Vụ va chạm giữa Ma Thiên Ấn và huyết hải dị thú giằng co cực ngắn.
Ma khí tàn sát bừa bãi, huyết hải cuồn cuộn ngập trời.
Trong phạm vi nghìn dặm xung quanh thành trì, tất cả sự sống đã bị nghiền nát, biến thành một đống đổ nát.
Nhưng tổn thất này đối với Phong Bạo Thành thì chỉ tựa như hạt cát trong sa mạc mà thôi.
Bán kính của Phong Bạo Thành lên đến hàng triệu cây số.
Vì vậy, trận đấu trước đó giữa hai người không hề thu hút sự chú ý của các cao thủ khác trong thành.
Bởi vì phạm vi của Phong Bạo Thành quá lớn, nên động tĩnh của bọn họ muốn truyền ra ngoài cũng không thể nào nhanh được.
Ma khí và huyết hải vẫn đang va chạm vào nhau, thôn phệ lẫn nhau.
Khi trận đấu đi vào hồi kết, thân ảnh của Ác Nguyên đã bay lên không trung.
Vụ va chạm vừa rồi không hề ảnh hưởng đến anh ta.
Nhưng mặt khác, Ngô quản sự lúc này đã bị đánh đến rìa biên giới sụp đổ.
Ông ta đang nằm dưới một hố lớn, máu ào ạt trào ra từ miệng và mũi.
Tuy chưa chết nhưng hiện trạng vô cùng thê thảm.
Hơi thở dao động trên cơ thể ông ta đã suy yếu đến cực điểm.
Bởi vì nhát đao vừa rồi, gần như rút hết tử khí trong người ông.
Vì vậy, bây giờ ông ta đến cả một ngón tay cũng không thể cử động .
Ác Nguyên đưa tay lên lau đi dấu vết máu trào ra khóe miệng.
Đây là do phản hệ của việc chạm trán giữa Ma Thiên Ấn và huyết hải trước đó gây ra.
Tuy nhiên, điều này không ảnh hưởng nhiều đến anh ta, chỉ là bị nội thương nhẹ.
Chỉ cần điều tức lại một chút là hồi phục.
Ác Nguyên trên không trung, nhìn xuống Ngô quản sự đang nằm dưới đất như một con chó chết, khóe miệng nhếch lên một tia giễu cợt.
Sau đó anh ta đáp xuống, dừng trước mặt Ngô quản sự.
Ác Nguyên vươn tay ra không trung, thân thể của Ngô quản sự bị anh chế trụ, tự động bay vào trong tay anh ta.
Ác Nguyên chế nhạo nói với Ngô quản sự: “Một Minh Thiên Cảnh Đỉnh Phong nho nhỏ có thể đánh với tôi đến trình độ này, thì ông cũng nên kiêu ngạo đi. Nhưng dựa vào ngoại vật để vượt cảnh tuyệt sát thì Minh Đạo mấy người quả thật đều là một lũ đầu heo.”
Ngô quản sự lúc này không còn chút sức lực nào để phản bác lại anh ta, thậm chí ông ta chẳng còn hơi sức để trừng mắt Ác Nguyên.
Chỉ còn lại máu ở miệng và mũi trào ra theo từng hơi thở.
Đúng lúc này, Diệp Thiên đứng ở trên nóc nhà bên ngoài phế tích, ngẩng đầu nhìn về phía sau.
Bởi vì ngay thời khắc này, có mười mấy khí tức mạnh mẽ từ các hướng khác nhau trong Phong Bạo Thành hội tụ về đây.
"Có vẻ như động tĩnh ở đây cuối cùng đã thu hút sự chú ý của các cao thủ Minh Đạo khác."
Đóa Đóa cau mày hỏi: "Những người đó rất mạnh sao? Chúng ta có cần phải thông báo cho Ác Nguyên mau chóng rút lui không?"
Diệp Thiên cười nói: "Rút lui? Mấy người Minh Đạo này còn chưa thể khiến ta chưa đánh đã chạy. Con nhìn đi, Ác Nguyên có thể giải quyết phần lớn, còn lại nếu thực sự không xử lý được thì ta sẽ ra tay."
Đóa Đóa gật đầu, không còn lo lắng nữa, hàng lông mày cau có của cô bé cũng giãn ra.
Trong khi hai người đang nói, đã có vài tiếng xé gió vang lên trong không trung.
Ác Nguyên lúc này cũng đã phát hiện ra, anh ngẩng đầu nhìn những bóng người từ trên trời đáp xuống.
Chiến ý lại một lần nữa hừng hực trỗi dậy trong mắt.
Mà mấy cao thủ Minh Đạo vội vàng chạy tới, sau khi nhìn thấy Ngô quản sự đang bị Ác Nguyên nắm trên tay.
Dồn dập lộ ra ánh mắt lạnh như băng, một người cầm đầu hét lên giữa không trung: "Tàn dư của Ngũ Đạo, bỏ người trong tay của ngươi xuống , lão phu sẽ cho ngươi toàn thây !"
Ác Nguyên nhếch miệng nhìn hắn cười tàn nhẫn : “Ngươi lăn xuống, quỳ xuống gọi cha, ta liền để cho ngươi toàn thây!”
Mấy người giữa không trung nhất thời phẫn nộ quát: “Súc sinh láo xược!”
Ngay lập tức, không nhiều lời, họ lần lượt đáp xuống tấn công Ác Nguyên.
Ác Nguyên có thể cảm nhận được, đây là bốn cao thủ Minh Thiên Cảnh.
Hai người Minh Thiên Cảnh tầng năm, một người tầng tám và người còn lại là đỉnh phong.
Tổ hợp sức mạnh của mấy người này mạnh hơn Ngô quản sự nhiều.
Nhưng Ác Nguyên vẫn không hề sợ hãi.
Sau khi cả bốn người đáp xuống, họ không vội vàng tấn công Ác Nguyên mà bao vây bốn phía, cắt đứt mọi đường chạy của anh.
Lão giả Minh Thiên Cảnh đỉnh phong nhìn Ngô quản sự vẫn còn lưu lại một hơi thở yếu ớt trong tay Ác Nguyên.
Ông ta không che giấu được sát khí trong mắt, lạnh lùng nói với anh: “Ngươi biết hiện tại ngươi đang làm gì không? Người của Ngũ Đạo giết người của Minh Đạo. Lửa giận của Minh Đạo các người có thể chống đỡ được sao? Nếu hôm nay ông ta chết trên tay ngươi, lão phu xin thề nhất định sẽ khiến Ngũ Đạo các người máu chảy thành sông!”
Người của Ngũ Đạo xung quanh nghe xong vẫn không rút lui.
Tất cả đều đang đứng ở bên ngoài khu phế tích, theo dõi trận đấu của Ác Nguyên.
Nhìn thấy sự xuất hiện của bốn vị cao thủ Minh Đạo, mọi người lại bắt đầu náo nhiệt.
Khi nghe được những lời đe dọa của lão giả, xung quanh lại bắt đầu nổi trận lôi đình.
"Ma tổ, ngài không cần phải sợ ông ta! Chúng ta không sợ chết!"
"Đúng vậy, Ma Tổ, giết hết những tên trước mặt này đi, sau đó nhanh chóng rút lui thì chẳng ai biết chính ngài đã giết!"
"Cậu đúng là thông minh!"
Mặc dù cuộc trò chuyện của những người xung quanh không nghiêm chỉnh
Nhưng Ác Nguyên lại cảm thấy trong lòng rất nhẹ nhõm.
Ít nhất người Ngũ Đạo vẫn chưa quên huyết tính trong lòng.
Ác Nguyên nhếch mép, lạnh lùng nhìn bốn người trước mặt.
“Các ngươi nghe thấy chưa? Đây là cốt khí của người Ngũ Đạo chúng ta!”
"Răng rắc!"
Vừa dứt lời, Ác Nguyên dùng tay nắm nhẹ, bóp nát cổ của Ngô quản sự.
Ngô quản sự trừng đôi mắt to như cá chết nhìn bốn người xung quanh.
Trong mắt ông ta hiện lên sự cầu xin, nhưng lúc này đã nhanh chóng mất đi ánh sáng.
Cuối cùng thực sự trở thành mắt cá chết.
Bốn người vô cùng phẫn nộ, hành vi của Ác Nguyên chính là muốn tát vào mặt họ trước mặt mọi người.
Hơn nữa cái tát này còn rất vang dội.
“Tiểu tử, ngươi đã thành công chọc giận ta! Ngươi…”
Lão giả còn chưa kịp nói xong, đã thấy Ác Nguyên tự mình đi về phía trước vài bước.
Sau đó, nhặt huyết đao lên, rồi cất nó đi như chỗ không người.
Bốn người xung quanh sửng sốt trong giây lát, sau đó họ nhận ra nguồn gốc của thanh huyết đao đấy.
"Tên khốn, ngay cả đồ của Minh Đạo mà ngươi cũng dám cướp! Mau giao ra, nếu không..."
"Nếu không thì ông cắn tôi? Quả nhiên, người của Minh Đạo đều là một bầy chó sủa sao? Các người rốt cuộc có đánh hay không? Không động thủ thì tôi về nhà."
"Được, nếu ngươi đã muốn chết như thế thì lão phu sẽ đáp ứng ngươi!"
Sau đó, mấy người không tiếp tục nói nhảm nữa, cùng nhau vây công Ác Nguyên.
Bởi vì bọn họ đều có thể nhận thấy, tu vi của Ác Nguyên cao hơn bọn họ.
Nếu lần này vì thể diện mà đơn độc đấu với anh ta, thì đúng là muốn tìm đường chết.
Đồng thời, bọn họ cũng thầm kinh ngạc, Ngũ Đạo từ khi nào lại có cao thủ như vậy!
Nhưng ngạc nhiên thì ngạc nhiên nhưng xung quanh nhiều người quan sát như thế, hôm nay bọn họ nhất định phải giết chết Ác Nguyên ở đây.
Bởi vì Ác Nguyên đã giết người của Minh Đạo, hơn nữa còn tàn phá giữa lòng thành trì của Minh Đạo.
Điều này chính là tát thẳng vào mặt của toàn bộ Minh Đạo giữa thanh thiên bạch nhật, không thể nhẫn nhịn được.
Vì vậy, hôm nay họ nhất định phải giết chết Ác Nguyên.