Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chủ công?

Diệp Thiên sững sờ.

Chủ nhân của chiếc quan tài này đã xuất hiện rồi sao?

Cho dù ngày thường Diệp Thiên không sợ trời không sợ đất, nhưng lúc này cũng không khỏi cảm thấy kinh hãi.

Dù sao thì bốn linh thú canh giữ quan tài có uy lực lớn như vậy, huống chi là chủ nhân trong quan tài.

Đó chắc chắn là một người có thể giết chết hắn chỉ bằng một cái búng tay.

Tuy nhiên, hắn vẫn rất tò mò không biết vị chủ nhân chiếc quan tài là thần thánh phương nào.

Mang theo tâm lí hiếu kỳ ấy, hắn chậm rãi quay người lại.

Hắn chợt thấy bốn linh thú đang quỳ trước mặt mình, quay lưng lại với chiếc quan tài bằng đồng.

Mà xung quanh cũng đâu có ai.

Diệp Thiên lại sững sờ.

‘Chẳng lẽ chủ công trong miệng bọn họ là mình?’

Nghĩ vậy, Diệp Thiên bèn khẽ khàng hỏi: “Các ngươi... gọi ta là chủ công sao?”

“Vâng, thưa chủ công.”

Bốn linh thú đồng thanh đáp.

Nhận được câu trả lời, Diệp Thiên lại càng thêm chấn động.

Hắn thậm chí còn không biết bốn linh thú này, tại sao chúng lại gọi hắn là chủ công?

‘Chẳng lẽ là nhận nhầm người?’

Để chắc chắn, hắn lại hỏi: “Chúng ta có mối quan hệ gì, tại sao các ngươi lại gọi ta là chủ công?”

Thanh Long đáp: “Bởi vì trên người chủ công có khí tức của người mà chúng tôi canh giữ.”

“Ta có khí tức của người mà các ngươi canh giữ à?”

Lúc này, trong đầu Diệp Thiên rối như tơ vò.

Hắn và Tôn Ngộ Không cùng tiến vào. Sao lại có chuyện hắn có khí tức của người trong quan tài mà Tôn Ngộ Không lại không có, đúng không?

Tôn Ngộ Không ở gần quan tài hơn, nếu bị dính khí tức lên người hắn ta cũng phải có khí tức của người trong quan tài mới đúng.

Lúc này, trong đầu hắn chợt lóe lên một tia sáng.

Chẳng lẽ khí tức mà chúng nói là ám chỉ những kỷ ức vụn vỡ mà hắn có được từ hai đàn thờ kia. Vậy nên chúng mới nói rằng hắn có khí tức của người trong quan tài?

Nghĩ vậy, hắn bèn thắc mắc: “Chủ nhân của chiếc quan tài này là ai vậy?”

“Thưa chủ công, chúng tôi cũng không biết.” Bạch Hổ nói: “Cách đây rất lâu rất lâu về trước, một vị thần già đã xây dựng đàn thờ này rồi bảo chúng tôi hãy canh giữ chiếc quan tài bằng đồng. Khi nào có người mang khí tức của quan tài đến thì sẽ mở quan tài ra và đưa cho người đó những thứ bên trong.”

“Bởi vậy nên chúng tôi cũng không biết người trong quan tài là ai, càng không biết trong quan tài có cái gì.”

“Ồ.”

Diệp Thiên gật gù.

Trong lòng tự nhủ: ‘Hẳn là một đại năng nào đó đã được chôn cất riêng ở nhiều nơi. Mà mình lại vô tình có được hai ký ức của ông ấy. Chính vì vậy mà tứ linh mới nhận mình là chủ và đưa cho mình những thứ bên trong quan tài.’

Nghĩ đến đây, hắn nói: “Vậy các ngươi mở quan tài ra đi.”

“Vâng! Chủ công!”

Bốn linh thú bay tới và mở chiếc quan tài bằng đồng ra.

Khoảnh khắc chiếc quan tài bằng đồng mở ra.

Một tia sáng màu vàng kim nhanh như chớp bắn vào giữa trán của Diệp Thiên.

Giây tiếp theo.

Dòng ký ức cuồn cuộn không ngừng, giống như nước sông Hoàng Hà vô tận, tràn vào tâm trí Diệp Thiên.

trong tâm trí Diệp Thiên chợt cất giữ vô số những ký ức vụn vỡ.

Ký ức của lần này được kết hợp với ký ức của hai lần trước, lại có thêm một cuốn trận pháp cổ tên là “Đạo Thủy Trận Đồ”, trong đó có rất nhiều pháp trận thiên biến vạn hóa.

Ngoài ra, còn bổ sung một quyển công pháp mang tên “Tứ Tượng Phong Thiên Quyết”.

Để luyện công pháp này, cần có cả bốn linh thú Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ.

‘Hiện tại bốn linh thú đã ở trước mặt, chẳng lẽ lại dùng chúng để luyện công pháp này sao?’

Diệp Thiên nghĩ thầm.

Lúc này, bốn linh thú lấy ra bốn khúc xương từ trong quan tài bằng đồng.

Xương này trắng như ngọc, trơn mịn và tỏa ra một thứ ánh sáng dịu nhẹ lấp lánh.

Khi bốn chiếc xương này vừa được lấy ra, nhiệt độ trong hang đã giảm xuống cả trăm độ, lạnh tới thấu xương.

“Đây là xương tay và xương chân?”

Diệp Thiên cau mày.

Chu Tước nói: “Trong quan tài chỉ có bốn khúc xương này thôi, không còn gì nữa. Năm đó, lão thần già yêu cầu chúng tôi phải đưa đồ trong quan tài cho người có khí tức của bộ xương này. Mà trên người chủ công có khí tức đó. Vì vậy, xin vui lòng mang nó theo.”

Tứ linh gửi bốn bộ xương cho Diệp Thiên.

“Tại sao lại đưa cho ta cái này?”

Diệp Thiên khó hiểu.

Nhưng vẫn cầm lấy một khúc xương tay.

Kết quả là vừa bắt lấy, khúc xương liền biến mất trên tay hắn.

Sau đó, hắn cảm thấy cánh tay phải của mình đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Sức mạnh của cánh tay phải đột nhiên bùng phát, cao hơn sức mạnh của cánh tay trái ít nhất là mười lần.

“Tuyệt!”

Diệp Thiên vui vẻ bắt lấy khúc xương tay còn lại.

Ngay sau đó, hắn cảm thấy sức mạnh cũng tràn ngập nơi cánh tay trái.

Thế rồi, hắn lấy cả hai khúc xương chân.

Sức mạnh của toàn bộ cơ thể đều bùng phát.

Tu vi đột nhiên đạt tới Đại thừa viên mãn, hơn nữa tu vi bị bình cảnh hạn chế, không cách nào cải thiện được nay lại dâng lên mạnh mẽ.

“Chuyện này...”

Khi cảm nhận được điều này, Diệp Thiên không khỏi kinh ngạc.

‘Chẳng phải là chỉ cần vượt qua độ kiếp, đột phá cảnh giới Đại Thừa tiến vào Thái không thì tu vi của mình vẫn còn có thể tiếp tục nâng lên sao?”

Nghĩ đến đây, hắn gấp rút muốn đi độ kiếp ngay.

Tuy nhiên, hắn vẫn cố nén kích động trong lòng, nói: “Hiện tại ta muốn luyện công, cần ngươi hợp tác, các ngươi có đồng ý không?”

“Chúng tôi xin nghe theo sự sắp xếp của chủ công!”

Bốn linh thú đồng thanh trả lời.

“Tốt!”

Diệp Thiên tỏ ra hài lòng. Hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất và sau đó bắt đầu tập luyện Tứ Tượng Phong Thiên Quyết.

Lúc này, ở ngoài hang.

“Không thể phá vỡ kim quang, cũng không biết ba ở trong đó có xảy ra chuyện gì hay không, sốt ruột chết mất!”

Đóa Đóa lo lắng đi qua đi lại.

Văn Tuyết Lâm cũng lo lắng lau nước mắt.

Tôn Ngộ Không và những người khác, cùng Triệu Quân Thành đã được tìm thấy, đều đang nỗ lực để phá vỡ kim quang, nhưng cho dù họ có cố gắng như thế nào thì cũng không thể.

“Chết tiệt.”

Chu Khuê, thủ lĩnh của bộ lạc Long Vũ, nói: “Có vẻ như chỉ có thể san bằng ngọn núi này để xem anh Diệp Thiên còn sống hay đã chết thôi”.

“Tôi đồng ý!”

“Tôi đồng ý!”

Nhiều người tỏ vẻ tán thành.

Vậy nên, Chu Khuê liền ra lệnh: “Toàn quân, đào núi cho tôi, đào đến khi đào được anh Diệp Thiên ra thì mới thôi!”

“Rõ!”

Chẳng bao lâu sau, hơn mười tỷ quân đã bắt đầu đào núi.

Bọn họ không dám dùng hỏa lực nổ tung ngọn núi, vì sợ hại chết Diệp Thiên, chỉ có thể làm vậy mà thôi.

Mà lúc này, sự kiện hơn hai mươi tỷ quân của hai bộ lạc Long Vũ và Thiên Thánh đánh bại ba tỷ thiên binh thiên tướng đã lan truyền khắp Nam Chiêm Bộ Châu với tốc độ cực nhanh, gây chấn động khắp nơi.

“Tuyệt vời! Tuyệt vời! Hai mươi tỷ quân bộ lạc đã đánh bại ba tỷ thiên tướng. Đây là chiến thắng chống lại Thiên đình lớn nhất trong lịch sử của Nam Chiêm Bộ Châu!”

“Không thể tin được là bộ lạc Long Vũ và Thiên Thánh thực sự thắng được ba tỷ thiên tướng. Là đội hai mươi tỷ quân của họ quá mạnh hay là nhóm thiên tướng này quá yếu đây?”

“Trận chiến này đủ để được ghi vào biên niên sử của Nam Chiêm Bộ Châu, và nó sẽ được lưu truyền mãi mãi!”

“...”

Ngay cả những thủ lĩnh của tất cả các bộ lạc cũng đang thảo luận về chuyện này.

Thậm chí các thủ lĩnh bộ lạc ở gần núi Gánh Mộc biết được rằng hai thủ lĩnh bộ lạc Long Vũ, Thiên Thánh và quân đội của họ vẫn còn ở đó, nên đã tức tốc đã lao về phía họ.

Mà mấy bộ lạc khác đang chờ bộ lạc Long Vũ và bộ lạc Thiên Thánh đại bại, nhân cơ hội dây máu ăn phần. Khi biết tin hai bộ lạc thắng lớn thì tất cả đều sợ hãi, vội vàng rút quân.

Trong khoảng thời gian này, toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu đều ở trong cơn chấn động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK