Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi cái con khỉ ngang ngược, ngứa da sao.”

Chuẩn Đề đạo nhân, dùng chuôi phất trần gõ xuống đầu Tôn Ngộ Không, cho hắn ta một cái trừng mắt.

Tôn Ngộ Không cười hắc hắc nói: “Sư phụ, đệ tử không có đến ngài, ngài đừng nóng giận, ha ha.”

Bây giờ Chuẩn Đề, chính là đang hóa trang Bồ Đề, không phải Chuẩn Đề kia tóc quăn ăn mặc như người phương Tây. Mà Tôn Ngộ Không từ trước đến nay là đối Bồ Đề rất tôn trọng, trước kia bởi vì lập trường khác biệt cho nên cũng chỉ có thể cùng sư phụ đối nghịch, nhưng mà bây giờ sư phụ cùng hắn ta là cùng một phe, đứng về phía Nhân Thiên đại đế nên hắn ta tự nhiên đối với sư phụ cũng rất tôn trọng.

Về phần bọn người Thái Thượng Nguyên Thủy kia, Bát Hầu vẫn thật sự là không để vào trong mắt.

Nói đùa, hắn ta chính là Tiêu Dao Vương do đích thân Thái Thượng Hoàng thân phong, tại Tam Thập Lục Trọng Thiên này hắn ta cũng có vương phủ của mình. Thái Thượng Nguyên Thủy, chẳng qua là cố vấn của Nhân Thiên đại đế mà thôi, tại Tam Thập Lục Trọng Thiên này cũng không có phủ đệ thuộc về mình. So với Tôn Ngộ Không thì căn bản không có địa vị gì, thực lực không bằng bọn họ thì lấy địa vị đè lên đầu bọn họ.

Chút điểm ấy thì so về quan hệ cùng địa vị, so thực lực cái gì?

Có địa vị cùng quan hệ mới là đạo lý quyết định, thực lực có mạnh hơn nữa mà không có địa vị thì dùng để đánh rắm!

Đây chính là nguyên nhân để Tôn Ngộ Không không để đám người Thánh Nhân này đưa vào mắt. Lại nói nữa, Tôn Ngộ Không hắn ta đã đi ra bên ngoài Tam Giới không ở trong ngũ hành, nhìn hắn ta thì khó chịu mà đánh hắn ta đều đánh không chết, hắn ta có cái gì đáng sợ?

Nếu hắn ta là kẻ hèn nhát thì cũng sẽ không dám lấy tu vi Vũ Trụ Kính chạy tới đại náo thiên cung muốn làm Ngọc Đế.

“Ngộ Không, đừng làm rộn nữa, bệ hạ và Thái Hậu còn ở phía trên chờ tin tức tốt của người nữa đó, nhanh đi thử thử xem có thể xông phá phong ấn ra ngoài hay không.” Trấn Nguyên Tử thúc giục.

“Được rồi, Trấn Nguyên lão huynh.”

Tôn Ngộ Không đối với Trấn Nguyên Tử vẫn còn được, dù sao cũng là đại ca kết bái của hắn ta. Lần trước khi đối địch với Hồng Quân, nếu không phải là Trấn Nguyên lão huynh bày mưu nghĩ kế, Thái Nhất cũng không thắng được, hắn ta cũng không  làm được Tiêu Dao Vương, cho nên cũng là rất cho Trấn Nguyên Tử mặt mũi.

Lúc này, hắn ta đi tới phía trước phong ấn, đứng quay lưng về phía phong ấn, nâng lên chân trái “a” một tiếng, không nhẹ không nặng vọt tới phong ấn.

Trong nháy mắt công phu.

Cái này con khỉ ngang ngược tiến vào xuyên tường vậy không còn.

“Ha!”

Thấy con khỉ ngang ngược biến mất ở trước mắt mấy người Trấn Nguyên Tử, Thái Thượng, Nguyên Thủy đều là hai mắt tỏa sáng, cười ha hả.

“Vẫn là Thái Hậu thông minh, nghĩ tới con khỉ ngang ngược này đã bước ra bên ngoài Tam Giới không ở trong ngũ hành, mà bảo hắn ta tới thử. May là vẫn đi ra được, bằng không để chúng ta phá cái phong ấn này không biết phải phá tới khi nào mới xong!” Như Lai trong bộ dáng Tiếp Dẫn cười ha hả nói.

“Đúng vậy đó, đúng vậy đó, cái này con khỉ ngang ngược này vẫn có chỗ hữu dụng, thời khắc mấu chốt cũng có được công dụng nhát định, chẳng thể trách Thái Thượng Hoàng cũng thưởng thức hắn ta, phong vương cho hắn ta. Mọi người đều không thể ra ngoài được, nhưng mà hắn thì có thể ra ngoài, phù hợp vương khí chất.” Nữ Oa cười nói.

Chúng thánh người đều vuốt râu nở nụ cười.

Bị Diệp Chiến phái tới giám sát không để những Thánh Nhân này lười biếng, Thân Công Báo lúc này lên bên trên giếng, mặt mũi tràn đầy vui mừng đối với Diệp Chiến cùng Văn Tuyết Tâm nói: “Bệ hạ, Thái Hậu, chuyện tốt, Tiêu Dao Vương không phụ sự mong đợi của mọi người, dễ như trở bàn tay liền phá tan phong ấn đi ra ngoài.”

“Thật sự?”

Văn Tuyết Tâm cùng Diệp Chiến đều ngạc nhiên, vui mừng kêu lên.

“Đúng vậy bệ hạ Thái Hậu, Tiêu Dao Vương thật sự đi ra ngoài rồi!” Thân Công Báo nói.

Văn Tuyết Tâm cùng Diệp Chiến, vui sướng muốn chết, cũng nhịn không được nữa muốn nhảy xuống giếng xem sao.

“Bệ hạ, Thái Hậu.”

Các Thánh Nhân hành lễ.

“Chúng tiên miễn lễ.”

Văn Tuyết Tâm giơ tay lên một cái, mặt tươi cười  nói: “Trên đường tới Ngũ Trang Quán bổn cung đã nói với Tiêu Dao Vương, nếu có thể từ phong ấn này đi ra ngoài thì đó chính là Trái Đất, ở đó có cổng thông tin thông hướng Tử Vi Tinh, bảo hắn trước Tử Vi Tinh tìm hiểu tin tức của Thái Thượng Hoàng. Nếu như Thái Thượng Hoàng ở tại Tử Vi Tinh thì là tốt nhất, nếu là ở trên đại lục Thiên Thánh thì lấy tu vi của Tiêu Dao Vương ít ngày nữa liền có thể đến đó. Cho nên chúng ta rất nhanh sẽ có được tin tức của Thái Thượng Hoàng rồi.”

Ra ngoài là Địa Cầu, có thể tới Tử Vi Tinh đó là do trước kia Diệp Thiên đã nói với cô ấy, cô ấy cũng ghi ở trong lòng, cho nên biết.

“Chỉ mong Thái Thượng Hoàng bình an vô sự.”

Chúng Thánh Nhân cầu nguyện.

Lại nói Tôn Ngộ Không, sau khi hắn ta đi ra ngoài thì đứng trước cổng thông tin, vò đầu bứt tai.

Bởi vì chung quanh cổng thông tin tất cả đều là đá Thất Thải, đem toàn bộ không gian phá hỏng. Hắn ta cơ hồ là dán lên tảng đá Thất Thải, cũng nỗ lực đẩy qua mấy lần, nhưng mà đều không đẩy tảng đá ra được. Hắn cũng đã lấy gậy Kim Cô đập qua, cũng không thể xuyên phá cái này tảng đá Thất Thải này được.

“Ken két...”

Trong cổ họng hắn ta phát ra âm thanh ken két, cực kỳ tức giận, vô cùng muốn phát điên, trong lòng đang mắng: “Người mặc đồ đen này cũng quá giảo hoạt đi, vậy mà còn làm đến hai tầng bảo hộ, làm hại lão Tôn ta đây cao hứng hụt một hồi. Bây giờ cứ như vậy mà đi về, những tên Thánh Nhân kia còn không biết sẽ chế giễu lão Tôn ta đây như thế nào đâu.”

Nghĩ tới đây, hắn ta lại cố gắng đảo cổ một phen, nhưng mà đều không thể phá vỡ tảng đá kia. Sau đó thì hắn ta cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, lui về bên trong cổng thông tin.

“Như thế nào rồi Tiêu Dao Vương, có tin tức bệ hạ sao?”

Thấy Tôn Ngộ Không trở về, Diệp Chiến và Văn Tuyết Tâm khẩn cấp hỏi.

“Ách...”

Tôn Ngộ Không lúng túng nở nụ cười: “Lão Tôn ta đây còn chưa có ra ngoài đâu nên cũng không có tin tức của Thái Thượng Hoàng.”

Đám người nhíu mày.

“Ngươi không phải vừa đi ra sao, tại sao lại không có ra ngoài?” Chuẩn Đề hỏi.

Tôn Ngộ Không nói rõ tình huống.

“Cái này...”

Đám người hai mặt nhìn nhau.

Nữ Oa nói: “Theo những gì Ngộ Không miêu tả thì không khó đoán ra tảng đá ngăn ở cổng thông tin kia hẳn là Bổ Thiên Thạch.”

“Đoán chừng là người mặc đồ đen đã sớm nghĩ đến Ngộ Không đã bước ra bên ngoài Tam Giới không ở trong ngũ hành, chỉ có hắn có thể đi ra khỏi phong ấn, cho nên tại phong ấn tăng thêm Bổ Thiên Thạch.”

“Cái Bổ Thiên Thạch này có thể dùng đến bổ thiên thì có thể thấy được độ cứng của nó, dưới Thánh Nhân thì căn bản đánh không nát Bổ Thiên Thạch. Ngộ Không mới chỉ là Vũ Trụ Cảnh mà thôi, bị Bổ Thiên Thạch chặn lại không thể ra được cũng là lẽ thường.”

Tôn Ngộ Không mặc dù bước ra bên ngoài Tam Giới không ở trong ngũ hành, không có nghĩa là không có đồ vật có thể chặn hắn ta được. Chỉ có pháp trận phong ấn pháp bảo các loại đồ vật là không làm gì được hắn ta, còn Bổ Thiên Thạch thì lại không có bất kỳ cái gì thuật pháp gia trì, đơn thuần chỉ là có độ cứng mà dưới Thánh Nhân không thể phá được. Nếu không có độ cứng này thì trước kia Nữ Oa cũng không dùng nó để đi vá trời, coi như là tạm bợ thì cũng sẽ bị dễ dàng đánh vỡ. Chính là bởi vì Bổ Thiên Thạch này có độ cứng cao nên bà ta mới dùng Bổ Thiên Thạch vá trời.

“Vậy thì cũng thật đơn giản, lão Tôn ta đây mang một người Thánh Nhân ra ngoài để Thánh Nhân một quyền đánh nổ Bổ Thiên Thạch, không phải như vậy liền có thể lấy đi tìm Thái Thượng Hoàng sao? Hơn nữa lấy tốc độ của Thánh Nhân thì có thể trong nháy mắt đến trước mặt Thái Thượng Hoàng, không phải tốt hơn?”

Tôn Ngộ Không đưa ra ý nghĩ của mình.

“Có đạo lý!”

Đám người gật đầu.

“Trấn Nguyên lão huynh, cùng lão Tôn ta đây đi một chuyến.”

Tôn Ngộ Không lôi kéo Trấn Nguyên Tử, hướng phong ấn đánh tới.

Kết quả Tôn Ngộ Không thì đi ra một mình còn Trấn Nguyên Tử thì bị kẹt tại phong ấn bên trên không xuất được. Tay Tôn Ngộ Không ở bên trong liều mạng kéo đều không đem Trấn Nguyên Tử kéo ra ngoài được. Tôn Ngộ Không chạy trở lại, kêu la như sấm nói: “Trấn Nguyên lão huynh, sao mà không đi ra?”

Trấn Nguyên Tử cười khổ: “Ta không xuất được.”

Cái con khỉ ngang ngược một mặt không tin, lôi kéo Nữ Oa đi thử, kết quả Nữ Oa cũng kẹt tại phong ấn bên trên không xuất được.

Con khỉ ngang ngược đem tất cả mọi người đều lôi kéo thử một lần, chỉ có Diệp Chiến, Văn Tuyết Tâm, Thân Công Báo, có thể bị con khỉ mang đi ra ngoài, còn lại tất cả Thánh Nhân thì mang không đi ra.

Thế nhưng mà Văn Tuyết Tâm, Diệp Chiến, Thân Công Báo, tu vi đều quá thấp, ra ngoài cũng vô dụng, ngay cả bụi phấn của Bổ Thiên Thạch con không thể phá một hạt chớ nói chi là phá vỡ Bổ Thiên Thạch ra ngoài.

Điều này làm cho Tôn Ngộ Không phát điên mắng to: “Người mặc đồ đen là con rùa rút đầu nào, sao lại đáng hận như thế chứ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK