Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chưởng quầy cử người đi cơ thể của Diệp Thần, mang cả xe lương thực, dược liệu đi tìm, mục đích là sau khi tìm được thi thể của Diệp Thiên, giấu thi thể của Diệp Thiên vào trong dược liệu, sau đó vận chuyển về y quán, sau đó diệt khẩu những người được phái đi tìm cơ thể của Diệp Thiên, để có thể độc chiếm cơ thể của Diệp Thiên mà không ai biết.

Cứ như thế, ông ta có thể ở nhà nhập vào cơ thể của Diệp Thiên, lúc đi ra ngoài thì vẫn là Quỷ Hồn, không những để người khác không phát hiện ra ông ta có cơ thể của Diệp Thiên, mà còn có thể tận hưởng cảm giác được làm người.

Nhưng điều ông ta không ngờ rằng Tu La đại đế cũng đang tìm kiếm thi thể của Diệp Thiên.

Nếu có ai trong cõi Atula cũng đang tìm thi thể của Diệp Thiên, thì ông ta sẽ không giao nó ra, mà giữ nó để sử dụng cho riêng mình. Nhưng Tu La đại đế cũng đang tìm kiếm, ông ta không giám không giao ra.

Bởi vì nếu là người khác tìm kiếm thi thể của Diệp Thiên, lại phát hiện ra ông ta đang cất giữ cơ thể của Diệp Thiên, nếu không đánh lại được đối phương, thì cùng lắm ông ta chỉ việc giao ra cơ thể.

Nhưng Tu La đại đế lại đang tìm kiếm. Nếu ông ta không giao ra, một khi bị phát hiện sẽ phạm tội lừa gạt hoàng đế, sẽ bị chu di cửu tộc, nói ông ta không sợ là giả rồi.

Huống hồ chi, nếu như giao nộp thần hồn của Diệp Thiên, có thể nhận được pháp bảo Thiên Thánh Ngũ Gia. Nếu giao cả thần hồn và thể xác cùng nhau, hắn nhất định có thể nhận được hai pháp bảo Thiên Thánh Ngũ Gia, như thế chẳng phải quá tốt sao?

Không biết đã qua bao lâu, thuộc hạ do Chưởng quầy phái đi tìm thi thể Diệp Thiên đã trở về.

“Sao rồi, có tìm được không?”

Chưởng quầy hỏi với vẻ háo hức mong chờ.

Một trong những người của ông ta lắc đầu và nói: “Không có, chúng tôi đã rút hết nước ở nơi mà hắn nói, nhưng đừng nói là cơ thể người, ngay cả một cọng lông của con người cũng không có?”

‘Sao lại như thế chứ?”

Chưởng quầy chết lặng.

Ông đã ta bị Diệp Thiên lừa dối, hay hay thuộc hạ của ông ta đang đánh lừa ông ta?

“Ngươi chắc chắn là không có?”

Lý y sư nghi ngờ hỏi, ông ấy cũng không biết là Diệp Thiên đang nói dối họ hay thuộc hạ của bọn họ đang nói dối họ.

“Tôi chắc chắn, thực sự không có!”

Tên thuộc hạ nói một cách kiên quyết.

Chưởng quầy và Lý y sư nhìn nhau, Lý y sư lập tức thúc tiên pháp trói tất cả người của mình lại.

“Lý y sư, ngươi làm sao vậy?”

Đám thuộc hạ không hiểu tại sao?

Lý y sư nói: “Bây giờ ra không xác định được là Diệp Thiên đang lừa dối ta và chưởng quầy, hay là các người đang lừa dối ta và chưởng quầy. Trước tiên bọn ta phải trói các người lại để tránh các người giấu cơ thể đi, lừa gạt ta và chưởng quầy, sau đó trốn thoát!”

Sau cùng, Lý y sư và Chưởng quầy đi đến phòng Diệp Thiên đang ở.

Lúc này, Diệp Thiên vẫn chưa hoàn toàn giải phóng tu vi đang bị phong tỏa. Nhìn thấy hai tên ác ma này tiến vào, Diệp Thiên tạm thời dừng việc giải phóng tu vi, cười hỏi: “Xem ra các người đã tìm được cơ thể của ta rồi đúng không, đến đây để thả tôi đi à?”

“Tìm được cái rắm.” Chưởng quầy dở khóc dở cười: “Ta hỏi ngươi, ngươi đang lừa gạt bọn ta đúng không?”

Diệp Thiên cười khổ: “Có nhầm không vậy. Ta đã rơi vào tay ngươi, còn dám nói dối ngươi sao?”

Chưởng quầy và thầy thuốc Lý nhìn nhau cũng cảm thấy có lý, Diệp Thiên đã nằm trong tay bọn họ, theo lý mà nói sẽ không dám lừa gạt bọn họ, trừ khi Diệp Thiên không muốn sống nữa.

“Vậy tại sao bọn ta lại không thể tìm thấy cơ thể của ngươi?” Lý y sư hỏi.

“Làm sao ta biết được.” Diệp Thiên tức giận nói: “Ta đã nói cho ngươi nơi giấu cơ thể của mình, các ngươi không tự đi tìm, mà lại đưa tay chân đi tìm. Bọn chúng không biết cơ thể của ta rất đáng giá sao? Chắc chắn là tay sai của các ngươi đã giấu nó đi rồi lừa các ngươi là không tìm thấy. Cho nên muốn tìm được cơ thể của ta thì đi quản thuộc hạ của các ngươi đi, đừng đến tìm ta. Có tìm ta cũng vô dùng, ta cũng không biết bọn chúng đã giấu ở đâu.”

Chưởng quầy và Lý y sư lại nhìn nhau, hai người quyết định trước tiên phải đi cạy miệng thuộc hạ của mình, xem có ra manh mối gì không, sau đó hai người cùng rời khỏi phòng Diệp Thiên đang ở.

“Hai tên ngốc.”

Diệp Thiên không khỏi thầm nguyền rủa trong lòng, sau đó tiếp tục giải quyết chuyện tu vi bị phong tỏa.

Chưởng quầy và Lý y sư đến căn phòng nơi những tên thuộc hạ đang bị trói.

“Nói đi, các ngươi giấu cơ thể ở nơi nào!” Chưởng quầy lạnh giọng hỏi.

Tên thuộc hạ kêu lên: “Chưởng quầy, chúng ta thật sự không có giấu cơ thể đó. Tên đó đang gạt chúng ta.”

“Không nói chứ gì?”

Chưởng quầy liếc mắt liền tung ra một cú đấm, làm nổ tung da thịt của một người, sau đó hét lớn: “Rột cuộc có nói hay không!”

Những thuộc hạ này cũng là ác quỷ được chưởng quầy thuê, khi sống đều là ác quỷ. Vì vậy, cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, không có sự tin tưởng, bởi vì tham lam gian ác là bản chất của ác quỷ. Đối với kẻ xấu thì sao tin tưởng được?

“Chưởng quầy, chúng tôi thật sự không có giấu!”

Một số thuộc hạ đang khóc đều bị đánh chết.

“Nếu các ngươi không nói, vậy thì ta sẽ giết từng người một, rốt cuộc các ngươi có nói hay không!”

Chưởng quầy rất tức giận, hai tay lần lượt đánh những tên thuộc hạ.

Nhưng cuối cùng, không ai trong số họ nói ra tung tích của cơ thể.

“Chưởng quầy, xem ra Diệp Thiên đã lừa gạt chúng ta, nếu không bọn họ không có lý do gì mà im lặng chờ chết.” Lý y sư nói.

Chưởng quầy gật đầu: “Vậy thì đến cậy miệng của hắn.”

Nếu tìm được cơ thể, ít nhất còn có thể nhận thêm một số phần thưởng, vì vậy chưởng quầy và Lý y sư đều muốn tìm cơ thể của Diệp Thiên trước khi đưa anh ta đi nhận thưởng.

Kết quả là, cả hai lại vào căn phòng nơi Diệp Thiên bị giam giữ.

“Thế nào, bọn chúng mở miệng chưa?” Diệp Thiên cười hỏi.

Chưởng quầy túm lấy cổ Diệp Thiên, dứt khoát nói: “Bọn họ đều đã bị ta giết chết, trước cái chết bọn chúng vẫn không nói được điều gì. Điều này đủ chứng minh bọn họ không có giấu diếm cơ thể của người, là ngươi lừa gạt bọn ta, mau nói cho bọn ta biết nơi ngươi giấu cơ thể của mình. Nếu không ta sẽ bóp nghẹt ngươi cho đến chết! “

“Ha ha ha.”

Diệp Thiên bật cười: “Vừa rồi các ngươi không cạy miệng ta, bây giờ đến cạy thì đã muộn rồi.”

Lời vừa dứt, Diệp Thiên liền thúc tiên pháp.

Đùng đùng đùng!!!

Sợi dây trói trên người hắn đứt thành trăm mảnh, chưởng quầy bị Diệp Thiên đá văng ra ngoài, phải vài bước mới có thể đứng vững.

“Ngươi ngươi ngươi… sao có thể như thế?”

Chưởng quầy và Lý y sư kinh hãi hỏi.

Diệp Thiên cười lạnh: “Ngươi biết trị thương, ta cũng có thể làm như vậy, chỉ là ta không hiểu dược liệu của cõi Atula của ngươi, cho nên ta tới y quán để ngươi chữa trị, nếu không, ngươi có tư cách chữa trị cho ta sao?”

“Thật nực cười khi các ngươi có danh tiếng lẫy lừng như thế mà lại giết người danh nghĩa cứu thế. Những ác quỷ như các ngươi thực sự đáng chết. Hôm nay đến cả ta quỷ cũng không cho các ngươi làm nữa!”

Dứt lời, Diệp Thiên lấy ra roi Kim Xuyên bất ngờ chém vào chưởng quầy và Lý y sư.

Chưởng quầy và Lý y sư không phải ác ma tầm thường, cũng là ác ma Thái Thượng Kinh tầng thứ nhất, phản ứng nhanh, lập léo lên hai luồng điện sáng chói đập vào bức tường trước mặt trong nháy mắt bức tường của Tế Thế Đường bổ ra làm hai, không ít ma quỷ bị nghiền nát dưới hai luồng điện này.

“Chuyện gì đã xảy ra?”

“Có vẻ như có những cao thủ đang chiến đấu ở Tế Thế Đường!”

“...”

Những ác quỷ trên đường phố bên ngoài bàn luận rất nhiều.

Rất nhanh!

Đùng!

Bức tường Tế Thế Đường bị đập vỡ tung tóe, chưởng quầy và Lý y sư văng ra ngoài và ngã xuống đường, Diệp Thiên lao ra dùng Kim Xuyên, quất về phía Chưởng quầy và Lý y sư.

Thoạt nhìn, nhiều người đã hoảng hốt.

“Trời ơi, đây không phải là người trong lệnh truy nã sao? Thì ra hắn ở đây!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK