Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những lời này vừa được nói ra thì tất cả mọi người đều nhìn về phía phát ra giọng nói, thế nhưng lại không hề nhìn thấy có người nào đột nhiên xuất hiện cả.

Thế nhưng!

Ngay trong khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều cảm nhận được những cơn gió lạnh không ngừng thổi tới.

Cơn gió lạnh này dữ dội đến mức vượt xa sức tưởng tượng của tất cả mọi người, vốn dĩ không khí nơi này vẫn còn trời trong nắng ấm thế nhưng khi cơn gió lạnh lẽo kia đột nhiên xuất hiện thì nơi này đã tràn ngập mây mù giống như thời tiết đầy sương mù vậy, tầm nhìn có thể nhìn thấy cũng bị giảm xuống không đến mười mét.

Toàn bộ kinh thành đều bị bao phủ trong làn sương khói ngay trong chớp mắt.

Hơn nữa, nhiệt độ đột ngột giảm xuống cũng khiến cho thời tiết vốn dĩ đang ở khoảng ba mươi độ đã trở thành âm năm mươi sáu mươi độ ngay lập tức, tất cả mọi người ở trong thành đều rùng mình và nổi cả da gà, thậm chí những người dân có tu vi thấp cũng bị đông lạnh đến run cầm cập, hai hàm răng cũng va lập cập vào nhau.

Cùng lúc đó cả tòa kinh thành cũng đang bị bao phủ bởi một bầu không khí đáng sợ.

“Trời ạ, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?”

“Người nào có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì hay không, tại sao lại đột nhiên trở nên lạnh lẽo đến như vậy, khắp nơi đều dày đặc những làn sương mù và dù có vươn tay ra cũng không thể nhìn thấy năm ngón nữa!”

“Chẳng lẽ Hoàng Phi Hổ thật sự đã xuất hiện rồi sao?”

“Ôi trời ạ, Diệp Bắc Minh có thể gọi Hoàng Phi Hổ đi ra chỉ với một câu nói à? Có thật không vậy, Hoàng Phi Hổ đang ở nơi nào, tại sao tôi lại không nhìn thấy chứ?”

Tất cả những tiếng nói sợ hãi và hoảng loạn không ngừng vang lên.

Thế nhưng ngay sau đó!

Hàng trăm nghìn quân đội bước tới và chèn ép, tiếng vó ngựa, tiếng vũ khí va chạm lẫn nhau và tiếng chém giết đều dồn dập vang lên.

Những âm thanh đột nhiên vang lên này đã dập tắt những giọng nói đầy sợ hãi của người dân trong kinh thành ngay lập tức.

Khi nghe thấy những âm thanh này, đừng nói đến người dân trong kinh thành.

Cho dù là đội quân của tộc nhân và ngay cả Nhân Vương cũng bị dọa sợ đến mức thay đổi vẻ mặt ngay trong chớp mắt, từng người một đều bị bao phủ trong một bầu không khí đáng sợ mà cảm thấy vô cùng hoảng loạn và sợ hãi.

“Người nào? Người nào đang giở trò đấy?”

Nhân Vương ngó nhìn xung quanh một cách sợ hãi và vung mạnh tay áo ra để xua tan âm khí dày đặc đang bao trùm cả khoảng không.

Thế nhưng!

Những luồng âm khí này quá đáng sợ rồi.

Vốn dĩ cú phất tay áo này của ông ta thậm chí có thể lật tung cả một ngọn núi chứ đừng nói đến một làn sương.

Thế nhưng bây giờ cho dù ông phất tay áo mạnh đến mức nào, cho dù ông sử dụng tiên pháp như thế nào đi nữa thì cũng không thể xun tan những luồng âm khí này, ông ta vẫn bị bao trùm bởi làn sương và vẫn không thấy năm ngón tay của mình khi vươn tay ra.

Điều này khiến cho ông ta càng cảm thấy sợ hãi và không yên lòng hơn, ông ta gân cổ lên mà gào thét lên.

“Diệp Bắc Minh, cậu đang giở trò quỷ gì đấy?”

“Cậu sử dụng công pháp để giả thần giả quỷ ở đây à?”

“Cậu đã sai rồi, cậu không dọa sợ được bản vương đâu, hãy mau xua tan làn sương này cho bản vương ngay, có giỏi thì hãy đánh tay đôi với bản vương, nếu như cậu còn dùng loại chiêu trò đê tiện này để nhân lúc tầm nhìn của bản vương bị ngăn cản không nhìn thấy được câu mà đánh lén đội quân của bản vương, thì bản vương sẽ khiến cho cậu chết không có đất chôn thân đấy!”

“Cậu mau xua tan làn sương này cho bản vương! Mau xua đi ngay……”

Ông ta sợ rằng đây chính là chiêu trò của Diệp Thiên để làm rối tung tầm nhìn của ông ta và khiến cho ông ta không tìm được hướng đi, không nhìn thấy được đồ vật, sau đó Diệp Thiên sẽ nhân lúc ông ta chưa kịp chuẩn bị mà lẻn vào trong đội quân và tiêu diệt đội quân của ông ta.

Như vậy thì cả tộc nhân sẽ bị tổn thất nặng nề đấy.

Nơi này có đến mười nghìn tỷ tên lính đấy!

Nếu như tất cả những đội quân này hoàn toàn bị tiêu diệt ở trước mắt của ông ta thì ông ta sẽ không còn mặt mũi trở về Thiên Thánh Đại Lục gặp Nhân Hoàng nữa.

Vì vậy ông ta thật sự cảm thấy rất hoảng loạn.

“Không hoảng là sức mạnh, không loạn là cảnh giới, ông đã hoảng loạn đến như vậy rồi thì tộc nhân của các người cũng như vậy thôi.”

Diệp Thiên nói một cách thản nhiên.

Nhân Vương tức giận nói: “Cậu có bản lĩnh thì hãy xua làn sương này cho bản vương ngay và đừng làm những việc vô ích, nếu như muốn đánh thì hãy đánh một cách quang minh chính đại, chơi những chiêu trò như vậy thì là bản lĩnh gì chứ?”

Diệp Thiên cũng lười nói chuyện với ông ta.

Nhân Vương càng thêm rối loạn hơn khi không nghe thấy tiếng hét của Diệp Thiên, ông ta gân cổ lên mà gào thét: “Tấn công! Tấn công cho bản vương! Đừng để cho Diệp Bắc Minh nhận cơ hội lao vào trong đội quân, tất cả mau tấn công cho bản vương……”

Theo lý mà nói, khi ông ta vừa ra lệnh thì đội quân tộc nhân của ông ta nên bắt đầu tấn công mới đúng.

Thế nhưng ông ta lại không hề nghe thấy âm thanh bùng nổ của hỏa lực.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Trái tim của Nhân Vương đập mạnh một cái, một linh cảm không may bao quanh cả người ông ta ngay lập tức.

Ông ta vô cùng nghi ngờ rằng cả đội quân tộc nhân của mình đã bị Diệp Bắc Minh tiêu diệt rồi.

“A!!!”

Ông ta hét lên một cách thảm thiết và quay người lại, ông ta muốn xem thử đội quân tộc nhân có còn ở nơi đó hay không.

Thế nhưng ông ta chạy tới chạy lui cũng không thể chạm vào đội quân tộc nhân của ông ta.

“Diệp Bắc Minh! Tên đê tiện nhà cậu! Cậu đã giết chết cả đội quân của tôi rồi phải không? Bản vương muốn cậu chết! Tôi muốn giết chết cậu……”

Ông ta cực kỳ tức giận và sử dụng tiên pháp mà ném bom một cách điên cuồng.

Có điều ông ta không hề biết rằng mình đã gặp phải quỷ đánh tường, ông ta vẫn luôn ở ngay chỗ cũ và không hề chạy vào trong đội quân thì làm sao có thể chạm vào đội quân của mình được chứ?

Ngay sau tiếng la hét thảm thiết của ông ta.

Bỗng nhiên, luồng âm khí đang bao trùm cả tòa thành đột nhiên tan biến.

Tầm nhìn của tất cả mọi người trở nên rõ ràng hơn ngay lập tức.

Ngay cái nhìn đầu tiên!

Bọn họ liền nhìn thấy những đội quân đã đứng dày đặc ở trên khoảng không.

Trên gương mặt của từng tên lính đều mang nét hung bạo và dữ dằn khiến cho những người nhìn thấy không khỏi rùng mình.

Ở phía trước những tên lính này có một con Ngũ Sắc Thần Ngưu, trên lưng của con Ngũ Sắc Thần Ngưu này là một người đàn ông mặc một chiếc áo bào kỳ lân màu đen và đội một chiếc mũ miện Thất Châu.

Người đàn ông này có Thần Diệp Hynh to lớn và có một bộ râu dài giống như Quan Công, ông ấy có vẻ mặt uy nghiêm mang lại một cảm giác hiên ngang nhưng lại nghiêm nghị cho người khác và khiến họ cảm thấy kính nể ở trong lòng.

“Đây là Hoàng Phi Hổ sao?”

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào người đàn ông đang ngồi ở trên lưng Ngũ Sắc Thần Ngưu và nảy ra một sự nghi hoặc ở trong lòng.

Ngay vào lúc này, người đàn ông này leo xuống lưng trâu và đi đến trước mặt Diệp Thiên rồi quỳ xuống cúi chào một cách cung kính.

“Phong Đô Đại Đế Hoàng Phi Hổ khấu kiến Thái Thượng Hoàng!”

“Bình thân.”

“Tạ Thái Thượng Hoàng!”

Hoàng Phi Hổ đứng dậy.

Thế nhưng tất cả mọi người lại đều bị kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt lên.

Phong Đô Đại Đế đã đổi thành Hoàng Phi Hổ rồi ư?

Diệp Bắc Minh lại trở thành Thái Thượng Hoàng của Phong Đô Đại Đế Hoàng Phi Hổ ư?

“Trời ạ! Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?”

Tất cả mọi người đều đang hét thầm ở trong lòng, dù cho bọn họ có vắt óc suy nghĩ cũng không thể hiểu được nguyên nhân vì sao.

Phải biết rằng Thái Thượng Hoàng là cha của Hoàng Đế.

Hoàng Đế mà Phong Đô Đại Đế tôn thờ chính là Ngọc Hoàng Đại Đế cao quý của Tam Giới.

Chẳng lẽ Diệp Bắc Minh đã trở thành cha của Ngọc Hoàng Đại Đế rồi à?

Chuyện này hiển nhiên không thể nào xảy ra được.

Vì vậy cả đội quân đều không hiểu rõ rốt cuộc đây là mối quan hệ phức tạp gì vậy.

“Ông ông ông…… là Hoàng Phi Hổ à?”

Nhân Vương hỏi với đôi môi run rẩy.

“Đúng vậy!”

Hoàng Phi Hổ bỗng nhiên quay người lại và nói: “Cô chính là Phong Đô Đại Đế Hoàng Phi Hổ, một tên nhỏ nhoi như ông lại dám mang nhiều tên lính như vậy mà khoe khoang đe dọa ở trước mặt Thái Thượng Hoàng của cô, ông chán sống và đang muốn xuống Địa Ngục đúng không?”

Cả người Nhân Vương run lên và suýt chút nữa thì ngã từ trên cao xuống.

Tuy rằng ông ta không biết Hoàng Phi Hổ có tu vi như thế nào thế nhưng nếu như ông ấy vô cùng mạnh và lợi hại thì tiêu rồi.

Hoàng Phi Hổ tỏ ra kính cẩn với Diệp Bắc Minh đến như vậy và còn gọi anh là Thái Thượng Hoàng, vậy thì chẳng lẽ chỉ cần Diệp Bắc Minh ra lệnh một tiếng thì Hoàng Phi Hổ sẽ dẫn âm binh lao đến giết chết và tiêu diệt tất cả bọn họ hay không?

“Diệp Bắc Minh, rốt cuộc đang xảy chuyện gì sao? Sao cậu lại trở thành Thái Thượng Hoàng của Hoàng Phi Hổ?”

Nhân Vương nuốt nước miếng và hỏi.

Diệp Thiên nói: “Bởi vì trẫm truyền ngôi cho con trai của trẫm, con trai của trẫm trở thành Thiên Đế thì dĩ nhiên trẫm chính là Thái Thượng Hoàng.”

“Cái gì!”

Những lời này của Diệp Thiên đã làm chấn động tất cả mọi người ở trong thành,

Diệp Thiên đã từng làm Thiên Đế và truyền ngôi cho con trai của anh, con trai của anh đã trở thành Thiên Đế rồi ư?

Có thật hay không vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK