Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mọi người nhìn kìa, Tôn Ngộ Không bị bắt rồi. Hai người phụ nữ đó chính là Văn Tuyết Tâm và con gái của Diệp Thiên tên Đóa Đóa phải không? Còn cậu bé đó có phải là con trai của Diệp Thiên và Văn Tuyết Tâm không? Nếu đúng là như vậy, trận chiến này thật là một chiến thắng lớn, hang ổ của Diệp Thiên đã bị đập nát rồi nhỉ!”

“Là Văn Tuyết Tâm và con gái của Diệp Thiên. Lần trước khi Diệp Thiên và Tôn Ngộ Không bị chém đầu, tôi đã thấy hai người bọn họ ở chợ rau. Có thể chắc chắn rằng chính là hai người họ!”

“Người nhà bị bắt làm tù binh, Câu Trần đại đế dẫn đội quân trở về triều đình. Không cần nghĩ nữa, trận chiến này đã tiêu diệt liên minh bộ tộc Nam Chiêm Bộ Châu do Diệp Thiên dẫn đầu, nếu không thì Tôn Ngộ Không và vợ của Diệp Thiên sao có thể bị bắt được kia chứ!”

“Xuất chinh đến Nam Chiêm Bộ Châu đã nhiều lần, cuối cùng cũng đã giành được thắng lợi lớn. Thật đáng chúc mừng!”

“Đáng thương là con cái của Diệp Thiên. ba mẹ có lỗi con cái phải chịu tội. Đặc biệt là cậu bé mới hơn một tuổi rưỡi bị giam trong xe. Thật là quá đáng thương, còn có khả năng có thể sẽ bị đẩy lên đoạn đầu đài.”

“….”

Cả thành Trường An đều không ngừng xôn xao bàn tán.

Có kẻ hả hê sung sướng, có người lại cố kìm nén tiếng thở dài, có kẻ lại đơn thuần chỉ hóng hớt ngóng chuyện. Loại người nào cũng có, tất cả khiến cho thành Trường An càng lúc càng xôn xao không ngừng.

Ngay lúc này ở Phiêu Miễu Đạo Viện.

“Lý Ngao! Dương Phong! ba các người đã thắng trận trở về còn bắt Tôn Ngộ Không, Văn Tuyết Tâm, Đóa Đóa cùng với đứa con trai của Diệp Thiên và Văn Tuyết Tâm. Mau mau ra đây xem!”

Giọng nói này vang lên.

Trong chốc lát.

Đạo viện vốn yên tĩnh.

Đột nhiên.

Ầm ầm ầm…

Tất cả các học đường. Hàng vạn học tử từ khắp nơi lũ lượt đổ ra đường. Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy trên bầu trời dày đặc quân đội, còn đại quân ở phía trước kéo theo bốn chiếc xe cũi tù. Bọn họ nhìn thoáng qua là đã biết chính là Tôn Ngộ Không và Văn Tuyết Tâm.

Đột nhiên, cả đạo viện dường như nổ tung.

“Trời ạ, Tôn Ngộ Không và Văn Tuyết Tâm đã bị bắt rồi!”

“Cậu nhóc đó là con của Văn Tuyết Tâm và Diệp Thiên đúng không?”

“Văn Tuyết Tâm đáng thương, ở trong đạo viện tốt biết bao nhiêu lại bỏ trốn cùng Diệp Thiên. Lần này thì hay rồi, bị bắt giam trong xe, lại còn có thể bị đem lên đoạn đàu đài!”

Các học tử mỗi người một câu, cuộc thảo luận dâng lên như con nước thủy triều.

“Ha ha ha!”

Lý Ngao, Dương Phong, Ngưu Tiểu Ngọc nhìn thấy Tôn Ngộ Không, Văn Tuyết Kì, Đóa Đóa bị bắt đều không che giấu được niềm vui sướng trong lòng, bật cười sảng khoái.

“Cuối cùng cũng đã giành chiến thắng rồi. ba tôi cuối cùng cũng đã đánh thắng được bọn chúng, thật không dễ dàng, thật sự không dễ dàng.” Lý Ngao kích động, nước mắt lưng tròng.

“Đúng vậy, thật là không dễ dàng gì, ngậm bồ hòn làm ngọt, nuốt giận hai năm trời, chuẩn bị ba trăm ngìn tỉ đại quân xuất trận. Cuối cùng đã giành chiến thắng trở về!” Hai hốc mắt Dương Phong cũng đỏ lên.

Ngưu Tiểu Ngọc cười nói: “Đây chẳng qua chỉ là đánh thắng trận lớn, đơn giản chỉ là tiêu diệt hang ổ của kẻ thù, nếu không thì vợ con của Diệp Thiên sao có thể bị tóm gọn chứ?”

“Đúng đúng đúng!”

Nghe được những lời này của Ngưu Tiểu Ngọc, Lý Ngao và Dương Phong liên tiếp gật đầu.

“Đúng rồi, tại sao lại chẳng thấy mặt mũi tên Diệp Thiên đâu cả?” Trần Hạo hỏi.

Lý Ngao đắc ý nói: “Còn phải nói, hắn ta là thống soái quân địch, lúc khai trận đã bị đuổi đánh ra bã, thế nên mới không có hắn.”

“Có lí.”

Đám người gật gù.

Lúc này Lý Ngao đề nghị: “Chúng ta đi lấy một ít rau nát và trứng gà thối, sau đó tập hợp một số người lại để cùng nhau ném vào bọn người Tôn Ngộ Không, Văn Tuyết Tâm cùng với con của Diệp Thiên, mọi người thấy thế nào?”

“Tôi đồng ý!”

“Tôi cũng đồng ý!’

Dương Phong tức giận nói: “Văn Tuyết Tâm là đồ khốn khiếp. Dương Phong tôi đây thích cô ta như vậy, ra sức theo đuổi cô ta nhưng cô ta lại bỏ trốn cùng với tên Diệp Thiên lại còn sinh con đẻ cái với tên Diệp Thiên đó. Chuyện này đối với tôi mà nói là một sự nhục nhã!”

“Hôm nay tôi nhất định phải dùng trứng gà thối đập chết con tiện nhân này!”

Rất nhanh sau đó Dương Phong cùng những người khác hét lớn lên: “Sau này các người còn muốn chơi với chúng tôi, làm huynh đệ với chúng tôi thì mau cùng chúng tôi đi nhặt rau nát trứng thối ném chết những tên tội nhân này!”

“Tôi đi!”

“Tôi đi!”

“Tôi cũng đi!”

Ít nhất có hơn một ngàn học tử đều muốn nịnh nọt, bỡ đỡ bọn Lý Ngao, lần lượt bao quanh họ. Rất nhanh sau đó Lý Ngao và những người khác rời khỏi đạo viện.

Cùng lúc này, Diệp Thiên và Vô Vi đạo nhân cũng đã giả trang trà trộn vào thành Trường An. Hai người ở trong tửu lầu cùng nhau nhìn khung cảnh hỗn loạn bên ngoài. Sắc mặc của Diệp Thiên lúc này u ám đến đáng sợ.

“Ngươi đừng kích động, bây giờ nếu xông lên cứu người thì như tìm cái chết, nhất định phải giữ bình tĩnh có biết không?” Vô Vi đạo nhân lên tiếng nhắc nhở.

Diệp Thiên im lặng mãi không thôi, anh thật sự có chút kích động muốn lao vào cứu lấy vợ con của mình. Nhưng chính anh cũng biết rằng bản thân mình hiện chẳng có đủ khẳ năng.

Nhiều cao thủ vây quanh cũi tù đến như vậy, một khi xông lên thì chẳng những không cứu được người mà còn rơi vào kết cục thịt nát xương tan.

Anh chẳng sợ chết.

Nhưng cứu vợ con ra lại chết như vậy. Anh không cam tâm. Vì vậy phải cố kiềm chế lửa giận trong lòng không xông lên.

Và lúc này, Lý Ngao và Dương Phong cùng một đám người xuất hiện trước mặt quân đội, trên tay đều là những cái giỏ chứa đầy rau hư nát và trứng gà thối.

“Câu Trần đại đế, ông nội, cha, các vị trưởng bối, chúc mừng mọi người đã đánh bại kẻ địch khải hoàn quay về!” Lý Ngao siết chặt tay nói.

“Chúc mừng các vị trưởng bối đã đánh bại kẻ địch, khải hoàn quay về!” Dương Phong và những người khác cùng đồng thanh.

“Ha ha!”

Câu Trần đại đế cùng các vị thần khác cười khanh khách.

“Con trai, sao con lại chạy đến trước đại quân làm gì. Mau tránh ra.” Na Tra và Dương Tiễn giục.

Lý Ngao cười khà khà nói: “Cha, chúng con căm thù đến tận xương tủy bọn tội nhân này, định bụng sẽ dùng rau hư và trứng thối nghênh đón bọn chúng một chút, sau khi ném xong chúng con sẽ đi ngay.”

Nói xong, Lý Ngao cầm lấy một nắm trứng thối ném vào Tôn Ngộ Không.

Dương Phong bốc lấy một nắm trứng thối ném vào người Văn Tuyết Tâm.

Ngưu Tiểu Ngọc bốc lấy một nắm rau thối ném vào người Đóa Đóa.

Trần Hạo cũng bốc lấy một nắm rau thối ném vào người Diệp Chiến.

Ngay lập tức.

Đống rau hư và trứng thối như những trận mưa xối xả trút xuống người Tôn Ngộ Không, Văn Tuyết Tâm, Đóa Đóa, Diệp Chiến.

“Ha ha ha!”

Thiên binh thiên tướng cùng với hàng trăm bách tính của thành Trường An đều cười ồ lên.

“Đừng ném vào người Đóa Đóa và Chiến Nhi của tôi, các người không được động vào hai đứa nó, muốn ném thì ném tôi đây này, đừng ném vào người chúng…”, Văn Tuyết Tâm hét lên

“Cô càng không cho chúng tôi ném vào người chúng, chúng tôi càng muốn động vào, đau lòng cho con của mình đúng không. Vậy thì chúng tôi càng phải ném chết con trai của cô!” Dương Phong hung dữ nói, tay cầm một nắm trứng thối ném về phía Diệp Chiến.

“Đồ cầm thú! Các người đều là bọn cầm thú!”

“Đừng ném vào người em trai tôi, các người đừng ném vào người em tôi!” Văn Tuyết Tâm và Đóa Đóa hét lên, cả hai đều tức giận đến bật khóc.

Nhưng.

Bọn họ căn bẳn chẳng chịu dừng tay lại hơn nữa còn ra sức ném vào người Diệp Chiến dữ dội hơn.

Tôn Ngộ Không dùng hỏa nhãn kim tinh thiêu đốt nhưng lại bị Thái Ất Chân Nhân dập tắt, còn bị Ngọc Đỉnh Chân Nhân đánh cho một trận.

“Đừng ném vào người Chiến Nhi của tôi, các người đừng ném vào người Chiến nhi của tôi, hu hu…” Văn Tuyết Tâm nhìn thấy Tiểu Diệp Chiến ngồi co người lại nơi góc cũi tù trong lòng liền vô cùng đau xót.

“Ha ha ha!!!”

Văn Tuyết Tâm càng khóc, bọn người Lý Ngao, Dương Phong càng ra sức ném.

“Mẹ đừng khóc, Chiến Nhi không đau, Chiến Nhi là nam tử hán đại trượng phu, Chiến Nhi không sợ bọn họ.”

Diệp Chiến đột nhiên nhìn về phía Văn Tuyết Tâm nói.

“Đồ xấu xa các người, dám ức hiếp mẹ và chị gái ta, đợi ta lớn lên nhất định sẽ giết chết tất cả các người, trút giận cho mẹ và chị gái ta.”

“Này!”

Lý Ngao ngay lập tức khó chịu: “Tên tiểu tử thối này, mồm miệng khá đấy, các anh em, đừng ném vào bọn kia nữa, tất cả đều ném vào người tên tiểu tử thối này cho tôi, ném chết nó cho tôi.”

Lời vừa dứt.

Tất cả trứng thối cùng rau nát đều hướng về phía Diệp Chiến gào thét bay đến.

“Mẹ kiếp, dám đối xử với con trai ta như vậy. Tôi phải giết chết hết bọn chúng.”, phổi của Diệp Thiên như nổ tung, ngay lập tức bay ra ngoài cửa sổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK