Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cách duy nhất trong lúc này, chính là hy sinh một người. Để đi ngăn chặn lão ma Diệp, mới có thể để cho bốn vị tiên đế và hai vị lão tổ có thời gian để rút lui, mọi người phải đánh bại Diệp Thiên.” Ngạo Thiên tiên đế nói, sau đó giơ ngón tay lên: “Có thấy không, pháp bảo hộ thể của Nguyên Cát lão tổ đã muốn nổ tung, nếu như trúng một chiêu của Diệp Thiên, Nguyên Cát lão tổ sẽ bị thương, đến lúc đó thì năm đánh một thì càng thêm khó khăn, và việc đánh bại chỉ còn là vấn đề về thời gian.”

Thái Hòa tiên đế và Hạo Thiên tiên đế cùng nhau gật đầu.

Lúc này, Thái Hòa tiên đế đột nhiên quay đầu nhìn về phía lão tổ Thiên Cực, phục tùng mệnh lệnh nói: “Ông hãy đi ngăn chặn lão ma Diệp, hy sinh ông để cứu bốn vị tiên đế và hai vị lão tổ, là ông vô cùng vinh quang, đi nhanh đi.”

“Tôi sao?”

Lão tổ Thiên Cực muốn chửi má nó.

Ma túy ông, các người như thế nào lại không đi chịu chết, lại phải để cho tôi đi chịu chết!

“Đúng! Thì ông đi!” Ngạo Thiên tiên đế tức giận nói: “Nếu không phải năm đó là ông cứu lão ma Diệp, thì hắn sớm bị Minh Thiên tiên đế giết chết, bây giờ sẽ có thương vong lớn như vậy sao”

“Cho nên, ông nhất định phải chuộc lại tội lỗi của năm đó, nếu ông không đi. Chúng tôi liền làm thịt ông!”

“Nhanh đi!” Hạo Thiên tiên đế và ba vị lão tổ đang bi thương khác thúc giục.

Lão tổ Thiên Cực khóc không ra nước mắt, tức giận gầm lên: “Các người đùng có khi dễ người khác!”

“Ông không đi chịu chết, thì các tiên đế sẽ phải chết, đến lúc đó tất cả mọi người đều sẽ chết, ông cũng không thể thoát khỏi vận rủi sẽ chết, để cho ông hy sinh một mạng, để đổi lấy sự an toàn cho mọi người?” Ngạo Thiên tiên đế tức giận nói.

“Đi! Không phải chỉ cần tôi đi là được sao?” Lão tổ Thiên Cực không có biện pháp nào khác, không đi thì khẳng định sẽ bị bọn họ giết chết, không bằng đi để có thể cứu được Đạo Quang tiên đế.

Rơi vào đường cùng, ông ta cắn răng nói: “Tôi chết, các người nhất định phải báo thù cho tôi, nếu không tôi thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho các người!”

Vừa dứt lời, ông ta tiến hành sử dụng tiên pháp, làm cho chính bản thân mình to lên.

Khoảng chừng năm phút sau. Nguyên Cát lão tổ bị Diệp Thiên đánh một chưởng làm bị thương nặng bay ra ngoài, đang chuẩn bị đối phó với bốn vị tiên đế và một vị lão tổ bắt đầu tiến công mạnh mẽ.

Đột nhiên, có một giọng nói đầy tức giận vang lên.

“Lão ma Diệp, tôi sẽ liều mạng với người!”

Dứt lời, lão tổ Thiên Cực nghĩa vô phản cố đánh móc vào phía sau gáy của Diệp Thiên.

“Không ổn!”

Sắc mặt của Diệp Thiên biến đổi mạnh, thân hình lúc này nhoáng lên một cái.

Oanh!

Một tiếng nổ vang lên, so với thiên địa bảo giám thì uy lực nổ còn mạnh hơn, một vòng năng lượng đánh bay ra ngoài, đem Diệp Thiên và bốn vị lão tổ toàn bộ đều bị đánh bay ra ngoài.

Bởi vì, pháp bảo hộ thể của Diệp Thiên có tám lớp, khi lão tổ Thiên Cực cách gần hắn, làm cho ba món của bát đoàn pháp bảo toàn bộ đều bị phá hủy, làm cho hắn phun ra một ngụm máu.

Bốn vị tiên đế có cửu trùng pháp bảo hộ thể, tuy rằng bị nổ khiến cho đầu ù ù, nhưng cũng không có gì trở ngại, nhưng Đạo Càn lão tổ, cũng bị nổ tám lớp pháp bảo, ói ra vài ngụm máu.

"Phi kiếm bên trên! Lên phi kiếm nhanh!"

Ngạo Thiên tiên đế vội vàng dắt họng hô to.

Rất nhanh, bốn vị tiên đế cùng hai vị lão tổ bị thương, tất cả đều bay đến trên phi kiếm, sau đó phi kiếm lóa ánh sáng lên rồi rời đi, Diệp Thiên đuổi theo một lát, không có Xích Nhãn Kim Mao Hống căn bản đuổi không kịp, rơi vào đường cùng đành phải thôi.

"Ai tự bạo?"

Thấy Diệp Thiên không có đuổi theo, bốn vị tiên đế đều nhẹ nhàng thở ra. Sau đó nhao nhao hỏi.

"Lão tổ Thiên Cực vì cứu anh Đạo Quang mà tự bạo, quá cảm động, thật là trung lương cũng." Ngạo Thiên tiên đế sắc mặt bi thương nói.

"Cái gì!"

Đạo Quang tiên đế nghe vậy, lập tức cả người đều không tốt, một mặt khóc tang ngồi trên phi kiếm, đau buồn tới cực điểm.

Cực Đạo Giáo có hai người Đại Tiên Tôn. Một người là chính ông ta, một người khác chính là lão tổ Thiên Cực, bây giờ lão tổ Thiên Cực chết, đối với đạo giáo mà nói, có thể nói là tổn thất nặng nề, giống như bị muốn nửa giang sơn.

"Là các người! Nhất định là các người đã ép lão tổ Thiên Cực tự bạo!"

Đạo Quang tiên đế đột nhiên giận chỉ Ngạo Thiên, Thái Hòa, Hạo Thiên ba vị tiên đế.

"Anh Đạo Quang. Chúng ta có thể hiểu được tâm tình của anh, thật không phải là chúng tôi ép, là ông ta tự nguyện, lại nói, từ lúc khai chiến đến nay Vô Cực giáo, Thiên Đạo giáo, Minh Thiên giáo, và Thần Đạo giáo của chúng ta, đều chết hết một vị lão tổ, chúng ta ngoại trừ trách tội lão ma Diệp, cũng không trách tội ai, cho nên ah đừng đau buồn, đừng trách loạn tội người khác." Ngạo Thiên tiên đế nói.

Đạo Quang tiên đế mặc dù vẫn là rất nổi nóng, nhưng nghĩ tới bốn giáo đều chết qua lão tổ, trong lòng cũng cân bằng một chút.

Đúng lúc này.

Ầm ầm!

Một âm thanh nổ tung vang lên.

Cả đám người quay đầu nhìn lại, con mắt đều muốn rớt ra ngoài.

"Là Diệt Vô Biên! Nhanh quăng kiếm mà chạy! Nhanh!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK