Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đầu Thái Thượng Nguyên Thủy vẫn còn nghĩ rằng phù tăng tốc của bọn họ rất nhanh, so với đám người Diệp Thiên thì bọn họ có thể trở lại chiến trường ở núi Tu Di sớm hơn, sau đó phát động một đợt tấn công tàn khốc vào Hoàng Thiên Quân, có thể tiêu diệt được một nửa đội quân Hoàng Thiên Quân trước khi đám người Diệp Thiên đang vội vàng quay trở lại.

Và điều quan trọng nhất chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn muốn tiêu diệt tên phản nghịch Thân Công Báo.

Nhưng bọn họ không ngờ phù gia tốc của Thiên Hà đã bị nổ, đám người Diệp Thiên dùng phù gia tốc của Thiên Hà, tốc độ cũng nhanh không kém bọn họ, cho nên bọn họ không có cách nào đánh lén Hoàng Thiên Quân một trận.

Lúc này bên phía núi Tu Di.

Tám mươi phần trăm trong số hơn hai trăm vạn triệu quân đi từ núi Cầm Biên đã đến Núi Tu Di, còn hai mươi phần trăm số quân còn lại đã bị đám người Diệp Thiên giết chết trên biển khi đi đến núi Cầm Biên trước đó. 

Nhưng với việc bổ sung gần hai trăm vạn triệu quân, sức mạnh của đội quân Thiên Đình lập tức tăng lên.

Hoàng Thiên Quân biết không thể đánh lại, cho nên dưới sự đề nghị của Thân Công Báo, bọn họ nhanh chóng rút lui về phía sau, kéo dài khoảng cách, mà bên phía Thiên Đình lại muốn trấn thủ núi Tu Di cho nên không hề đuổi theo, cứ thế hai đội quân giữ thế giằng co khi cách nhau năm mươi nghìn cây số.

“Cũng không biết bên phía núi Cầm Biên có thể trụ vững được hay không.”

Khương Tử Nha nhìn về hướng núi Cầm Biên với vẻ mặt u sầu.

“Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, vậy hẳn là có thể cầm cự được, dù sao thực lực của ba vị thánh nhân Nguyên Thủy, Thái Thượng và Thiên Hà hợp lại vẫm cao hơn so với Thông Thiên, Côn Bằng, Thái Nhất. Chỉ cần không rời khỏi núi Cầm Biên, giao chiến không ở tế đàn, vậy thì Thái Nhất cũng không có cách nào đến gần tế đàn, từ đó không có cách nào mở ra tế đàn.”

Hạo Thiên Đại Đế nói ra suy nghĩ của mình.

Sau đó ông ta lại nói thêm một câu: “Đương nhiên, không thể loại trừ khả năng ba người bọn họ không hiểu được tính khả thi của phương pháp này, nếu như biết được phương pháp này, thế thì sẽ không thể nào mất đi núi Cầm Biên được.”

“Vậy tại sao vừa rồi ngài không nhắc sư tôn và sư bá của chúng ta một chút?” Quảng Thành Tử hỏi.

Hạo Thiên Đại Đế nói: “Bản soái cũng vừa mới nghĩ ra đây thôi, trước đó ta cũng không nghĩ đến phương pháp này, nhưng bản soái cảm thấy đã hơn một ngày rồi mà bọn họ vẫn chưa trở về, vậy thì nhất định đã dùng phương pháp này rồi, cho nên Thái Nhất không thể mở được tế đàn, vì vậy bọn họ mới chưa trở lại.”

Mọi người cũng cảm thấy câu nói này có lý.

“Nhìn kìa.”

Đột nhiên có người hét lên: “Hình như là Thiên Hà lão tổ đã trở lại.”

Mọi người nhìn về phía bên đó.

Quả thật đã nhìn thấy một dáng người chật vật trở về.

Đây không phải là lão tổ Thiên Hà thì còn là ai nữa?

“Không hay rồi.”

Sắc mặt của Hạo Thiên thay đổi rõ rệt: “Thân thể của đạo hữu Thiên Hà không còn nữa, chỉ còn thần hồn trở về, xem ra tế đàn ở núi Cầm Biên đã bị mở ra, cho nên bị Thái Nhất đánh nát thân thể.”

Ông ta vừa nói dứt câu thì Thiên Hà lão tổ ngã xuống bên ngoài lều lớn của trung quân, ông ta ngã ngồi trên mặt đất, há miệng thở hổn hển.

“Đạo hữu Thiên Hà, tại sao thân thể lại không còn? Hơn nữa, tại sao chỉ có một mình ông trở về, Nguyên Thủy Thái Thượng đâu rồi?” Hạo Thiên Đại Đế vội vàng hỏi.

Ông ta lo sợ Diệp Thiên đã mở ra tế đàn, sức mạnh tăng vọt, tiêu diệt Nguyên Thủy Thái Thượng, thế thì bên phía núi Tu Di kia cũng không cần phải canh giữ nữa.

“Đã bị Thái Nhất cho nổ tung rồi.”

Thiên Hà lão tổ đau buồn nói: “Nếu sớm biết sẽ như thế này, chắc chắn bần đạo sẽ không tới giúp các người, như vậy cũng sẽ không rơi vào tình trạng như bây giờ.”

Sau đó, ông ta tức giận mắng Hạo Thiên: “Nếu như không phải do ông ngăn cản thì bần đạo đã phá vỡ cảnh giới, nói không chừng bần đạo đã bước vào đại đạo cảnh thất trọng rồi, làm gì đến mức rơi vào kết cục như thế này?”

Hạo Thiên bị mắng chửi xối xả, nhưng cũng không dám nói bất cứ điều gì.

Ông ta có thể hiểu được cảm giác của lão tổ Thiên Hà.

“Có phải Thái Nhất đã mở ra tế đàn rồi không?” Khương Tử Nha hỏi.

Thiên Hà lão tổ gật đầu.

“Trọng cảnh thứ mấy?” Khương Tử Nha lại hỏi tiếp.

“Hẳn là giống với bần đạo, nhưng vẫn chưa bước vào thất trọng cảnh.”

“Vậy là tốt rồi.”

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Vẫn chưa tiến vào cảnh thất trọng, vậy thì núi Tu Di vẫn còn có thể bảo vệ thêm một chút, nhưng nếu như đã bước vào cảnh thất trọng, vậy thì núi Tu Di khó mà giữ được.

Qua một lúc sau, Thái Thượng Nguyên Thủy trở lại nơi đóng quân.

Đám người Diệp Thiên cũng trở lại quân đội.

“Phụ hoàng, chuyện như thế nào rồi, đã mở ra tế đàn ở núi Cầm Biên chưa?”

Đóa Đóa và Diệp Chiến đều vội vàng không thể chờ được hỏi ngay.

“Mở ra rồi.”

Diệp Thiên cười trả lời.

“Tốt quá rồi.”

Đóa Đóa và Diệp Chiến vô cùng kích động.

Bởi vì hiện tại cách khoảnh khắc mà mẹ của hai đứa sống lại đã gần hơn một bước nữa.

Tất cả tướng sĩ cũng vô cùng vui mừng.

“Chúc mừng Bệ hạ, chúc mừng Bệ hạ.”

Thân Công Báo nói lời chúc mừng.

“Chúc mừng Bệ hạ, chúc mừng Bệ hạ.”

Toàn thể tướng sĩ cũng rối rít nói lời chúc mừng.

Diệp Thiên cũng vô cùng vui vẻ, hiện tại thực lực của anh đã đạt tới đại đạo cảnh lục trọng đại viên mãn, nếu như mở ra được tế đàn của núi Tu Di, vậy thì anh tin tưởng thực lực của mình ít nhất cũng có thể tiến vào cảnh cửu trọng.

Theo như lời nói của giáo chủ Thông Thiên, Hồng Quân bước vào cảnh cửu trọng mới chỉ được năm triệu năm, cách lúc đạt được đại viên mãn vẫn còn lâu.

Theo như ý của người này thì chỉ cần anh bước vào cảnh cửu trọng, vậy thì anh có thể đánh một trận với Hồng Quân, Trấn Nguyên Tử sẽ ra tay trợ giúp một chút, một khi có thể vây giữ Hồng Quân ở bên trong Tứ Tượng Phong Thiên Quyết, vậy thì có thể lập tức giết những trấn khác bên trong Tứ Tượng Phong Thiên Quyết.

Sau khi có được ký ức thứ tám, anh hợp nhất với ký ức trước đó, cũng hiểu biết rõ ràng hơn về những chuyện cũ ở quá khứ, mặc dù ký ức về quá khứ vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng hiện tại trong trí nhớ của anh đã có một số đoạn hội thoại về trước đây, lúc anh bị Hồng Quân nhốt trong trận đồ giết chết.

Như sau:

“Hạo Thiên mưu phản là do ngươi xúi giục sao?”

“Đúng thế, chính là do ta đã xúi giục.”

“Hồng Quân, sao ngươi dám làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, ngươi muốn giết vua soán ngôi sao?”

“Đại sư huynh, ngươi sai rồi, ta không có hứng thú đối với ngôi vị hoàng đế, ta chỉ muốn chứng minh rằng, nếu như ngươi có thể làm thiên đế, vậy thì ta cũng có thể. Chỉ là ta không muốn làm thiên đế, ta chỉ muốn chứng minh năng lực của bản thân mà thôi, cũng muốn để cho sư tôn nhìn thấy, thật ra ta không hề thua kém gì ngươi hết, ông ta thiên vị ngươi, đối xử không công bằng chính là sai lầm.”

“Ăn nói bừa bãi, ngươi dám bất kính với sư tôn như vậy, chẳng lẽ ngươi không sợ sư tôn xuất hiện, xử lí tên nghịch đồ là ngươi sao?”

“Ha ha, sư tôn sẽ không xuất hiện đâu, ông ta đã nói rồi, đạo pháp là tự nhiên, vạn vật đều phải thuận theo tự nhiên, ông ấy làm đại đạo, không thể vi phạm nguyên tắc của quy luật tự nhiên, nếu không đạo pháp tự nhiên chính là một câu nói suông. Băng dày ba thước không phải chỉ do trời lạnh một ngày, hôm nay ngươi bị ta vây giữ trong trận đồ, nguyên nhân xuất phát chính là từ sự thiên vị của sư tôn, bây giờ chính là kết quả. Tất cả mọi chuyện đều là thuận theo sự phát triển của tự nhiên, nếu như ông ta ra mặt ngăn cản, vậy thì sẽ vi phạm nguyên tắc phát triển theo tự nhiên của vạn vật, cho nên cái chết của ngươi cũng là thuận theo quy tắc của của tự nhiên, sư tôn không thể thay đổi. Nếu như ông ta xuất hiện, cũng sẽ chỉ giúp ta giết ngươi, sẽ không cứu ngươi đâu. Giết ngươi là thuận theo quy tắc của tự nhiên, cứu ngươi chính là vi phạm nguyên tắc của tự nhiên.”

“Trẫm có nằm mơ cũng không thể nào ngờ, Hồng Quân ngươi nhìn có vẻ hàm hậu trung thực, lại có thể có một mặt u ám như vậy, uổng công cho ta còn coi ngươi là sư đệ, ban cho ngươi cùng các đệ tử của ngươi địa vị tối cao, nhưng không ngờ ngươi lại muốn giết ta, ngươi đúng là một con sói mắt trắng.”

Đoạn kí ức đến đây thì bị gián đoạn.

Nhớ lại quá khứ, Diệp Thiên hận Hồng Quân đến mức nghiến răng nghiến lợi, mở miệng nói: “Tập hợp đại quân, tấn công một đợt thử xem có thể chiếm được núi Tu Di hay không.”

“Vâng thưa bệ hạ.”

A Tu La lập tức đi tập hợp quân đội.

Rất nhanh.

Sau khi tập hợp quân đội xong, nhanh chóng di chuyển về phía núi Tu Di.

“Đến rồi, đến rồi, bọn họ đến rồi, bọn họ muốn tấn công núi Tu Di.”

Bên phía Thiên Đình, tất cả binh lính đều trở nên căng thẳng.

Bởi vì bọn họ đều biết rằng Thái Nhất đã là một nửa Thiên Đạo rồi.

Mà lão tổ Thiên Hà đã bị đánh đến thương tích, thực lực đã bị giảm mạnh, hơn nữa vẫn còn rất nhiều đội quân vẫn chưa đến tập hợp ở đây, một khi bắt đầu chiến đấu, vậy thì thật sự có thể không thể chống chọi được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK