cùng to.

“Một đám thế hệ ngu muội vô tri, chuyện đi đến ngày hôm nay mà vẫn cười bần hàn đến như thế, cái bần đạo kia sẽ cho ngươi chút không thể nào.”

Lời nói vừa dứt, Trấn Nguyên Tử tay áo run lên, cây cổ thụ nhân sâm ngang trời liền hiện ra.

Một giây sau!

Một bóng dáng từ bên trong của gốc cây mà đi ra.

“Điều này sao có thể được cơ chứ!”

Con mắt nhìn như muốn phát nổ luôn rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK