“Ba, con không nói sai chứ? Anh Diệp vững vàng như vậy, con liền biết là anh ấy có cách. Thật đúng là không ngoài dự liệu, cây đàn này của anh Diệp đúng là quá lợi hại làm cho Ninh An Hầu đã cố gắng hết sức mà vẫn không thể phá vỡ nó. Nhà họ Tiết của chúng ta an toàn rồi, chỉ cần chờ hoàng đế ban chiếu chỉ nữa là được.” Tiết Nghĩa Sơn hưng phấn nói.
“Ừm!”
Tiết Vĩnh Quý gật đầu như gà mổ thóc và cười cười nói: “Diệp Thiên đây là loại đàn gì vậy? Cảm giác thật là lợi hại!”
Đóa Đóa tự hào nói: “Cây đàn của ba tôi là do chính tay ba tôi làm ra. Nó có chức năng phòng vệ, mê hoặc và hồi sinh, rất lợi hại!”
“Trời ạ, Diệp Thiên còn là một đại sư luyện khí nữa sao?”
Tiết Vĩnh Quý chỉ cảm thấy rằng mình đã tìm thấy kho báu.
Không ai ở đại lục Thiên Thánh này biết tạo ra cái bùa tăng tốc đó, nhưng mà Diệp Thiên làm được.
Pháp bảo mà Diệp Thiên luyện chế đã có thể ngăn chặn toàn bộ đòn đánh của Ninh An Hầu ở Thái Hư Cảnh viên mãn, điều này cho thấy sức mạnh của pháp bảo này như thế nào.
Nếu có thể học bản lĩnh luyện khí của Diệp Thiên, sau này thay vì kinh doanh lụa và sa tanh thì sẽ đổi sang làm pháp bảo, đây chẳng phải là sẽ kiếm được nhiều lợi nhuận hơn sao?
“Tất nhiên, ba tôi là một người toàn năng, thông thạo tất cả các loại như luyện đan, chế tạo bùa chú, luyện khí, trận pháp và phong ấn!” Đóa Đóa nói một cách tự hào.
“Khâm phục! Khâm phục!”
Mọi người trong nhà họ Tiết đều ôm quyền phục sát đất.
Nhưng mà Ninh An Hầu như thể nổi điên mà tức giận tấn công lá chắn bảo vệ.
Sau mấy đợt tấn công, ông ta đã mệt như một con chó nhưng mà ông ta vẫn không phá vỡ hàng phòng thủ.
“Đi ra! Thổ dân các ngươi có gan thì đi ra cho ta!” Ninh An Hầu tức giận hét lên.
Diệp Thiên cười khinh bỉ đáp lại: “Ta là thổ dân, còn ông thì không thể phá vỡ phòng ngự của ta, vây chẳng phải là ông cũng không bằng một người thổ dân sao?”
Ninh An Hầu: “.....”
“Ba, thổ dân này thật sự có bản lĩnh, pháp bảo này của hắn e là vô cùng lợi hại, theo con thì chúng ta đừng lãng phí sức lực nữa. Con sẽ đi một chuyến đến Trấn Nam Vương phủ mời Trấn Nam Vương ra tay giết chết bọn thổ dân này. Lấy thực lực Thái Ất Kim Tiên của Trấn Nam Vương thì hoàn toàn có thể phá vỡ lớp phòng thủ này và chắc chắn có thể giết chết mấy người thổ dân này!” Thế tử đề xuất.
Ninh An Hầu nghe vậy liền nâng tinh thần lên, vội vàng nói: “Con đi tìm Trấn Nam phủ mời Trấn Nam Vương đến đi!”
“Được ba!”
Thế tử xoay người rời đi.
“Trấn Nam Vương là một Kim Tiên, chỉ cần phất tay là cũng có sức mạnh hủy diệt trời đất, nhất định là có thể phá vỡ lớp phòng ngự này!”
“Đó là điều chắc chắn, nếu Trấn Nam Vương chịu rời khỏi núi thì thổ dân này nhất định sẽ chết!” Mọi người xung quanh bàn bạc.
Những người trong nhà họ Tiết không thể cười được nữa.
“Anh Diệp, Trấn Nam Vương là một trong mười hai Thái Ất Kim Tiên của nhân tộc tôi, nếu ông ta đi ra khỏi núi thì anh có thể ngăn cản được không?” Tiết Nghĩa Sơn hỏi.
Diệp Thiên dừng đánh đàn, khẽ nói: “Nếu như Thái Ất Kim Tiên tới thì tôi chỉ có thể cùng người đó đánh một trận!”
Nhà họ Tiết sắp ngất xỉu.
Đấu với Thái Hư Cảnh đấu với Thái Ất Cảnh chẳng khác gì trứng chọi đá, chạm vào là vỡ!
Không lâu lắm.
Dưới sự chờ đợi của vô số người và nỗi sợ hãi của nhà họ Tiết thế tử giống như một con chó, liếm khuôn mặt tươi cười của mình và dẫn một ông già ăn mặc hoa lệ đi trên bầu trời của nhà họ Tiết.
“Gặp qua Trấn Nam Vương!”
Bao gồm cả Ninh An Hầu, tất cả mọi người đều cúi đầu, chỉ có Diệp Thiên và con gái của hắn là vẫn thờ ơ.
“Đứng dậy hết đi.”
Trấn Nam Vương cất tiếng nói và tất cả mọi người đều đứng dậy.
Ninh An Hầu cung kính nói: “Trấn Nam Vương, có thổ dân ở dưới đây giết chết quản gia Hầu gia của ta. Ta nghe được tin tức liền vội vàng trở về Vân Châu Thành, muốn báo thù cho quản gia tuy nhiên, cây đàn của thổ dân này quá lợi hại. Hắn ta đã xây dựng một tấm chắn phòng thủ khiến tiểu hầu không thể xuyên thủng và lấy mạng hắn ta.”
“Chính vì vậy ta đã để khuyển tử đến làm phiền Vương Gia đi một chuyến, kính xin vương gia tha thứ và cũng xin giúp tiểu hầu phá vỡ lớp phòng thủ này, để tiểu hầu có thể đi vào và lấy mạng chó thổ dân kia.” Trấn Nam Vương gật đầu.
“Để bổn vương thử xem.”
Dứt lời thì Trấn Nam Vương dùng một thanh kiếm và bổ nó.
Một tia sáng nhỏ xé toạc khoảng không và đập vào lớp chắn bảo vệ, giống như một con dao cắt dưa hấu, phá bỏ lớp bảo vệ ngay lập tức.
“Ha ha!”
Mọi người cười ồ lên: “Vương Gia uy vũ!”
“Xong rồi!”
Mọi người trong nhà họ Tiết yếu ớt ngồi trên mặt đất, như vừa chết ba chết mẹ.
“Cảm ơn ngài!” Ninh An Hầu vui mừng và ôm quyền.
“Có cần bổn vương giúp ngươi tiêu diệt thổ dân này không?” Trấn Nam Vương hỏi.
Ninh An Hầu cười nói: “Đối với tên thổ dân này không dám làm bẩn tay của Vương Gia, tiểu hầu chắc là có thể xử lý được rồi!”
Nói đến đây, ông ta tức giận trừng mắt nhìn Diệp Thiên.
“Thổ dân kia, ta sẽ lấy mạng của ngươi!”
Khi vừa dứt lời ông ta cầm kiếm của mình sà xuống.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói giống như từ chín tầng mây xuất hiện.
“Thánh chỉ đến!”
Vừa dứt lời, Ninh An Hầu đã dừng lại.
Mọi người nhìn theo âm thanh để tìm kiếm.
Chỉ nhìn thấy một chiến hạm tinh không xuất hiện gần đó, trên boong tàu có một người công công đang đứng với một cuộn thánh chỉ của triều đình, phía sau công công đứng rất nhiều nội vệ và họ còn bận trang phục của đại nội thị vệ.
“Các người chắn ở đây làm gì, còn không mau đi ra khỏi đây, muốn ngăn cản chúng ta tuyên thánh chỉ sao?”
“Tránh ra, tránh ra!”
Trấn Nam Vương vội ra lệnh.
Những người xung quanh nhà họ Tiết lập tức giải tán.
Chẳng bao lâu sau, chiến hạm tinh không bay đến gần nhà họ Tiết.
“Ha ha!” Người của nhà họ Tiết lập tức vô cùng phấn khích.
“Thánh chỉ đến rồi! Thánh chỉ rốt cục cũng đến rồi!”
Thế tử hừ nói: “Thánh chỉ của triều đình chỉ là đi ngang qua đây, cũng không phải cho các người, các người đừng vui sướng quá, sau khi thánh chỉ qua đi thì ba ta liền giết các người!”
“Làm càn!”
Công công quát mạnh, chỉ tay vào mặt thế tử và giận dữ nói: “Vả miệng cho ta!”
Ngay lập tức một đại nội cao thủ bay tới.
Chát chát chát!
Người đó tát thế tử cả chục cái tát, tát mạnh đến nỗi đầu thế tử cũng sắp thành đầu heo, khóe miệng đầy máu, không nói được lời. Thế tử đau đớn vô cùng, đầu ong ong.
“Chuyện này...”
Mọi người đều sững sờ.
“Công công Lý, đã lâu không gặp.” Trấn Nam Vương bước tới, ôm quyền chào.
Công công ôm quyền đáp lại, cười nói: “Trấn Nam Vương tại sao lại ở chỗ này?”
Trấn Nam Vương đáp: “Ninh An Hầu tiến vào nhà họ Tiết để giết người, có người trong nhà họ Tiết lập ra một vỏ bọc bảo vệ...”
“Cái gì?”
Trấn Nam Vương chưa kịp nói xong thì Lý công công đã sợ ngây người.
“Ninh An Hầu muốn giết người nhà họ Tiết sao?”
“Đúng vậy.” Trấn Nam Vương nói: “Tại sao Lý công công lại phản ứng dữ dội như vậy?”
“Bởi vì nhà họ Tiết sắp bay lên trời rồi!”
Vừa nói, Lý công công vừa nhảy khỏi chiến hạm đáp xuống nhà họ Tiết, hét lớn một tiếng: “Thánh chỉ đến, Tiết Nghĩa Sơn tiếp chỉ!”
Tiết Nghĩa Sơn vội vàng quỳ xuống.
“Thảo dân tiếp chỉ!”
Nhìn thấy chiếu chỉ của Thái Thượng Hoàng cũng giống như nhìn thấy hoàng đế, tất cả mọi người đều quỳ xuống, bao gồm cả Trấn Nam Vương, Diệp Thiên và Đóa Đóa ngồi xổm trên mặt đất để không bị chú ý.
Chẳng bao lâu, Lý công công bắt đầu đọc.
“Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, Tiết Nghĩa Sơn nghĩa bạc vân thiên, lòng mang xã tắc, là tấm gương của thiên hạ, đã vất vả vì sự chấn hưng đại nghiệp nhân tộc đã vượt qua bao khó khăn và tạo ra bùa tăng tốc độc nhất của thiên hạ. Phát minh tuyệt vời này sẽ tạo ra những của cải đếm mãi không hết cho nhân tộc của chúng ta, đây chính là may mắn của trẫm và cũng là may mắn của cả nhân tộc. Trẫm đã quyết định nhận Tiết Nghĩa Sơn làm con nuôi, phong cho Tiết Nghĩa Sơn là Trung Thân Vương thực ấp trăm tỷ, 100 triệu linh thạch, 100 thùng tiên dược, ngàn xe trân bảo, vạn vò rượu ngon... sáu đại nội cao thủ Thái Hư Cảnh viên mãn, khâm thử!”