Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trời ạ! Đây là cái gì vậy?”

“Tại sao tôi chưa bao giờ nhìn thấy thứ này?”

“Ai đang đứng trên những tấm sắt đó vậy?”

“Tại sao tóc của những người này lại xoăn nhỉ?”

“Bọn họ đang cầm loại thần binh lợi khí gì vậy? Có vẻ như mỗi loại đều giống nhau, nhưng nó không phát ra ánh sáng, cũng không nhìn thấy bùa chú. Đây là loại thần binh có cấp bậc nào vậy?”

“...”

Bách tính của ba tòa thành trì nhìn thấy những phi thuyền này, và cả những người đứng trên phi thuyền, cùng với vũ khí trong tay bọn họ, tất cả đều tỏ ra ngơ ngác, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp như nghi hoặc, khó hiểu, kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi.

Chiến đấu nhiều năm như vậy, những người có hiểu biết sâu rộng đều gia nhập quân đội, còn lại đều là những người có tuổi thọ không dài lắm, mà Thiên Đạo đã tồn tại hơn ba mươi triệu năm, cách biệt giữa Thiên Giới và Tây Vực, vì thế trong suốt ba mươi triệu năm nay đều không có những người có lọn tóc xoăn tiến vào Thiên Giới.

Ngoại trừ Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn, hầu như Thiên Giới không có người nào là tóc xoăn cả, mà Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn cũng rất ít khi xuất hiện. Cho dù có xuất hiện, thì cũng xuất hiện với thân phận là Như Lai và Bồ Đề, cũng vào dạo gần đây đối phó với Thái Nhất, bọn họ mới xuất hiện với bộ tóc xoăn này, nhưng cũng chỉ xuất hiện trên chiến trường, rất ít khi xuất hiện trong thành trì, cho nên căn bản bách tính thường dân không từng nhìn thấy qua bộ dạng này.

Lúc này đột nhiên xuất hiện nhiều người tóc xoăn có đủ mọi màu sắc thế này, những người bách tính này không khỏi không kinh ngạc khiếp sợ.

“Có phải là các loài sinh vật từ bên ngoài đến xâm chiếm Thiên Giới của chúng ta không?”

Có người đã đưa ra một câu hỏi như vậy.

“Khẳng định là loài sinh vật từ bên ngoài đến xâm chiếm Thiên Giới của chúng ta rồi. Tôi sống hơn hàng triệu năm cũng chưa từng nhìn thấy giống loài có mái tóc xoăn, làn da đen, với cả cách ăn mặc như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đấy.”

Có một tán tiên lớn tuổi nói.

Ngay cả hoàng đế Đại Đường ở thành Trường An cũng chạy ra khỏi hoàng cung để xem những loài sinh vật tóc xoăn từ bên ngoài xuất hiện này.

“Ai có thể nói cho trẫm biết đây là cái gì không?”

Hoàng đế Đại Đường ngẩng đầu kinh ngạc nói.

Văn võ bá quan liên tục lắc đầu, không ai trong số họ biết cả.

“Bệ hạ, thần cho rằng là các loài sinh vật từ bên ngoài đến xâm chiếm Thiên Giới của chúng ta.”

Có đại thần nói.

Hoàng đế Đại Đường cau mày, hỏi: “Có võ tướng bằng lòng đi thăm dò thử thực lực của những loài sinh vật này không?”

“Bệ hạ, mạt tướng bằng lòng đi thử một phen.”

Có một võ tướng thân mặc kim giáp đứng ra ôm quyền nói.

“Được.”

Hoàng đế Đại Đường nói: “Vậy thì để cho Trương thống lĩnh cấm vệ quân đi thăm dò thực lực của những sinh vật ngoài hành tinh này.”

“Vâng, thưa bệ hạ.”

Trương thống lĩnh nhảy ra và gọi một cây Kim Thương, hô to về phía đối diện phi thuyền: “Các ngươi là ai? Các ngươi từ đâu tới? Tới đây làm gì? Mau chóng trả lời.”

“Nếu không đừng trách bản tướng không khách khí với các ngươi.”

Trên một con tàu chủ chiến, một vị tướng lĩnh tóc vàng lấy ống nhòm quan sát một hồi, sau đó phất tay: “Cho hắn nếm thử mùi vị của Liệt Thiên Pháo đi.”

“Vâng, thưa trưởng quan.”

Ngay lập tức có một người tóc xanh, giương lá cờ chỉ về phía Trương thống lĩnh của Đại Đường.

Một nòng súng của chiến hạm lập tức nhắm chuẩn vào Trương thống lĩnh.

“Nếu ngươi còn không trả lời bản tướng, thì đừng trách bản tướng không khách khí.”

Trương thống lĩnh nói xong, liền nhấn cây Kim Thương trong tay.

Bùm Bùm.

Một đạo ánh sáng vàng rực rỡ dài hàng nghìn thước, xé toạc khoảng không, bắn về phía con tàu chủ chiến.

“Bắn.”

Một tiếng mệnh lệnh.

Oanh.

Một viên đạn đại bác có tốc độ nhanh hơn cả Thái Thượng Kính đại năng trực tiếp bắn nhanh về phía đạo ánh sáng đó.

Giây tiếp theo.

Đạn đại bác bắn trúng ánh sáng vàng, đầu đạn đập thẳng vào ánh sáng vàng, tiếp tục bắn trúng vào người Trương thống lĩnh.

Oanh.

Một tiếng động lớn vang lên, vút lên trời cao đột nhiên xuất hiện một ánh lửa rực rỡ, lập tức đánh tan Trương thống lĩnh kia ra thành từng mảnh nhỏ, sóng xung kích khủng bố đó lại lan ra ngoài, khiến cho rất nhiều tu sĩ đang bay trên không trung xem náo nhiệt đều bị bắn đến thương vong.

Ngay cả mái ngói ở hoàng cung phía dưới cũng bị chấn động đến vỡ tan tành.

“Trời ạ, đây là thứ pháp bảo gì vậy, năng lượng bắn phát ra khủng bố quá đi.”

Hoàng đế Đại Đường và các văn võ bá quan, với cả bách tính của toàn thành trì đều bị chấn động đến rớt cả quai hàm, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Trường quan, ông có muốn bắn giết hết tất cả những người bên dưới không?”

Hạm trưởng hỏi.

Tướng lĩnh tóc vàng cũng không biết những người bên dưới có phải là kẻ địch không, ông ta đang do dự, thì đám người đại quân của Thiên Đình và cả Nguyên Thủy Thái Thượng bước ra ngoài.

“Thái Thượng Lão Quân, đây là loại sinh vật gì vậy?”

Hoàng đế Đại Đường nhìn thấy Thái Thượng Lão Quân, ngưỡng cổ hét lên nói.

Thái Thượng Lão Quân cười ha hả trả lời: “Đây là đại quân của điện thờ bên Tây Vực, chính là do Hồng Quân lão tổ mời đến hỗ trợ đối phó hoàng thiên quân.”

Sau một câu hỏi một câu đáp, bách tính của toàn thành trì mới biết được lai lịch của những người này, với cả những gì bọn họ đang cầm trên tay và những thứ bọn họ đang cưỡi là cái gì.

Rất nhanh, tất cả đại quân từ ba phía đều xuất hiện và đồng loạt tiến về phía núi Tu Di.

Cùng lúc đó, tin tức đại quân từ ba phía xuất hiện nhất trọng thiên và muốn khai chiến với hoàng thiên quân, cũng thông qua mạng lưới truyền âm truyền đến tai của Diệp Thiên.

“Ha ha, tới vừa đúng lúc.”

Diệp Thiên mừng rỡ, hỏi: “Sư đệ Trấn Nguyên, ngươi có muốn phá mở phong ấn không?”

Trấn Nguyên Tử nói: “Khoan đừng vội mở, phái một đại quân đến núi Tu Di, chờ đến khi hai phía đại quân sắp chạm mặt nhau, rồi mới mở phong ấn để đến lúc đó tiện cho ta và Thông Thiên Côn Bằng đi chặn đường lui của bọn họ.”

“Được.”

Diệp Thiên liền lập tức đáp ứng, rồi đưa ra mệnh lệnh: “Ngoại trừ trẫm và sư đệ Trấn Nguyên ở lại đây, những người còn lại nhanh chóng đi thống lĩnh đại quân, tiến đến núi Tu Di. Trẫm và sư đệ Trấn Nguyên sẽ đến đó sau.”

“Vâng, thưa bệ hạ.”

Chúng tướng rời đi.

Không lâu sau, một đội hoàng thiên quân hùng hồn chấn thiên động địa, từ trên không Nam Chiêm Bộ Châu xuất phát đi về phía núi Tu Di.

“Thần Hoàng, Thiên Giới thật là khí thế.”

Trên con tàu chủ chiến, một vị tướng lĩnh nói.

“Đúng vậy.”

Thủ lĩnh điện thờ không khỏi cảm khái nói: “Xem ra lần này trở về, chúng ta cần phải phát triển công nghệ và nỗ lực tạo ra một loại vũ khí có thể một phát bắn chết và đả thương các thánh nhân ở đại đạo cảnh giới cửu trọng. Nếu có một loại vũ khí như vậy, chúng ta có thể đánh lên Thiên Giới, tiêu diệt người thống trị Thiên Giới và trở thành bá chủ của khắp cả Thiên Giới này. Vùng đất này màu mỡ và rộng lớn hơn nhiều so với Tây Vực của chúng ta.”

Một đám tướng lĩnh của điện thờ đều mơ ước có thể thống trị xưng bá Thiên Giới.

Nửa ngày sau.

Trấn Nguyên Tử nói.

Diệp Thiên lập tức hoán gọi Thiên Thư, hắn thôi động Thanh Mộc Ất Cương, toàn lực một kích đánh vào phong ấn.

Oanh.

Tam trọng phong ấn cuối cùng nổ tung.

Cửa lớn phía Nam hoàn toàn được mở ra.

“Đi, nghênh chiến đại quân của Tây Vực.”

Trấn Nguyên Tử nói.

Hai người nhanh chóng rời đi.

Chỉ chốc lát sau, họ đã đến đại doanh trại của chủ soái đại quân.

Mà ngay lúc này, liên quân từ ba phía cũng đang tập trung trên núi Tu Di, sau đó thành lập một đội ngũ lớn và tiến về phía Nam Chiêm Bộ Châu phương.

Không bao lâu sau.

Đại quân của hai bên gặp nhau trên không trung của vùng biển rộng lớn.

“Ngừng.”

Cả hai bên đều kêu gọi đại quân tạm ngừng lại.

Đám người Nguyên Thủy Thái Thượng liền lập tức đi lên con tàu chủ chiến.

“Thần Vương, Phật Đà Da, Thái Nhất đã dẫn đầu một đội quân đến đánh chúng ta, chúng ta nhất định phải cẩn thận và chuẩn bị cho tốt cách chỉ huy và ứng phó, tránh trường hợp bị tấn công và mang lại tổn thất nặng nề.”

Thái Thượng Lão Quân nhắc nhở nói.

“Yên tâm đi, Thái Thượng đạo tổ.”

Thủ lĩnh điện thờ xua tay nói: “Chúng tôi là công kích chính, các ngươi chỉ cần giúp chúng tôi đánh trợ công là được.”

Đám người Nguyên Thủy Thái Thượng gật đầu.

Bọn họ cũng không thể chỉ huy những vũ khí có công nghệ chiến đấu cao như vậy, chỉ có thể chờ đợi một cơ hội để giúp đỡ đánh hỗ trợ mà thôi.

“Người ở phía đối diện có phải là Thủy Thiên Đế Đông Hoàng Thái Nhất không?”

Thần Vương cầm ống nói hô to.

“Chính là trẫm.”

Diệp Thiên trả lời.

Thần Vương nói: “Chúng tôi tới giúp Hồng Quân lão tổ để đối phó ngươi, bởi vì năm đó ngươi đã tàn sát rất nhiều người của Tây Vực Giáo chúng tôi. Ngươi không thích những người mang huyết thống của Tây Vực Giáo, vậy hôm nay chúng tôi sẽ phải tiêu diệt ngươi và để cho những người thích huyết thống của Tây Vực Giáo thống trị vùng đất này.”

“Nếu ngươi thức thời thì hãy tới đây chịu chết đi. Ta sẽ tha cho đại quân của ngươi một con đường sống, nếu như ngươi vẫn không thức thời, thì ta sẽ hạ lệnh bắn ra Phá Kim Thương, Liệt Thiên Pháo, Diệt Thiên Đạn, đến lúc đó nhất định có thể tiêu diệt được hết tất cả đại quân của các người.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK