Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trận giao đấu giữa những Đại Năng đỉnh cấp này không phải là một trò đùa, sức mạnh của hai bên không chênh lệch quá nhiều, cho dù Thái Thượng Lão Quân hợp sức với Nguyên Thủy Thiên Tôn thì cũng có thể đánh bại Thông Thiên giáo chủ, thế nhưng lại không thể khiến cho ông ấy không còn sức lực để đánh trả bọn họ.

Giống như trận chiến của Phong Thần năm xưa, cả bốn vị thánh Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thái Thượng Lão Quân, Tiếp Dẫn Đạo Sư và Chuẩn Đề Đạo Sư hợp sức đối phó với Thông Thiên giáo chủ thì cũng chỉ có thể đánh bại ông ấy rồi bỏ chạy chứ không thể giết chết Thông Thiên giáo chủ.

Trước đây vì ở trong trận pháp nên không gây ảnh hưởng đến bên ngoài, nếu như trận chiến không diễn ra ở trong trận pháp mà ở bên ngoài đánh một cách dữ dội đến như vậy thì sẽ có biết bao nhiêu người sẽ phải chịu ảnh hưởng và chết.

Vì vậy Thông Thiên giáo chủ trở nên hung hăng đến mức nào đi nữa thì dù cho Thái Thượng Lão Quân cảm thấy vô cùng khó chịu thì cũng chỉ có thể khuyên bảo mà không thể giúp Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng nhau giết chết Thông Thiên giáo chủ, nếu như tấn công thì không chỉ không thể giết chết Thông Thiên giáo chủ mà còn có thể phá hủy cả tòa thành Trường An đấy.

Vì vậy để ngăn cản trận chiến của hai người thì ông ta chỉ có thể bảo bọn họ đi tìm Hồng Quân Lão Tổ hòa giải mà không thể đánh bại Thông Thiên giáo chủ được, dựa vào tính cách của Thông Thiên giáo chủ thì thậm chí bốn vị thánh hợp sức lại cũng không khiến cho ông ấy chịu phục được thì càng đừng nói đến việc đánh bại ông ấy chỉ với sự hợp sức của hai vị thánh.

“Được, vậy thì đi tìm Hồng Quân Lão Tổ, tôi ngược lại muốn xem thử ông còn ngang ngược như thế này ở trước mặt Hồng Quân Lão Tổ hay không, nếu như ông còn tỏ thái độ cứng rắn như vậy thì tôi ngược lại muốn xem thử Hồng Quân Lão Tổ có trách ông hay không!” Nguyên Thủy Thiên Tôn nổi giận mà chỉ vào Thông Thiên giáo chủ và nói.

“Hừ!”

Thông Thiên giáo chủ hậm hừ nói: “Nếu như muốn đi thì hai người tự mình đi, dù sao thì tôi cũng tỏ rõ thái độ rồi đấy, hoặc là thả cả gia đình Tuyết Tâm ra, sau này đệ tử của ông không được phép đi đuổi giết cả nhà của cô ấy nữa, hoặc là ông giết chết cả gia đình của Văn Tuyết Tâm rồi tôi sẽ giết chết đệ tử của ông để trả thù cho Văn Trọng.”

“Đây chính là thái độ của tôi và cũng mang theo thái độ này khi tìm đến Hồng Quân Lão Tổ, hai người đi tìm ông ấy và mang theo những lời này của tôi là được, tôi không tin Hồng Quân Lão Tổ sẽ không giúp đỡ cho những người thiệt thòi như tôi.”

“Nếu như ông ấy cũng phản đối thái độ của tôi thì người chân trần như tôi cũng không sợ những người mang giày như các người đâu, cùng lắm thì kéo cả lũ xuống nước, người nào cũng đừng mong sống tốt!”

Ông ấy đã từng đọc qua sách của Trấn Nguyên Tử nên đã nắm rõ một số chuyện trong tương lai trong lòng bàn tay, những lời này của ông ấy đều mang lại lợi ích cho ông ấy.

Đừng nhìn ông ấy giống như một người đanh đá, một khi ông ấy thỏa hiệp và đến gặp Hồng Quân Lão Tổ thì nhóm người Diệp Thiên chắc chắn sẽ chết, chỉ còn cách chơi trò bất chấp đạo lí như vậy thì người ta mới hết cách với ông ấy để không tính toán với ông ấy và bảo vệ cả gia đình của Diệp Thiên.

Tóm lại, tất cả mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của ông ấy!

Thế nhưng Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thái Thượng Lão Quân lại không biết điều này.

Nguyên Thuỷ Thiên Tôn tức giận nói: “Ông đang cảm thấy chột dạ và không dám đến gặp Hồng Quân Lão Tổ à mà giở trò ở nơi này, có bản lĩnh thì đi cùng với tôi và đại sư huynh đến gặp Hồng Quân Lão Tổ!”

“Tôi cần gì phải đi chứ?” Thông Thiên giáo chủ cảm thấy khó chịu nói: “Tôi cây ngay không sợ chết đừng nên không cần phải đến gặp Hồng Quân Lão Tổ với ông, nếu như ông cảm thấy bản thân mình rất minh bạch rõ ràng thì ông hãy đến nơi của Hồng Quân Lão Tổ tố cáo về tôi, ông không dám đi tố cáo tôi thì cho thấy ông mới là người chột dạ!”

“Ông…… thật là ngang ngược!”

Nguyên Thủy Thiên Tôn suýt nữa bị chọc giận đến nôn ra máu, ông ta nhìn về phía Thái Thượng Lão Quân và nói: “Đại sư huynh, ông ta không dám đi thì chúng ta đi, tôi vẫn không tin Hồng Quân Lão Tổ có thể đỡ lời cho ông ta!”

Nói đến đây thì ông ta lại nhìn về phía Thông Thiên giáo chủ và nói: “Rốt cuộc ông có đi hay không?”

“Không đi.”

Thông Thiên giáo chủ quay đầu sang một bên và nói.

“Được.” Nguyên Thủy Thiên Tôn nói: “Ông có thể không đi, tôi và đại sư huynh sẽ đi, thế nhưng nếu như ông dám tấn công đệ tử của tôi hoặc là đưa nhóm người Diệp Thiên rời đi trước khi kết quả chưa được đưa ra thì đừng trách tôi không khách sáo với ông!”

Nói xong, ông ta liền nổi giận đùng đùng mà rời đi cùng với Thái Thượng Lão Quân.

“Hừ!”

Sau khi Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thái Thượng Lão Quân rời đi thì Thông Thiên giáo chủ quay trở lại lên lưng của Khuê Ngưu và ôm hai tay ở trước ngực, ông ấy cảm thấy vô cùng khoái chí mà nói: “Dù đi tìm Hồng Lão Tổ cũng vô dụng mà chỉ uổng công đi một chuyến, cuối cùng vẫn phải đồng ý với đề nghị của tôi, muốn đấu với tôi à, Nguyên Thủy ông vẫn còn non nớt lắm, nếu như không phải nhân duyên của ông tốt và có nhiều người thì tôi đã hủy diệt cả Xiển giáo của ông rồi.”

Thông Thiên giáo chủ là một người kiêu căng ngạo mạn lại hay tự phụ, tuy rằng ông rất mạnh nhưng lại có rất ít bạn bè, những người bạn có thể nói chuyện với ông chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay và cũng chỉ có những người kiêu ngạo giống như Trấn Nguyên Tử mới chịu qua lại với ông ấy.

Thế nhưng Nguyên Thủy Lão Tổ thì khác, ông ta rất linh hoạt khi gặp người thì nói tiếng người, gặp quỷ sẽ nói tiếng quỷ, ông ta hiểu biết rất nhiều thứ và biết cách làm người, vì vậy nhóm người Thái Thượng Lão Quân, Tiếp Dẫn, Chuẩn Tiên, Nữ Oa đều trở thành bạn bè của ông ta, thậm chí Hồng Quân Lão Tổ cũng bảo vệ ông ta.

Chính vì nguyên nhân này mà Thông Thiên giáo chủ mới bị đánh bại một cách thảm hại trong trận chiến Phong Thần năm xưa.

Nếu như không có sự giúp đỡ từ bên ngoài thì Nguyên Thủy Thiên Tôn chắc chắn sẽ thua khi đọ sức với ông ấy.

Thế nhưng nhóm người của Quảng Thành Tử lại không đồng ý với quan điểm của Thông Thiên giáo chủ.

Bọn họ đều nghĩ rằng Thông Thiên giáo chủ ngông cuồng đến mức thậm chí không đến gặp Hồng Quân Lão Tổ, thật sự không để Hồng Quân Lão Tổ vào trong mắt nên bọn họ không tin Hồng Quân Lão Tổ có thể đỡ lời giúp ông ấy và bảo sư tôn Nguyên Thủy Thiên Tôn của bọn họ phải thỏa hiệp với ông ấy!

Chuyện đó không thể xảy ra được!

Nếu như không xử lý tốt thì Hồng Quân Lão Tổ cũng phải ra khỏi núi để dạy dỗ Thông Thiên giáo chủ đấy.

“Thông Thiên giáo chủ, ngài giúp chúng tôi như vậy có khi nào sẽ có hại đối với ngài hay không?” Văn Tuyết Tâm cảm thấy hơi lo lắng mà nói, cô ấy sợ rằng Thông Thiên giáo chủ không cứu được bọn họ mà ngược lại còn liên lụy đến Thông Thiên giáo chủ.

“Không đâu không đâu.”

Thông Thiên giáo chủ xua tay nói: “Nguyên Thủy ông ta không đánh lại tôi đâu, các người cứ yên tâm về chuyện này, đợi đến khi Nguyên Thủy trở về thỏa hiệp với tôi là được, sau đó các người có thể rời đi rồi.”

“Ồ……”

Văn Tuyết Tâm không nói thêm lời nào nữa.

“Thông Thiên giáo chủ, ngài vẫn đừng nên bước vào vũng bùn này thì tốt hơn, để tránh……”

Dương Tiễn còn chưa kịp nói xong thì Thông Thiên giáo chủ đã lớn tiếng đáp trả lại: “Cậu là cái thá gì mà có tư cách nói chuyện với bản tôn hả? Chỉ là một con kiến không hề có bản lĩnh gì, cả ngày coi trời bằng vung mà còn cho rằng bản thân là đứa cháu của Ngọc Hoàng, cậu nghĩ rằng bản thân là đồ tôn của Nguyên Thủy thì có thể ngang ngược ở Thiên Giới à, cậu có tin bây giờ bản tôn sẽ giết chết cậu với tội lớn bất kính hay không?”

“Sư thúc bớt giận!”

Ngọc Đỉnh Chân Nhân vội vàng chạy ra trách móc Dương Tiễn vài câu rồi sau đó nói: “Người nhỏ tuổi không hiểu chuyện, mong sư thúc đừng trách mắng.”

“Hừ.”

Thông Thiên giáo chủ hầm hừ nói: “Đám mười hai Kim Tiên của Côn Luân các người không hề có bản lĩnh gì mà chỉ có tính nết kiêu căng ngạo mạn này, những người đệ tử dưới trướng bản tôn như Đa Bảo Đạo Nhân, Kim Linh Thánh Mẫu, Quy Linh Thánh Mẫu, Vô Đương Thánh Mẫu, Tam Tiêu Nương Nương có người nào không thể treo cả đám các người lên mà đánh chứ?”

“Không chịu chăm chỉ tu luyện mà còn làm mưa làm gió ở bên ngoài, những đệ tử được dạy dỗ cũng không có năng lực mà chỉ biết gây giờ, giống như Dương Tiễn và Na Tra thậm chí còn không bằng cọng lông nào nếu như so sánh với đệ tử Văn Trọng của Kim Linh, nếu như bọn họ không có lai lịch to lớn để dựa vào thì đã bị người khác giết chết vì tính tình ngang ngược này rồi đấy có biết không?”

“Phải phải phải, sư thúc dạy bảo rất đúng.”

Ngọc Đỉnh Chân Nhân mỉm cười với vẻ mặt xám xịt.

Ông ta nghĩ thầm: Một lát nữa đợi đến khi Hồng Quân Lão Tổ đến đây dạy dỗ ông thì xem ông còn dám dạy dỗ điều này trách móc điều kia nữa hay không!

“Mẹ Tuyết Tâm à, Thông Thiên giáo chủ thật có cá tính.” Đóa Đóa nhỏ tiếng nói, cô bé đột nhiên cảm thấy Thông Thiên giáo chủ trông khá đáng yêu và hoàn toàn khác với Thông Thiên giáo chủ trong tưởng tượng của cô bé.

Văn Tuyết Tâm mỉm cười nói: “Thông Thiên giáo chủ nổi tiếng là người rất nóng tính nhưng mà ngài ấy lại đối xử rất tốt với những người đệ tử và đồ tôn của mình, ngài ấy thuộc loại người ngoài lạnh trong nóng đấy.”

“Ồ.”

Đóa Đóa gật đầu.

Vào lúc này, Thái Thượng Lão Quân và Nguyên Thủy Thiên Tôn đã nhận được sự cho phép của Hồng Quân Lão Tổ và được đồng tử dẫn vào cung Tử Tiêu của ba mươi sáu cõi trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK