Lúc này, Hoàng Phủ Tư Thần ở trong Tiên Hải Mê Tung đã đi hết năm con đường, đến con đường thứ sáu thì có tám mươi mốt con đường khác nhau để lựa chọn.
Lúc đầu, Hoàng Phủ Tư Thần tương đối bình tĩnh, cậu bé vùi đầu chạy nhanh trên con đường cậu cho là đúng, nhưng lúc này, con đường rậm rạp phía trước làm cậu bé có cảm giác hoang mang không xác định được phương hướng.
"Không biết mình có đi nhầm đường không nhỉ? Nếu mình tính không sai thì phía trước chỉ còn lại ba con đường với ba sự lựa chọn nữa mà thôi. Nếu mình đi nhầm thì khác gì kiếm củi ba năm thiêu một giờ, mình ở đây cũng đã nửa năm rồi, cũng cất giấu cho mẹ không ít vật phẩm, giờ mà tay không trở về thì thật có lỗi với mẹ."
Cậu nói thầm trong lòng.
Cậu cảm thấy mọi thứ thật gian nan.
Chín lối đi, mỗi lối lại có tám mươi mốt con đường thông hành, nếu đi hết thì cậu không có đủ khả năng, thật sự còn khó hơn cả trúng vé số giải độc đắc rất rất nhiều lần.
Vé số cũng chỉ chọn ba mươi mấy chữ số trong dãy bảy chữ số. Còn cái này là tám mươi mốt con đường có chín con đường phải đi qua, hơn nữa vé số không lặp lại con số, mà cái này nếu không đánh dấu có khả năng sẽ quay trở lại con đường cũ.
Khó!
Quả thực rất khó!
Nguyên nhân chính là như vậy, trăm vạn năm qua, những người có thể đi qua Tiên Hải Mê Tung chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cũng có người đi được nhưng mất vài vạn năm, thậm chí là mấy trăm vạn năm, chung quy lại thì kết quả vẫn chỉ là công dã tràng.
Những điều đó Hoàng Phủ Tư Thần đã từng nghe qua lời kể của Vương Thuần Cương.
"Ha ha, thôi chọn bừa vậy, tốt nhất là tìm mọi cách để ra khỏi nơi quỷ quái này, không ra được thì về với mẹ thôi, cùng lắm thì than thở vài câu, hy vọng mẹ có thể tha thứ cho mình không ở bên cạnh mẹ nửa năm nay, bên cạnh đó, mình sẽ giảm bớt thời gian tu luyện, bù đắp cho những tháng ngày không ở bên cạnh mẹ, hy vọng mẹ sẽ tha thứ."
Cậu bé lẩm bẩm một mình, sau khi nói xong, cậu cong khóe môi cùng với nụ cười hồn nhiên của một đứa trẻ nên có.
Sau đó, cậu bé nhìn lại tám mươi mốt con đường ở trước mặt.
"Chọn con đường này vậy!"
Cậu bé đang định chạy vào con đường ở đối diện.
Đúng lúc này, có một cầu vồng từ từ dâng lên từ dưới chân cậu, ánh sáng lấp lánh phát ra.
Ngay sau đó, một vị lão đạo mặc bộ đồ trắng tinh xuất hiện, tay phe phẩy phất trần, Hoàng Phủ Tư Thần không tự chủ được bay lên, dừng lại ở trước mặt lão đạo.
Hoàng Phủ Tư Thần sợ ngây người, cật lực xoa hai mắt, quả thực cậu không thể tin được đây là thật sự, cậu nhìn về phía lão đạo, ánh mắt tràn ngập sợ hãi. Chấn động có, ngạc nhiên có, tất cả mọi thứ làm cậu hoang mang, cậu không dám tin những gì cậu thấy là sự thật.
"Ha ha!"
Lão đạo cười vài tiếng, vừa lòng nhìn Hoàng Phủ Tư Thần nói: "Không tồi không tồi, tuổi còn nhỏ mà đã là Thần Hải cảnh, hơn nữa còn tu luyện chính thống thuần túy nhất《 đại đạo tạo hóa quyết 》, toàn vũ trụ có vô vàn tu chân, tính ra cái này cũng được coi như là thiên chi kiêu tử, khó có được mới là thứ đáng quý nhất, tôi thấy cậu vẫn là một đứa con trai hiếu thảo."
"Đại đạo minh minh, thiện ác vô vàn, nhưng lấy hiếu làm đầu, cho dù có ác tâm cũng là tiểu ác, sẽ không vi phạm tới quy luật của đại đạo, những điều đó sẽ cùng tồn tại với đại đạo."
"Đi thôi cậu bé, tuy cậu đi nhầm đường, nhưng hiếu tâm của cậu cảm hóa được đại đạo, đại đạo phải tôi tới chỉ dẫn cho cậu con đường đúng để đi, cậu có thể đi theo cầu vồng về phía trước, tiên cũng sẽ ở trước mắt, bước qua cầu vồng này, cậu sẽ có được thứ cậu mong muốn."
Dứt lời, lão đạo hóa thành không khí, biến mất như một làn khói, không để lại một chút dấu vết.
"Cháu cảm ơn ông! Cháu cảm ơn ông nhiều lắm ạ!"
Lúc này, Hoàng Phủ Tư Thần sực tỉnh, cậu quỳ gối dập đầu ba cái rồi cao hứng chạy lên cầu vồng, chạy về phía tiên cung.
"Oa!"
Trước mặt Hoàng Phủ Tư Thần là tòa tiên cung cao tới vạn trượng, cậu ngẩn người, mắt chữ A mồm chữ O.
Kẽo kẹt!
Hai cánh cửa của tòa tiên cung chậm rãi mở ra, hàng vạn kim quang phát ra từ bên trong.
Hoàng Phủ Tư Thần lập tức phấn khởi.
Bởi vì Vương Thuần Cương từng nói với cậu, cửa tiên cung mở ra thì phải nhanh chân chạy vào tìm quả bảy màu ở trong cung điện.
Vì thế, cậu dồn ba bước thành một bước chạy vù lên cầu thang, gấp không chờ nổi bước lên chín trăm chín mươi chín bậc, đi vào bên trong.
Trong cung kim bích huy hoàng, các loại pháp bảo thần bình lập loè ánh sáng, một chùm hồ lô đều để ở trên bàn, bên cạnh có chú thích các loại đan dược được đựng ở bên trong.
Ở chính giữa tiên cũng là một cây ăn quả, trên đó có tám mươi mốt quả. Nó Có hình dáng giống với quả tim, chớp chớp ánh sáng.
giống
"Quả bảy màu ông Vương nói chắc là quả này!"
Hoàng Phủ Tư Thần nhìn cây ăn quả, lẩm bẩm trong miệng.
Vì để cho chắc chắn, cậu nhìn xung quanh kiểm tra hết một lần. Sau khi xác định ở đây chỉ có duy nhất một cây này, cậu liền chạy đến dưới gốc cây, như một con khỉ nhỏ, nhanh nhẹn bò lên cây, duỗi tay hái được một quả.
Chỉ một nháy mắt, cả tiên cũng đều biến mất.
Mấy ngàn tu sĩ tiến vào Tiên Hải Mê Tung cũng hiện ra bên ngoài, bay lơ lửng giữa không trung, Tiên Hải Mê Tung lập tức biến mất trong biển người.
"Sao lại thế này? Còn chưa tới mười lăm phút mà, sao Tiên Hải Mê Tung lại biến mất?"
Mấy ngàn tu sĩ lâm vào trầm tư.
Đúng lúc này, một cái đột ngột thanh âm vang lên.
"Ông Vương! Ông Vương! Ông xem! Cháu hái được quả bảy màu rồi nè!"
Âm thanh vang lên làm tất cả mọi người sửng sốt.
Giây tiếp theo!
Tất cả tu sĩ ở đây đồng loạt xoay người, không ai nói ai, ánh mắt bọn họ tập trung nhìn sang người phát ra giọng nói, là một cậu bé, trên tay cậu đang cầm một quả bảy màu.
"Tên tiểu tử này cũng tiến vào tiên cung, chẳng lẽ cậu ta có được cơ duyên?"
Trong lúc nhất thời, trong lòng mọi người đều xuất hiện nghi vấn.
"Tiểu tử cậu mau đưa cơ duyên cho tôi, nếu không tôi cho cậu biết tay!"
Không biết là ai lên tiếng.
Chỉ một lúc sau, mấy ngàn tu sĩ như đàn ong vỡ tổ, cùng hưởng ứng nhào về phía Hoàng Phủ Tư Thần.
Hoàng Phủ Tư Thần thấy thế, sắc mặt đột nhiên biến đổi, nhanh chóng thu hồi quả bảy màu vào trong không gian, xoay người chạy trốn.
Kết quả là lúc cậu xoay người lại kiểm tra thì phát hiện một tinh phẩm thần binh đang đi về phía cậu, đường kiếm đâm thẳng hướng vào ngực cậu.
"A!!!"
Cậu bé thét lên chói tai.
Đúng vào lúc này, một tinh quang phóng tới, đánh thẳng vào tinh phẩm thần binh.
Bang!
Tinh phẩm thần binh bị tinh quang đập nát.
Mọi người thấy rõ ràng là một lão nhân cưỡi hoa mai, xuất hiện ở bên cạnh Hoàng Phủ Tư Thần, ông ấy hất tay áo, đánh bay mấy trăm tu sĩ, sau đó nói: "Tiểu tử thúi, không phải ông đã dặn cháu nhiều lần rồi sao, nếu vào được tiên cung, hái được quả bảy màu thì phải ăn ngay, sao cháu không ăn luôn mà còn lấy ra khoe?"
"Cháu cháu cháu... cháu muốn đem về cho mẹ cháu ăn, mẹ cháu có tu vi cao, ăn vào sẽ càng thêm lợi hại, bọn họ sẽ giúp ông và các tướng sĩ Bắc Lương báo thù." Hoàng Phủ Tư Thần nói.
"Cháu..."
Vương Thuần Cương suýt chút nữa tức ói máu: "Cho mẹ cháu ăn làm cái gì, cũng chẳng thể sử dụng được, mẹ cháu tu luyện chính là đạo thống rác rưởi, còn cháu tu luyện chính là đạo thống cao cấp, chỉ khi cháu ăn thì mới có cơ hội giúp ông trở thành tiên, mẹ cháu ăn vĩnh viễn cũng không giúp ông trở thành tiên được, cháu nhanh ăn đi!"
"Không muốn!"
Hoàng Phủ Tư Thần quay đầu sang hướng khác.
Vương Thuần Cương tức giận.
Lúc này, không biết là ai tiếp tục la lên:
"Giết tên tiểu tử này rồi đoạt cơ duyên đi!"
Chỉ trong chốc lát, tiên pháp che trời lấp đất hướng về phía một già một trẻ bên này. "Đi!"
Vương Thuần Cương hất tay áo, đánh về phía tiên pháp dày đặc đang công kích về hướng này, khinh thường nói: "Một đám người bèo bọt, lão phu là Vương Thuần Cương, Hóa Thần cảnh đỉnh phong. Nếu không phải lão phu muốn trở thành tiên, không sát sanh, sợ mất đi đạo tâm, thì các người đã sớm không còn tồn tại trên thế gian này, còn không mau cút ra xa một chút!"
"Cái gì!" Ông ấy vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, hoảng sợ, sôi nổi lui về phía sau.
"Ông ông ông... ông ta chính là người của năm ngàn năm trước, có được cơ duyên từ Tiên Hải Mê Tung, từ hóa thần nhập môn tiến thẳng đến hóa thần đỉnh phong Vương Thuần Cương Vương Thiên Quân?"
"Hình như là ông ta, hôm nay tôi đến Lầu Thông Thiên ở Hải Lăng thành, chính tại tôi nghe thấy Vương chưởng quây kêu ông ta là ông cố, mà cháu cố của Vương Thuần Cương chính là Vương chưởng quầy."
"Ôi trời! Ông ta chính là người đạt được cơ duyên năm ngàn năm trước đấy à, bây giờ cháu của ông ta lại đạt được cơ duyên, một nhà được hai lần cơ duyên, chỉ sợ toàn Bắc Hàn này chỉ có gia đình họ Vương mới được như vậy?"
Vương Thuần Cương dòng tai nghe mọi người bàn tán xôn xao, ông ấy nhìn Hoàng Phủ Tư Thần đắc ý nói: "Nghe mọi người nói không, ông Vương ăn quả bảy màu, tu vi tăng mạnh, chỉ cần thét một tiếng cũng có thể dọa được bọn họ, cháu muốn uy phong như ông thì nhanh ăn quả bảy màu đi."
"Tu vi cháu thấp, có ăn thì tu vi cũng không cao được như ông Vương đâu, cháu vẫn muốn đem cái này về cho mẹ cháu ăn, mẹ cháu ăn xong sẽ có rất nhiều người sợ bà ấy ở Thiên Hoang." Hoàng Phủ Tư Thần nói, đôi mắt nhìn chằm chằm Vương Thuần Cương, một bộ dạng ông đừng nghĩ ông có thể gạt được cháu.
Vương Thuần Cương: "....."
Ông ấy chỉ cảm thấy ông ấy sắp bị cậu bé chọc tức chết rồi.
"Cháu ngoan, chúng ta cùng nhau hồi phủ trước đi, ông Vương không tin mẹ cháu sẽ ăn cái này." Ông ấy trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Tư Thần.
Hoàng Phủ Tư Thần cũng nhớ mẹ, lập tức theo ông ấy quay về.
Đúng lúc vào lúc này, một thanh âm đột ngột vang lên:
"Vương Thuần Cương, năm ngàn năm trước ông có được cơ duyên, năm ngàn năm sau, cháu trai của ông lại có được cơ duyên, thật đáng hâm mộ, cũng may lần này cậu bé không ăn luôn, mau giao nộp cơ duyên cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí."v