Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này trong trận chiến

Đao kiếm dày đặc và áp đảo, bao vây bốn phương tám hướng, tất cả đều hướng đạo quân đang bị vây khốn chính giữa mà hướng tới.

“Mẹ nó!”

Nhìn hàng ngàn hàng vạn đao kiếm đang hướng tới khiến tất cả tướng lĩnh và binh sĩ đang bị bao vây bên trong, đều cất lên những tiếng kêu sợ hãi, vẻ mặt hoảng sợ, thậm chí có người thấy hướng kiếm đâm tới liền lấy đồng đội làm lá chắn để đổi lấy sự sống.

Trong lúc nhất thời.

Năm trăm triệu đại quân đều hoảng loạn tới cực điểm.

Ngay cả Lý Tịnh hay là Đại La Kim Tiên, đều bị dọa đến ngay cả thân hình cũng run rẩy dữ dội.

Hàng ngàn hàng vạn đao kiếm lao tới như vũ bão, không ai tưởng tượng được sức mạnh này có thể khủng khiếp đến nhường nào!

“Mau bảo vệ đại quân!”

Thái Ất Chân Nhân cùng Ngọc Đỉnh Chân Nhân đều kinh hô lao đến, hai người cùng đồng thời vung tay áo nhằm ngăn chặn đao kiếm đang lao đến.

Kết quả, hai người hoảng sợ phát hiện, trận mưa kiếm lần này có uy lực lợi hại phi thường, tuy rằng hai người có thể chặn được nó nhưng dường như quá khó khăn để trấn áp nó hoàn toàn.

Lại nói đến Lý Tịnh, Đại La Kim Tiên cùng với mấy trăm triệu thiên binh thiên tướng lúc này đang ở trong tình trạng hết sức thảm hại.

Đại La Kim Tiên đang giải phóng khí thế mạnh mẽ để bảo vệ thiên binh thiên tướng, nhưng lúc này mưa kiếm bắn hạ rất nhanh mang đến sức mạnh khủng khiếp thế tấn công mạnh mẽ khiến lưới phòng thủ mà họ đã dựng lên bị phá hủy trong nháy mắt.

Một nhóm lớn đại quân bị trận mưa kiếm này tấn công như tổ ong vò vẽ, thương vong vô số

Ngay cả những vị đại tiên như Đại La Kim Tiên, cũng bị mưa kiếm làm bị thương đến mức khắp người đều là máu, bọ họ dùng tiên pháp tấn công vào cơn mưa kiếm này nhưng không thể nào công kích được nó.

Lý Tịnh thấy vậy liền muốn dùng tháp đem đại quân trấn áp vào bên trong, giúp họ bảo toàn tính mạng trước mưa kiếm.

Kết quả, bảo tháp cứ như thế mà bị đâm thủng lỗ chỗ.

“Bảo tháp của ta!”

Lý Tịnh hoảng sợ đến phát khóc, vội vàng đem bảo tháp thu về.

Mặt khác Đại La Kim Tiên cũng đều dùng đến những bảo bối quý giá của mình để bảo hộ chính mình và toàn bộ đại quân, nhưng cuối cùng tất cả các phảp bảo đều bị phá hủy trước sức mạnh đáng sợ mà cơn mưa kiếm này mang tới.

“Cứu mạng, Thái Ất Chân Nhân Ngọc Đỉnh Chân Nhân mau mau cứu mạng!”

“Quá ác liệt! Cơn mưa kiếm này quá ác liệt!”

“Mau cứu chúng ta, chúng ta chịu không được!”

“…”

Xích Cước Đại Tiên, Cự Linh Thần, năm vị tinh quân, hai mươi tám vị tinh tú cùng các vị tiên nhân, ngay cả các đồ đệ của hai vị Chân Nhân lúc này cũng bị biến thành tổ ong vò vẽ, kêu la thảm thiết.

Còn về thiên binh thiên tướng, con số tử vong đã lên tới hơn một nửa, nửa còn lại cũng đang từ từ ngã xuống.

“Đây là pháp trận cấp bảy, Ngọc Đỉnh sư đệ, giữ nguyên đại quân, bảo vệ tướng lãnh, nếu không thì tất cả bọn họ sẽ bị đánh chết ở trung tâm trận, ta sẽ nghiên cứu phá trận!”

Thái Ất Chân Nhân vội vàng hô.

Ngọc Đỉnh Chân Nhân nghe vậy cũng lập tức hô: “Gương Đại La, tất cả mau tập trung bên người ta, nhanh lên!”

Đám người Lý Tịnh nghe vậy đều nhanh chóng hướng Ngọc Đỉnh Chân Nhân chạy đến.

Rất nhanh, Ngọc Đỉnh Chân Nhân vận động chân khí bảo vệ bọn họ ở phía trong.

Bởi vì chân khí phóng thích quá lớn, phòng ngự cũng vì thế mà bị yếu đi, nếu là pháp trận cấp sáu, thì lưới phòng ngự còn có thể bảo vệ được mấy trăm triệu đại quân, nhưng đây lại là pháp trận cấp bảy, lưới phòng ngự không đủ để bảo vệ nhiều người như thế, nếu không sẽ rất nhanh bị phá hỏng.

Giống như một quả cầu, thổi to quá liền vỡ vụn.

“Đừng bỏ lại chúng ta, cứu chúng ta với!”

Những thiên binh thiên tướng chạy không kịp nên vẫn còn ở bên ngoài thấy thế liền gào khóc.

Ngọc Đỉnh Chân Nhân thấy vậy nên không đành lòng, liên dùng chuông vàng bao bọc bảo vệ đám thiên binh thiên tướng còn lại kia.

Tuy rằng chuông vàng là pháp bảo cấp cao nên không bị mưa kiếm đánh bại, nhưng mưa kiếm đánh vào chuông vàng tạo nên thanh âm khiến cho đám thiên binh thiên tướng còn sống sờ sờ bên trong bị đánh cho đến chết.

“Thương vong quá nặng, thương vong quá nặng!”

Đám người Lý Tịnh đang ở bên trong lưới phòng ngự thấy vậy vô cùng đau đớn, thống khổ khôn nguôi.

Trận đánh trước đã thương vong 10 tỷ quân, trận này đã lên đến 50 tỷ quân, cộng lại cũng xấp xỉ 70 tỷ quân thương vong.

Mà kẻ địch đến bây giờ vẫn không lộ mặt, đại quân lại thương vong nhiều như thế, đổi lại là ai cũng không chịu nổi ủy khuất cùng oan ức này.

“Cũng không biết trận pháp vây đánh Na Tra có phải cũng đáng sợ như vậy hay không, nếu đúng như vậy Na Tra và Dương Tiễn bọn họ cũng không phải Đại La Kim Tiên, chỉ sợ lúc này bọn họ đã…”

Lý Tịnh không dám nói nốt câu, nước mắt lưng tròng.

Xích Cước Đại Tiên vội vàng an ủi: “Có Câu Trần Đại Đế ở đấy, hai người bọn họ nhất định không có việc gì, Thiên vương đừng lo lắng quá.”

Lý Tịnh lại nước mắt:”Chỉ hy vọng được như vậy.”

Ngọc Đỉnh Chân Nhân hổn hển nói: “Đồ đệ Dương Tiễn của ta mà xảy ra chuyện gì không hay, ta sẽ đem Diệp Thiên thiên đao vạn quả, làm cho hắn vạn kiếp bất phục!”

Ngọc Đỉnh Chân Nhân lúc này quả thực rất lo lắng cho sự an toàn của đồ đệ Dương Tiễn

Dù sao với uy lực khủng bố của pháp trận, nêu vây khốn bọn Dương Tiễn là pháp trận cấp tám như trong lời đồn, Câu Trần Đại Đế có chết hay không thì không biết, nhưng Na Tra cùng Dương Tiễn thì nhất định sẽ chết.

Pháp trận cấp bẩy lấy tu vi của Câu Trần Đại Đế thì còn có thể bảo vệ hai người bọn họ chu toàn, nhưng pháp trận cấp tám thì Câu Trần Đại Đế còn chính mính tự khó bảo toàn nói chi đến bảo vệ Dương Tiễn và Na Tra

Cho nên ông ta hiện tại lo lắng vô cùng.

Bởi vì còn chưa nhìn thấy trận pháp, nên cũng không biết nó vẫn đang là cấp bẩy hay đã lên cấp tám.

Nhưng hắn có thể xác định, tuyệt đối không thể thấp hơn cấp bẩy, bởi vì nếu như là cấp sáu thì không thể nào vây khốn được Câu Trần Đại Đế.

“Con mẹ nó, cả đời ta chinh chiên bốn phương tám hướng, nhưng chưa bao giờ đụng phải loại đối thủ ghê gớm như Diệp Thiên này, có muôn vàn trận pháp giả trải rộng lại đem trận pháp thật ẩn nấp trong rừng cây, quả thức hắn ta còn giảo hoạt hơn cả hồ ly!”

Cự Linh Thần tức đến phát khóc, gặp phải đối thủ như vậy thật quá xui xéo, đến kẻ địch còn chưa biết mặt liền tổn thất đến mấy tỷ đại quân, ngay cả hắn cũng bị mưa kiếm làm cho thương tích đầy mình.

“Má nó.” Kim Đức Tinh Quân hổn hển nói: “Ta chắc chắc sau lưng Diệp Thiên có một thế lực khổng lồ hỗ trợ, nếu không trong khoảng thời gian ngắn, hắn làm sao có thể bày ra nhiều trận pháp như vậy?”

“Còn có, ta thực sự hoài nghi có rất nhiều bộ lạc trong Nam Chiêm Bộ Lạc đã gia nhập liên minh này, nếu không như thế thì làm sao mà quân đội của bọn họ được bố trí ở khắp các trận pháp thiệt giả?”

“Lời của Kim Đức Tinh Quân cũng có đạo lý” một vị thần tướng tinh tú nói: “nếu Nam Chiêm Bộ Lạc đều gia nhập liên minh, trận này của chúng ta chỉ sợ là sẽ thất bại!”

“Đừng có nói bừa!”

Lý Tịnh trừng mắt nói: “Từ giờ trở đi, mọi người cần phải cẩn thận nhiều hơn nữa, coi chừng trúng bẫy.”

“Còn có, sau khi thoát khỏi đây đừng có nói mấy lời nói nản lòng thoái chí như vậy, nếu không sẽ ảnh hưởng xấu đến sĩ khí của quân lính.”

Mọi người gật đầu đồng ý.

Thái Ất Chân Nhân nói: “Ngọc Đỉnh Chân Nhân, lần này sau khi thoát khỏi đây, ngươi nhanh chóng trở về một chuyến, kêu hai vị sư huynh đệ đến hỗ trợ, nếu không thì cuộc chiến này chúng ta khó dành được thắng lợi, nếu như thất bại, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của sư tôn.”

“Được.”

Ngọc Đỉnh Chân Nhân đáp lại.

Bởi vì kiếm trận này quá mức ác liệt, Thái Ất Chân Nhân một bên phải phòng ngừa chính mình sẽ bị mưa kiếm gây thương tích, một bên dưới sự ảnh hưởng của mưa kiếm chăm chú quan sát trận pháp.

Một ngày ước chừng trôi qua.

Thái Ất Chân Nhân phát hiện sức mạnh trung tâm của kiếm trận tương đương với sự khủng khiếp của kiếm tiên trận.

Sau đó lại tìm thêm năm canh giờ mới tìm được sơ hở để phá trận.

Hô!

Đám người Lý Tịnh thấy đã tìm được đường sống trong chỗ chết liền thở phào nhẹ nhõm.

“Sư huynh, trước tiên các người chờ ở chỗ này, ta quay về đưa Hoàng Long sư huynh cùng Thanh Hư sư đệ tới đây.”

Ngọc Đỉnh Chân Nhân nói

Thái Ất Chân Nhân gật đầu: “Đi nhanh về nhanh.”

Ngọc Đỉnh Chân Nhân đáp ứng sau đó liền nhanh chóng quay trở về.

Bởi vì tốc độ của Thái Thượng Kính cực kỳ nhanh, lại không cần phải mang theo đại quân, liền đạt đến tốc độ cao nhất, không đến một khắc, Ngọc Đỉnh Chân Nhân đã tới Đông Thắng Thần Châu.

Đông Thắng Thần Châu là nơi địa linh nhân kiệt nhất trong tứ đại bộ châu, rất nhiều phủ thần tiên đều ở nơi này, mười hai đồ đệ của Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngoài Quan Âm, Văn Thù, Phổ Hiền và các chư vị đồ đệ ở ngoài, còn lại như Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử, Hoàng Long Đạo Nhân, tất cả đều ở Đông Thắng Thần Châu.

Không tốn nhiều công sức, Ngọc Đỉnh Chân Nhân đã mời được Hoàng Long Đạo Nhân cùng Thanh Hư Chân Quân cùng nhau đi tới Nam Chiêm Bộ Châu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK