Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại có thể làm cho Hồng Quân sợ hãi, cũng chỉ có Hỗn Nguyên Lão Tổ.

Trong giây lát, nghe được thấy "Tham kiến Hỗn Nguyên Lão Tổ", không phải Hỗn Nguyên Lão Tổ xuất hiện chứ là cái gì.

Hồng Quân suýt bị hù chết, đang chuẩn bị chạy trốn.

Kết quả đột nhiên phát hiện, mọi người đang quỳ lạy, không phải là chân nhân Hỗn Nguyên Lão Tổ, bất quá là pho tượng Hỗn Nguyên Lão Tổ mà thôi.

“Haiiizzz.”

Hồng Quân thở phào một hơi.

Sau đó tức giận nói: “Cả đám các ngươi, ai nấy đều chỉ biết có mình, cũng không thông bào cho ta một tiếng, dọa ta hoảng hốt biết không."

"Đệ tử có tội."

Chúng tiên đều hành lễ nhận sai.

Hồng Quân khoát tay áo.

Rồi sau đó hừ nói: “Trấn Nguyên Tử, Thái Nhất, các ngươi đang làm cái quỷ gì. Có giỏi bước ra đơn đả độc đấu, đại chiến với ta không chết không ngừng, nếu không  cũng đừng lấy sư tôn ra đe dọa ta, như vậy ta sẽ khinh thường các ngươi.”

Trấn Nguyên Tử đáp lại thanh truyền đến.

"Hồng Quân, ngươi thật sự lá gan càng lúc càng lớn, nhìn thấy sư tôn cũng không hành lễ quỳ lạy, trong mắt ngươi còn có sư tôn không."

"Hừ."

Hồng Quân hừ nói: “Lấy sư tôn dọa ta sợ, còn muốn ta quỳ lạy, khinh ta là khỉ, có thể tùy tiện đùa giỡn đúng không."

"Mau đi ra cho ta, bằng không ta vào trong đó."

Trấn Nguyên Tử ha hả cười nói: “Sư tôn ở bên trong, ngươi chắc không dám tiến vào đâu."

Lúc này, Phục Hy nói: “Hồng Quân lão tổ, đây là Trấn Nguyên Tử dùng thủ thuật che mắt, hắn sợ lão nhân gia ngài đi vào, cho nên mới dùng pho tượng Hỗn Nguyên Lão Tổ dọa ngài thôi."

"Nếu đệ tử không đoán sai trong, bọn họ đang dùng kế hoãn binh, trước dùng pho tượng Hỗn Nguyên Lão Tổ trấn trụ ngài, để ngài không dám đi vào, đểThái Nhất tranh thủ sửa chữa trận pháp, bố trí trận pháp càng thêm cường đại hơn."

"Đến lúc đó, bọn họ trốn bên trong có thể vô tư không lo, mà ngài một khi đi vào, chỉ sợ cũng có vào không có ra thật."

"Cho nên đệ tử cả gan đề nghị, thừa dịp bọn họ chưa kịp bổ túc đại trận trở nên cường đại hơn, nhanh đi vào diệt bọn họ, nếu không bỏ qua thời cơ tốt nhất, về sau còn muốn giết bọn họ, sẽ khó như con kiến lên trời.”

Hồng Quân vừa nghe, nhất thời sửng sốt.

Ông ta không thể không thừa nhận, Phục Hy nói rất có lý.

Nếu trận pháp thực chặt chẽ, đủ để cho ong ta có vào không có ra, như vậy Trấn Nguyên Tử căn bản không cần làm phép thuật che mắt vừa rồi, lấy Hỗn Nguyên Lão Tổ ra hù dọa, dọa ông ta không dám đi vào, vậy bọn họ được cái gì.

Nhưng mà, phương pháp của bọn họ lại trái ngược.

Thả ra pho tượng Hỗn Nguyên Lão Tổ, đến hù dọa ông ta, đây là mục đích gì.

Thực hiển nhiên, là muốn hù dọa, không cho ông ta vào trận.

Mà không cho ông ta vào trận, có nghĩa là trận pháp không đủ để vây hẵm ông ta, hoặc là không đủ để giết ông ta, cũng không nắm chắc có thể bảo vệ bọn họ an toàn.

Nhưng lại sợ hãi ông ta đi vào, cho nên mới thả ra pho tượng Hỗn Nguyên Lão Tổ, trì hoãn ông ta đi vào trong trận.

"Ha ha ha.”

Nghĩ thông suốt rồi, Hồng Quân nhịn không được cười to.

"Trấn Nguyên Tử, ngươi thật đúng là thông minh bị thông minh hại, nếu ngươi không thả pho tượng sư tôn hù dọa ta, nói thật, ta còn thật không dám đi vào."

"Nhưng ngươi lại giấu đầu lòi đuôi, cố tình thả ra pho tượng sư tôn, còn nói trong trận có sư tôn, ngay cả ta cũng không dám bước vào."

"Giỏi lắm, ngươi làm ta sợ, không cho ta vào, chứng tỏ ngươi chột dạ, ta đây càng muốn vào, một lưới bắt hết ngươi và tất cả những kẻ liên quan."

Nói đến này, ông ta hô: “Các đệ tử, có can đảm thì cùng ta cùng nhau đi vào, giết bọn chúng không còn manh giáp."

Vừa nói, Hồng Quân vừa dẫn đầu vọt tới đại trận.

Ngay sau đó.

Phục Hy, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn, Nguyên Thủy, Thiên Hà, tất cả đều chiếu vào bên trong đại trận.

Chỉ còn lại có Ngọc Đế, Khương Tử Nha, Thái Thượng và một đám người không đi vào.

Thái Thượng là vì bảo vệ bọn họ.

Hơn nữa có chút hoài nghi, đó là một cái bẫy.

Cho nên không dám tùy tiện đi vào.

Hơn nữa Hồng Quân hóa thành yêu ma, khiến cho ông ta có chút bài xích, vì thế không muốn cùng làm bạn.

Đơn giản sẽ không đi vào, bên ngoài im lặng khoanh tay đứng nhìn.

Lần trước Hồng Quân thiết trận giết Thái Nhất, ông cũng không có tham dự.

Lần này Trấn Nguyên Tử thiết trận, cùng Thái Nhất liên thủ muốn giết Hồng Quân, ông ta cũng không muốn tham dự.

Càng là những tình huống này, hẳn là phải đợi mọi việc thuận lợi, chừa đường lui cho chính mình.

Nếu Hồng Quân thắng, ông ta có thể nói là mình đám người bảo vệ Ngọc Đế, vì thế không đi vào, sợ Thông Thiên trở về đánh lén này kia kia nọ..

Nếu Thái Nhất và Trấn Nguyên Tử thắng, ông ta có thể nói sẽ không gia nhập vào đội ngũ của Hồng Quân người đã hóa thành yêu ma và trợ giúp ma đầu đối phó Thái Nhất, chắc chắn sẽ được tha thứ.

Cứ như vậy, kết quả bất kể ai thắng ai thua, ông ta đều là người thắng.

Nếu Thái Thượng Lão Quân nếu không có đầu óc cỡ đó, sao có thể ngồi lên vị trí cao như vậy.

Đương nhiên, đám người Nguyên Thủy cũng không ngốc.

Bọn họ sở dĩ vọt vào.

Là bởi vì bọn họ biết, bọn họ không có đường lui, chỉ có thể vào không thể ra, một khi Hồng Quân bị đánh bại, chờ đợi bọn họ là cái chết, Thái Nhất tuyệt đối sẽ không tha thứ bọn họ.

Dù sao ngàn vạn năm trước, bọn họ đều tham dự vào việc giết Thái Nhất.

Thiên Hà dù chưa tham dự, nhưng hắn vốn chính là địch nhân của Thái Nhất, Thái Nhất thắng, hắn hẳn phải chết.

Tóm lại, thánh nhân không ai là kẻ ngu.

Chỉ có ai khéo đưa đẩy hơn ai thôi.

Mà Thái Thượng Lão Quân, hiển nhiên phải khéo đưa đẩy hơn so với đám người Nguyên Thủy, ông ta không cần địa vị rất cao, chỉ cần tiến được lùi được, vô luận ai cầm quyền, đều có phần nhỏ của ông ta, nhưng có điều là, nếu được phần hơn một chút, vậy cũng đủ.

Đây cũng là nguyên nhân hồi đó ông ta không tham gia giết Thái Nhất.

Nếu ông ta tham dự, Tam Thập Ngũ Trọng Thiên sẽ không phải là Nguyên Thủy, mà là Thái Thượng.

Lúc này trong trận.

"Ha ha"

Tiếng cười của đám người Diệp Thiên, Trấn Nguyên Tử, Côn Bằng vang lên.

"Hồng Quân, không phải chúng ta thông minh bị thông minh hại, là ngươi thông minh bị thông minh hại mới đúng, bày cái kế nhỏ là có thể nhử ngươi vào đây, chúng ta không sợ ngươi vào, chỉ sợ ngươi không vào thôi, bây giờ ngươi vào được, ngươi sẽ bị diệt dưới tay chúng ta, ngày này sang năm, chính là ngày giỗ của ngươi, người sống đến đây là tận rồi, Hồng Quân."

Thanh âm Trấn Nguyên Tử vang lên.

Đại trận trống rỗng, chung quanh giống như tinh hải, cuồn cuộn khôn cùng, chỉ có ngay chính giữa, là một pho tượng Hỗn Nguyên Lão Tổ, trừ cái đó ra, nhìn không thấy bất cứ ai hay đồ vật gì cả.

Đám người Hồng Quân, đều bị vây hãm trong không gian đen tối không thấy đáy này..

Nghe giọng Trấn Nguyên Tử, đám người Nguyên Thủy chỉ cảm thấy lưng chợt lạnh, một nỗi sợ hãi nhất thời thổi quét toàn thân.

Chúng ta trúng bẫy rồi sao.

"Hừ"

Hồng Quân hừ lạnh nói: “Trấn Nguyên Tử, đừng ở đây giả thần giả quỷ, nghĩ đặt một pho tượng sư tôn tại đây, rồi cuồng ngôn một phen, là có thể hù dọa ta, làm cho ta rối loạn, mặc cho các ngươi làm càn sao."

"Ngươi sai lầm rồi, mười phần sai.”

"Chỉ bằng trận pháp Trấn Nguyên Tử ngươi bày ra, năng lực ta là cái gì chứ."

"Ta cũng không tin, phá không được trận này của ngươi, có giỏi phóng ngựa lại đây, xem ai cười đến cuối cùng"

Ông ta cũng là kẻ tài cao gan lớn.

Còn nữa, chính là, thánh nhân ở địa vị này như ông ta, sẽ không thừa nhận sai lầm chính mình, không thừa nhận chính mình bị lừa.

"Đi."

Trấn Nguyên Tử nói: “Ngươi đã tự tin như vậy, tốt lắm, kế tiếp nên cho ngươi nếm thử chút mùi vị tuyệt vọng, cho ngươi biết, tài bày trận của Trấn Nguyên Tử ta sẽ không yếu nhược, chính là ta không thích biểu hiện mà thôi."

Nói đến này, ông ta hét lớn một tiếng:

"Vạn Tiên Trận, vận hành."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK