Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân thể mềm mại của Hoàng Phủ Tang run lên.

“Chị hai, chuyện này chị không được nói lung tung đâu.”

Cô ta đặc biệt sợ, sợ Diệp Thiên biết Thẩm An Kỳ nói chuyện này với cô ta thì hậu quả sẽ rất thảm hại!

“Em không nghĩ như vậy?”Thẩm An Kỳ cười hỏi.

Hoàng Phủ Tang im lặng.

Cô ta không nghĩ vậy sao?

Trong lòng cô ta cũng như gương sáng, Bảo Bảo là con trai cả, Bảo Bảo hẳn nên là thiếu soái, nhưng mà Diệp Thiên lại phong cho Tư Thần làm thiếu soái, trong lòng của Bảo Bảo và Tần Liên Tâm hẳn là sẽ không vui. Chuyện này không cần nghĩ cũng biết, nếu đổi lại cô ta là Tần Liên Tâm thì trong lòng cô ta hẳn cũng sẽ không vui. Dù sao thì Bảo Bảo cũng chính là con trai trưởng, từ trước đến nay đều là lập trưởng không lập ấu, lập trưởng không lập tài.

Cô ta đã sống trên Trái Đất lâu như vậy rồi nên cũng đã đọc rất nhiều sách cổ ở đó, cô ta vẫn biết sự thật này.

Nhưng mà Diệp Thiên lại phong Tư Thần làm thiếu soái, hơn nữa cũng không trọng dụng Bảo Bảo và Lạc Lạc. Hôm nay lại Lạc Lạc chủ động chạy tới nghe việc quân sự, chỉ cần không ngốc thì cũng biết Tần Liên Tâm đã sắp xếp cho Lạc Lạc làm như vậy. Rõ ràng là Tần Liên Tâm không muốn con mình thua kém những đứa con do vợ lẽ khác sinh ra. Hoặc cũng có thể là do Tần Liên Tâm sợ Tư Thần có công, sau này lập thái tử thì các tướng lĩnh đều hiểu và sẽ ủng hộ Tư Thần làm thái tử nên đã đẩy Lạc Lạc đi học quân sự, muốn Lạc Lạc và Tư Thần đối đầu với nhau.

Đối với việc Bảo Bảo không đi học quân sự thì rõ ràng là Tần Liên Tâm có ý định đẩy Bảo Bảo lên vị trí thái tử. Thái tử cũng không cần thiết phải biết đánh trận, chỉ cần biết cách cai trị thiên hạ, còn đánh trận là việc của các võ tướng. Vì vậy, ván cờ của Tần Liên Tâm là dùng hai người đoạt thiên hạ.

Cô muốn để Bảo Bảo lo việc chính vụ và Lạc Lạc lo việc quân sự để có thể nắm chắc cả hai đầu, để mình có thể kiểm soát tình hình chung mà không cho người khác cơ hội!

“Chị nghĩ như thế nào thì có ích lợi gì?”

Hoàng Phủ Tang cười khổ: “Em chỉ là vợ lẽ, khi con trai em được sủng ái chị ta muốn chèn ép con trai em, em cũng không thể đi than thở với chồng mình đúng không? Còn nếu mà em đi tìm chị ta nói chuyện thì chị ta sẽ thổi gió bên tai chồng, nếu như vậy thật thì em sợ rằng tiền đồ tương lai của Tư Thần sẽ bị phá hủy.”

“Vì vậy, em chỉ có thể hy vọng rằng Tư Thần của em có thể có chút tiền đồ, chỉ cần không thua Lạc Lạc là được.”

Thẩm An Kỳ cười với cô ta: “Chị có lòng tin với Tư Thần lắm, thằng bé đã mà Bắc Lương Vương nhiều năm như vậy rồi thì hẳn đã có kinh nghiệm dẫn binh đánh trận. Hơn nữa chồng chúng ta cũng hẳn là coi trọng thằng bé cho nên mới để thằng bé trở thành thiếu soái.”

“Chỉ là Tư Thần, đứa nhỏ không này lại không thân thiết với ba của thằng bé lắm, luôn cảm thấy thằng bé trầm mặc và hơi ít nói, hơn nữa còn có chút tự ti. Chị chỉ sợ thằng bé sẽ nhường Lạc Lạc, cho nên em phải căn dặn Tư Thần cho thật kỹ, tốt nhất là đừng cho Lạc Lạc giành được cơ hội.”

“Chỉ cần Tư Thần đánh trận này thật đẹp mắt và tạo được uy tín trong đại quân thì chị ta sẽ khó có thể đánh đổ Tư Thần, nếu không thì với địa vị của cô ta thì em sẽ bị thiệt đó, có biết chưa?”

Hoàng Phủ Tang không trả lời, mà hỏi Thẩm An Kỳ: “Dường như chị rất hy vọng em thắng chị Liên Tâm?”

Thẩm An Kỳ nói: “Vốn dĩ tối nay chồng định đến chỗ chị, nhưng anh ấy lại đi tìm chị ta. Chị ta không trân trọng cơ hội được chung đụng với chồng mình mà ban đêm ban hôm còn chạy đến phòng Lạc Lạc và Bảo Bảo. Nếu chị ta không quý trọng chồng mình thì thôi đi, vậy mà còn không cho chồng quay lại với chị cho nên chị giận chị ta. Đương nhiên là chị mong em có thể thắng chị ta, nếu không thì chị ta càng đắc thế thì chồng càng muốn đến với chị ta và chúng ta sẽ có ít cơ hội hơn.”

Hoàng Phủ Tang gật đầu: “Em hiểu rồi.”

“Vậy chị về trước đây.”

Thẩm An Kỳ mỉm cười vẫy tay rồi rời khỏi phòng của Hoàng Phủ Tang.

“Ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, vào thời hoàng đế Đường Thái Tông một số người con lợi hại tranh đấu với nhau kết quả là đều bị phế bỏ, cuối cùng thì Lý Trị đã đã nhặt được món hời lớn. Các con trai của họ càng đấu hăng thì sẽ càng có nhiều cơ hội tốt cho con trai mình. Vì tương lai của con trai mình và cũng vì con cái của nhà họ Diệp nên mình sẽ càng kích động họ!”

Thẩm An Kỳ nghĩ thầm.

Sau khi Thẩm An Kỳ rời đi thì Hoàng Phủ Tang đã đến phòng của Hoàng Phủ Tư Thần.

“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”

Hoàng Phủ Tư Thần hỏi.

“Linh Nhi, con đưa đứa trẻ ra ngoài trước đi, mẹ muốn nói vài lời với Tư Thần.” Hoàng Phủ Tang nhìn Lam Linh Nhi nói.

Lam Linh Nhi mang đứa trẻ ra khỏi phòng, Hoàng Phủ Tang nói: “Tư Thần, ba của con đã phong cho con làm thiếu soái rồi, con cảm thấy thế nào?”

“Ba đối xử với con rất tốt.”

Hoàng Phủ Tư Thần đáp.

“Đối với con rất tốt.” Hoàng Phủ Tang nắm lấy tay con trai, tha thiết nói: “Ba của con cảm thấy nợ con nên muốn bù đắp cho con. Ba con đã cho con một khoảng trời lớn như vậy để con biểu hiện thì con phải biểu hiện cho thật tốt đừng để ba con thất vọng đó có biết không?”

Hoàng Phủ Tư Thần cười: “Mẹ, không dối gạt mẹ, ngày mai con định đi tìm ba một mình để từ chức thiếu soái, dành nhiều thời gian hơn cho mẹ với Linh Nhi và các con của mình.”

Hoàng Phủ Tang vừa nghe xong thì đột nhiên sa sầm nét mặt: “Cái đứa nhỏ này, sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ? Ba con đang cố gắng hết sức để bù đắp những gì đã nợ nần cho con đó, làm sao con lại không biết quý trọng cơ chứ. Hơn nữa còn còn muốn từ bỏ chức thiếu soái mà ba con cho con, đến lúc đó thì ba con sẽ cảm thấy khó chịu lắm đó, con có biết không hả.”

“Không phải vậy đâu mẹ.”

Hoàng Phủ Tư Thần lắc đầu và nói: “Con biết rằng ba đối xử tốt với con là để bù đắp món nợ mà ông ấy đã nợ con, con đã không còn hận ba từ lâu rồi. Lý do khiến con không thể hòa vào gia đình này là vì năm đó ở Bắc Lương thì con đã tận mắt chứng kiến chính quyền Bắc Lương của ông ngoại đã bị phá hủy bởi cuộc đấu tranh giành quyền lực của mấy người cậu.”

“Vì vậy, con không muốn trở thành một thành viên của đại gia đình này. Con muốn sống một cuộc sống không có anh em, khi trận chiến của ba con kết thúc và sau tiệc mừng thắng lợi thì con sẽ trở lại Thiên Hoang Tinh làm Bắc Lương Vương của con. Con sẽ tránh xa những người anh em của con, ít nhất thì trong tương lai khi các con của ba đang tranh đấu giành chính quyền thì không có con trong đó.”

“Ông ngoại là nỗi đau trong tim con, con không muốn ba con sẽ lưu lạc đến kết cục giống như ông ngoại của con, mẹ có hiểu không?”

“Đây cũng nguyên nhân tại sao con không muốn trở thành một thành viên trong đại gia đình này, hơn nữa cũng không thể nói rằng con ghét anh em mình đúng không? Vì vậy con chỉ có thể giả vờ ghét ba mình để mọi người hiểu và sẽ không chỉ mũi nhọn vào mẹ.”’

“Chỉ là, nếu như vậy thì thật là đã làm khó ba con rồi.”

Khi nghe những lời này thì Hoàng Phủ Tang chìm vào im lặng thật lâu.

Lúc này thì cửa bị người ta đẩy ra.

Lam Linh Nhi giận dữ chạy vào.

“Hoàng Phủ Tư Thần, anh chỉ biết suy nghĩ về bản thân mình. Anh đã nghĩ cho em, cho con và cho mẹ chưa?”

“Anh rõ ràng là ôm chí lớn và rất có tài năng, rõ ràng là anh có thể giúp ba anh dẹp yên thiên hạ mà! Thế thì tại sao anh không cố gắng thể hiện tốt mà lại cam tâm sống ở một tinh cầu nhỏ như Thiên Hoang Tinh và sống cuộc sống như một người dân quê?”

“Từ Trái Đất đến Tiên Thổ, trên đoạn đường này thì một tinh cầu lại lớn hơn một tinh cầu, một tinh cầu lại náo nhiệt hơn một tinh cầu. Chỉ cần tùy tiện chọn một tinh cầu thì nó lại tốt hơn Thiên Hoang Tinh gấp ngàn lần, thậm chí là gấp trăm vạn lần.”

“Về phần Tử Vi Tinh, nghe nói nó lớn hơn Thiên Hoang Tinh gấp mười triệu lần, dân số gấp tỷ lần, chúng ta sống ở Tử Vi Tinh không phải là tốt hơn sao? Tại sao anh lại muốn trở về Thiên Hoang Tinh nhỏ bé kia?”

“Anh sợ con của ba anh tranh giành quyền lực, chẳng lẽ anh trốn đi rồi thì bọn họ sẽ không tranh giành quyền lực nữa sao?”

“Nếu phải chém giết thì nên chém giết, nếu đã vậy thì tại sao anh không ở bên cạnh ba mà trổ tài, đánh bại từng người một, trở thành người kế vị của ba?”

“Nếu được như vậy thì không những anh có mặt mũi mà em cũng có mặt mũi, con cái cũng và mẹ cũng có mặt mũi hơn. Nếu vậy thì mẹ cũng không cần phải nuốt giận vào bụng trước mặt bà cả, mà ba anh cũng sẽ sủng ái mẹ anh hơn nữa, rồi thì mẹ sẽ không phải bảo vệ phòng trống mỗi đêm nữa, như vậy thì không tốt sao?”

“Tại sao anh lại muốn vì sự ích kỷ của bản thân mà để mẹ con em phải chịu ấm ức theo?”

Chát!

Hoàng Phủ Tư Thần tát một cái vào mặt Lam Linh Nhi và hét lên: “Nếu không thể chịu đựng được ấm ức thì cô có thể cút khỏi đây, hoặc tái hôn với người khác. Từ khi anh hai đi nghe việc quân sự thì cô đã lải nhải bên tai tôi suốt, cô thật sự cho rằng tôi sẽ luôn dung túng cho cô sao? Cút ra ngoài!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK