Có bản lĩnh thì cứ đâm chết tôi trước, sau đó đâm chết bọn họ sau cũng không muộn.
Câu nói này như tiếng sấm bên tai làm chấn động tất cả mọi người có mặt ở đó, khiến cho ai nấy đều sững người.
Nhất dao Chu Hồng Hy đang đâm tới đột ngột dừng lại tại không trung. "Ai?"
Ngay giờ phút này dường như tất cả mọi người đều thốt lên câu này rồi lập tức quay đầu nhìn.
Chỉ thấy một thanh niên trẻ trông hết sức bình thường, hai tay chấp sau lưng bước từng bước tới, trông có vẻ hơi giống một tên ngốc tới tự tìm cái chết lại vừa giống một cao thủ tới cứu người. “Tôi còn tưởng là người thế nào, hóa ra là một thằng nhóc không biết sống chết. Đây xem ra chắc là kẻ chung tình theo đuổi Thẩm An Kỳ." Chu Hồng Hy cười lạnh lùng, trong ánh mắt ngập tràn ý khinh thường.
Nhưng Thẩm An Kỳ nghe thấy câu này lại nhìn về phía người đang đến, cảm giác như đang rơi xuống vực sâu vạn trượng rồi bằng vớ được một cái cây lớn, tâm trạng nhất thời trở nên mất khống chế. Cô bịt miệng kinh ngạc sau đó bật khóc vì vui sướng. “Ông ơi, chúng ta được cứu rồi." “Anh ta chính là.” Tâm tình đang nhụt chí của Thẩm Tông Hoa bằng chốc chấn động, đôi mắt vốn tràn đầy sát khí bằng chốc sáng lên như nhìn thấy vàng, ông nhìn Diệp Thiên như nhìn cực phẩm nhân gian. “Phải đó ông ơi, chính là anh ấy. Anh ấy tới rồi!" Thẩm An Kỳ không nhịn được mà vội gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ. “Tốt lắm! Xem ra tổ tông thực sự đã hiển linh rồi! Tới đúng lúc lắm! Lần này Nhị thúc công của con ra đi không phải uống phí rồi! Tổ tông của Hồng môn đưa anh ta tới để trừng phạt bon chúng rồi!” Thẩm Tông Hoa bỗng chốc kích động tới mức bật khóc, lệ dân dụa đây mặt
Mặc dù ông chưa từng chứng kiến sự lợi hại của Diệp Thiên nhưng đã từng nghe Thẩm An Kỳ kể lại, anh chẳng những có thể chém mãng xà một cách dễ dàng mà còn có sức mạnh đánh bại cả Triệu Cửu Linh, hơn nữa anh còn có được gần mười tấn đá thần bí.
Hồng Thiên Khải dùng gần năm mươi cần mà sức mạnh đột ngột tăng vọt. Thầy Thiên có được nhiều đá như thế so với trước đây thì sức mạnh chắc chắn cũng bùng nổ rõ rệt.
Vậy thì còn lo anh không đánh lại được Hồng Thiên Khải sao? “Thấm Tông Hoa, ông điên rồi đấy à? Chỉ là một thắng nhất ranh tới mà ông lại nói là tổ tông hiển linh, lại còn cái gì mà tổ tông phải người tới trừng phạt bọn tôi. Ông coi bọn ta là trẻ con ba tuổi sao?” Chu Hồng Hy gần giọng, ông ta nhìn hai ông cháu
Thẩm Tông Hoa như hai kẻ ngu si. "Ha ha ha!"
Thẩm Tông Hoa chỉ cười mà không nói gì. “Đúng là cái tên điên, đợi tôi gọi người tới xé xác hắn ta ra làm tám mảnh xem ông có còn cười được nữa hay không!" Chu Hồng Hy nhìn ông bằng ánh mắt khinh bỉ, sau đó quay người, cầm đạo chỉ thẳng vào Diệp Thiên lạnh lùng nói: “Thằng nhãi ranh, mày từ đầu tới, lại dám tự ý xông vào đây, không sợ ông đây băm nát mày ra à?"
Diệp Thiên xì mũi giễu cợt hãn vừa đi vừa nói: “Đúng ra phải là ông dám nói với tôi mấy lời này, ông không sợ tôi băm nát ông ra à?" “Mẹ kiếp!” Chu Hồng Hy vô cùng tức giận, ông ta cầm đạo chỉ vào hai đệ tử Hồng môn căn dặn: “Mau đi đập chết thắng nhãi đó cho ta!" “Vâng!"
Hai tên đệ tử Hồng Thịnh cầm đạo xông tới.
Ngay khi hai bọn họ còn cách Diệp Thiên khoảng ba mét, một sức mạnh vô hình phóng ra từ người hàn giống như một trận cuồng phong vũ bão xé nát bọn họ trong chớp mất. “Vãi chưởng!"
Chu Hồng Hy bị dọa sợ tới mức kinh hoàng sửng sốt, thanh đạo trong tay rơi xuống từ lúc nào không hay biết, ánh mắt hốt hoảng như là nhìn thấy ma, trong đó ngập tràn sự hoảng sợ và sững sờ.
Những đệ tử Hồng Thịnh ở đó khi chứng kiến cảnh này mặt cũng đều biến sắc, tất cả bọn họ đều cảm thấy kẻ vừa mới tới kia chính là ma quỷ “Ôi chàng trai này khủng khiếp quá, chắc anh ta không phải là sứ giả mà lão tổ tông phải tới để xử lý chúng ta đó chứ?" Một đệ tử Hồng Thịnh kinh hãi hỏi. “Trước giờ tôi chưa từng gặp thanh niên nào đỉnh như này, hay tay anh ta từ đầu tới cuối vẫn luôn chấp sau lưng ấy. Thế mà hai người anh em của chúng ta lại chết một cách bất ngờ như vậy, anh ta thực sự không phải người." “Nói vậy tức là anh ta thực sự là sứ giả mà lão tổ tông phái tới để lấy mạng chúng ta rồi?" “Ôi trời ơi! Vậy còn đứng ngày ra đó làm gì? Mau chạy thôi Chẳng mấy chốc mười mấy đệ tử Hồng Thịnh đều vì nghi thần nghi quỷ mà đâm ra sợ hãi, tất cả nhao nhao chạy khỏi đó.
Chỉ là vào lúc bọn họ đang chuẩn bị xông qua hai bên Diệp Thiên, tất cả đều bị sức mạnh khủng khiếp phóng ra từ người Diệp Thiên xé nát thành trăm mảnh.
Chu Hồng Hy và tất cả những người còn lại đều nuốt nước bọt một cách nặng nề.
Chỉ cảm thấy chàng trai trước mặt quá khủng khiếp! Khủng khiếp thực sự
Chính vào lúc này đại tông sư Hồng Thiên Khải bước lên phía trước hai bước, ông ta nhìn Diệp Thiên bằng con mắt sắc lạnh như dao kiếm: “Mày là ai? Mày từ đầu tới? Tên tuổi thế nào? Tới đây làm gì?” “Hả?" Diệp Thiên suy nghĩ vài giây rồi bỗng dưng cười lớn: “Tôi tới từ địa ngục, tên Diệp Bac Minh, tôi đặc biệt tới đây để tiền các người xuống địa ngục.
Diệp Thiên không hề ngốc, đúng là hạn không sợ Hồng Thịnh thế nhưng hắn cũng biết rằng Hồng Thịnh có thể lực lớn thể nào, đương nhiên sẽ không nói ra tên thật của mình, cũng sẽ không nói mình là thầy Thiên. Nếu không sẽ rất dễ khiến cho bố mẹ và Tần Liên Tâm gặp phải những phiên phức không cần thiết.
Vậy nên hàn phải cổ tạo cho người khác một cảm giác thân bị và khó đoán để bọn họ không biết hắn tới từ đầu, dựa vào cái tên ấy cũng không thể điều tra ra tung tích của hắn. Vừa hay hồi còn ở Tiên giới hàn có một biệt danh là Bắc Minh, thế nên hắn nói luôn cái tên này cho bọn họ.
Phải biết rằng cái tên Bắc Minh này từng vang danh một thời ở khắp trăm phương nghìn giới, hề nhắc tới Bắc Minh tiên để không ai là mặt mày không biển sắc.
Nếu như nhân duyên đã vừa hay chạy tới trái đất này, vậy thì hãy để cái tên này cũng được vang danh nơi trần thế, để người nơi đây nhắc đến là mặt mày biến sắc. “Diệp Bắc Minh?” Hồng Thiên Khải nhíu chặt hai mày, ông ta hỏi với giọng đầy nghi hoặc: “Tao sống đến nay đã gần tâm mươi năm trên đời rồi, chưa từng nghe nói đến cái tên Diệp Bắc Minh?" “Tôi đến từ địa ngục, ông đương nhiên là chưa nghe nói rồi." Diệp Thiên nhếch miệng cười.
Đám đệ tử Hồng Thịnh vốn đã bị pháp thuật của Diệp Thiên dọa cho kinh hồn bạt vía, giờ lại nghe anh nói câu này tất cả đều mặt mày trắng bệch. “Anh ta còn trẻ mà pháp thuật đã cao siêu như vậy, Hồng đại tông sư lại chưa từng nghe nói đến, lẽ nào anh ta chính là hóa thân của quỷ để ở âm phủ phương Bắc, tới đây để đưa chúng ta xuống địa ngục sao?" “Tên của anh ta vốn đã kì quái, giờ nghe anh nói vậy đúng là rất có khả năng đó. “Vậy chúng ta nên làm thế nào?”
Cả đám đệ tử Hồng Thịnh đều hoang mang vô cùng, trong đó bao gồm cả Chu Hồng Hy.
Thẩm An kỳ thấy vậy chỉ tủm tỉm cười mà không nói câu nào, cô lặng lẽ nhìn Diệp Thiên đang giả bộ dọa người, sau đó tiễn hết đảm súc sinh này xuống địa ngục. “Đừng ồn ào nữa!"
Hồng Thiên Khải hét lên một tiếng, sau đó lạnh lùng nói với Diệp Thiên: “Có được tí bản lĩnh khác thường mà lại dám giải thần giả quỷ trước mặt tao, hãy xem tao quẳng mày xuống địa ngục như thế nào?”
Nói rồi ông ta giảm mạnh chân xuống đất.
Chi nghe thấy một tiếng "Rầm" vang dội, mặt đất rung chuyển, mấy hòn đá to phía trước bay lên cao rồi phi thẳng về phía Diệp Thiên. “Múa rìu qua mắt thơ"
Diệp Thiên hừ một tiếng tỏ ý khinh thường, sau đó hắn khởi động tiên pháp, thanh kiếm bay lên không trung rồi vẽ thành một vòng tròn, một sức mạnh thần bí được hình thành và đánh thắng về phía trước.
Đoàng đoàng đoàng!
Những hòn đá to bay tới trên không trung đều bị đánh tan thành bột. “Đáng sợ! Đáng sợ quá!
Rất nhiều đệ tử Hồng Thịnh đều kinh ngạc trợn tròn mặt. “Thằng nhãi có bản lĩnh đẩy, xem ra ông đây không thật sự ra tay với mày thì mày không biết sự lợi hại của tao
Vừa dứt lời Hồng Thiên Khải giơ cao tay phải khơi dậy chân khí cuồng bạo trong cơ thể rồi hét lớn: “Mượn dùng mười dặm hư không chính khi
Lời vừa dứt không khí cuồng bạo từ tám phương bốn hướng bay thẳng về phía Hồng Thiên Khải.
Trong phút chốc mọi người có mặt ở đó như đang đứng trên cao nguyên mười nghìn mét, thiếu dưỡng khí trầm trọng tới mức hít thở khó khăn.
Ngay sau đó Hồng Thiên Khải đã cầm trong tay một thanh đạo dài ba mét do hư không chính khi kết tụ thành, tỏa ra hơi lạnh buốt da buốt thịt, thanh đao lúc vươn ra lúc thu lại giống như một con mãng xã khổng lồ thẻ ra chiếc lưỡi dài ngoãng, cực kì hung tợn và điên cuồng! "không hay rồi!”
Nhìn thấy cảnh này Thẩm Tông Hoa mặt cắt không còn một giọt máu. "Sao vậy ông?” Thẩm An Kỳ vội hỏi. “Chiêu này của Hồng Thiên Khải, ông có thể cảm nhận được thanh đao trong tay ông ta chứa sức mạnh có thể chém sông bổ núi, nếu như vừa rồi ông ta dùng chiêu này để đối phó với ông, e là ông đã sớm chết dưới lưỡi đạo của ông ta rồi!” Sắc mặt
Thẩm Tông Hoa ngập tràn kinh hãi “Hả? Khủng khiếp tới vậy ạ?” Trái tim bé nhỏ của Thẩm An Kỳ bỗng chốc nhảy vọt lên tận cổ. "Ha ha ha!"
Chu Hồng Hy nghe thấy câu này của Thẩm Tông Hoa, ông ta tưởng rằng Thẩm Tông Hoa đã nhụt chí, tâm trạng bỗng chốc trở nên vô cùng vui vẻ, cười to thành tiếng.
Đám đệ tử vốn đang kinh sợ hiện giờ cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp của thanh đao trong tay đại tông sư, trong lòng nhẹ nhõm hẳn đi.
Đại tông sư còn không sợ, bọn họ cũng yên lòng rồi.
Nhưng bọn họ không ngờ đến Diệp Thiên lại lắc lắc đầu cười lạnh nói: "Đây chính là sức mạnh lợi hại mà ông dám nói trước mặt tôi sao?"
Nghe vậy sắc mặt Hồng Thiên Hải lập tức sầm xuống: "Tao trước giờ chỉ dùng thực lực để nói chuyện, chứ không giống như người nào đó chỉ biết giả bộ này kia. “Nếu như mày sợ thì hãy quỳ xuống chịu chết đi, còn nếu như không phục vậy thì hãy dùng sức mạnh của mày để đánh với tạo một trận!”
Dứt lời khí tức quanh người ông ta bỗng chốc tăng vọt, cả người cũng cao lên cả mười mấy xăng-ti-mét, mùi sát khí nồng đậm tỏa ra. Hiển nhiên ông ta đã bị sự coi thường của Diệp Thiên làm cho tức điên người. “Tôi giả bộ” Diệp Thiên nói một cách bất lực "Nếu như đây cũng gọi là giả bộ, vậy thì tôi đây sẽ giả vờ thêm tí nữa Nói rồi hãn dùng tay vỗ nhẹ lên ngực, chỉ nghe thấy một tiếng “xẹt” vang lên, một sợi dây xích màu trắng bản ra từ ngực dài tới hơn hai mươi mét.
Sợi dây xích đỏ như một cái xương sống, cứ từng đốt từng đốt một, trên mỗi đốt đều khắc những ký hiệu vô cùng kỳ dị, tỏa ra luồng khí trắng dày đặc giống như một que kem vừa lấy ra từ trong ngăn đá.
Ngay khi sợi dây xích vừa phóng ra, không khí xung quanh bỗng chốc giảm xuống cả hai mươi độ, khiến cho những người sống ở Đông Nam Á khí hậu bốn mùa nóng nực như mùa hè nay cũng được trải nghiệm cảm giác rét lạnh thu đông. “Đây là "
Ngay lập tức hầu như tất cả mọi người trong đó bao gồm cả Hồng Thiên Khải và Thẩm Tông Hoa đều thốt lên kinh ngạc, thậm chí có người còn rét run cầm cập, hai tay ôm chặt thân mình. “Ông ơi, đó là xương mãng xà!” Thẩm An Kỳ kinh ngạc thốt lên. Cô nhớ ngày trước từng hỏi Diệp Thiên là hàng lấy xương mãng xà này ra làm gì. Diệp Thiên nói muốn làm thành một thứ vũ khí lợi hại thần kỳ. Thật không ngờ hắn thực sự đã chế tạo thành thứ vũ khí lợi hại như vậy.
Thậm chí cô còn không hiểu trên người Diệp Thiên chẳng mang gì cả, vậy cái xương mãng xà dài như thế hắn lấy ở đầu ra. “Đây là dây xích gì vậy?” Hồng Thiên Khải cảm thấy sợi dây này cực kì nguy hiểm, không nhịn được mà lên tiếng hỏi. Diệp Thiên đáp lại: "Đây không phải dây xích, mà là roi. Trên có thể đánh thần linh, dưới có thể đập yêu ma quỷ quái, ở giữa còn có thể đánh được tất cả những kẻ giả bộ này kia" “Ông già, hãy đỡ một roi này của tôi đi!”
Nói rồi Diệp Thiên cầm lấy roi đánh thần giơ tay vung mạnh. Một giây tiếp theo cây roi đánh thần cong thành hình chữ S, giống như con mãng xà đang vươn dài mấy mươi mét về phía Hồng Thiên Khải. “Thời hỏng rồi!
Hồng Thiên Khải lầm bầm trong miệng, mặt mày trắng bệch. Ông ta không ngờ là Diệp Thiên vẫn đứng nguyên tại chỗ vậy mà cái roi này có thể tự động biển dài ra, tốc độ dài ra nhanh như điện đánh thẳng về phía ông ta khiến cho ông ta còn chưa kịp chuẩn bị gì, chỉ biết theo phản xạ nghiêng người rồi dùng đạo chém vào roi đang vụt tới,
Keng!
Một âm thanh lanh lảnh như chém vào sắt vang lên.
Thanh đạo của Hồng Thiên Khải đã gãy làm đôi! “Sao có thể như vậy?" Hồng Thiên Khải sửng sốt tới ngày người.
Phải biết rằng thanh đao này của ông ta được kết tụ từ mười dặm chính khí, có thể chém sông, có thể bổ núi, có thể chém sắt như chém bùn. Ấy vậy mà khi chém vào cây roi bằng xương thì lại gãy đôi.
Ôi trời ơi! Cây roi này mới cứng chắc làm sao! Nhưng vào lúc này một tiếng hét thất thanh vang lên: “Đại tông sư, mau tránh ra!"
Hồng Thiên Khải bỗng chốc hoàn hồn, kết quả là hai con người suýt nữa thì lòi cả ra ngoài.
Chỉ thấy cái bóng vụt qua của roi xương mang theo uy lực kinh thiên động địa đang quất vào ngực ông ta. Ông ta vô thức bộc phát ra chân khí, phía trước ngưng tụ lại thành một bức tường không khí để che chắn bảo vệ cơ thể. Nhưng ông ta không ngờ rằng cái roi bằng xương ấy như mang theo sức mạnh của cả vũ trụ, vụt vào bức tường bảo vệ như vụt một miếng đậu phụ, bức tường chẳng mấy chốc đã vỡ tan. Rồi vụt thắng vào ngực ông ta!
Âm!
Âm thanh vang lên như tiếng sấm rền "A!"
Hồng Khải Thiên bay văng ra xa như con diều bị đứt dây sau đó rơi xuống nền bê tông cách đó cả trăm mét theo đường parabol, tạo thành một cái hố hình người sâu hơn một mét, xung quanh toàn là vết nứt.
Nhìn thấy cảnh này Chu Hồng Hy và các đệ tử Hồng Thịnh ai nấy đều ồ lên hoảng sợ tột cùng!