Quái vật đầu trâu cũng chính là Ác Nguyên. Thực tế ông ta có thể đi xuống hố sâu và tấn công Hỗn Nguyên đang ở dưới hố sâu một kích nữa, tăng thêm thương tích cho ông ta, thậm chí làm nổ tung Hỗn Nguyên.
Tuy nhiên, ông ta đã không làm vậy.
Không phải ông ta tốt bụng, mà là mảnh đất này là nơi ông ta từng xưng bá.
Sau này ông ta bị Hỗn Nguyên giết chết, một sợi tàn hồn của ông ta âm thầm chạy trốn. Mỗi ngày đều nghĩ về một ngày nào đó có thể trở về quê hương, rồi giết chết Hỗn Nguyên sau đó làm chúa tể của nơi này.
Dù mảnh đất này không còn là mảnh đất cũ, cũng không lớn bằng một nửa trước kia.
Nhưng đây là nền tảng của ông ta, ông ta đã xưng bá ở đây, ông ta vẫn còn chút tình cảm với mảnh đất này, nên ông ta không muốn vùng đất bởi vì chịu một đòn nặng nề của mình mà núi rung băng nứt, nước sông chảy ngược,sinh mạng thiệt hại.
Cảnh tượng như vậy là điều mà ông ta không muốn nhìn thấy.
Thống trị một lãnh thổ không có vật sống, thì thống trị có ích lợi gì?
"Ác Nguyên, ngươi nên dừng ở đây."
Lúc này Hỗn Nguyên từ trong hố sâu chui ra, hình như bị thương rất nặng, lưng đều còng cả xuống, khóe miệng có vết máu, khiến người lộ ra vẻ vô cùng yếu.
"Ha ha!"
Ma Tổ Ác Nguyên cười rộ lên: "Làm sao vậy? Sợ à?"
"Khi ngươi giết ta, ta đã cầu xin ngươi tha cho ta. Tại sao ngươi không tha cho ta? Bây giờ tính mạng của ngươi nằm trong tay ta. Khi thấy ngươi sắp chết, ngươi muốn ta dừng tay, để ngươi cứu ngươi, sao ngươi có thể vô sỉ vậy chứ? "
"Khi ngươi giết ta, ngươi không có chút nhân từ nào. Bây giờ ta muốn giết ngươi, ngươi lại muốn ta ngừng tay, ngươi nghĩ ta là đồ ngu sao?"
Ma Tổ thấy vô cùng nực cười.
Hỗn Nguyên Lão Tổ ho khan hai tiếng, yếu ớt nói: " Vì sao ta lại giết ngươi, ngươi biết rõ, ta không cần giải thích cho ngươi, chính ngươi lại quên mất rồi?"
Ác Nguyên khịt khịt mũi: "Đừng nói nhiều như vậy, ta chỉ biết lúc trước là ngươi giết chết ta, hiện tại ta cũng muốn mạng của ngươi!"
"Chết đi Hỗn Nguyên!"
Nói xong, Ma Tổ Ác Nguyên thúc giục một luồng năng lượng đen cuồng bạo, phóng về phía tổ tiên Hỗn Nguyên.
Rầm! ! !
Năng lượng quỷ dị xẹt qua, hư không vỡ vụn, trên không trung tràn đầy vết nứt dày đặc, toàn bộ thiên địa, bất kể nhìn lên từ nơi nào, không trung trong hư không đều vỡ vụn như kính cường lực, vô cùng kinh người!
Mặc dù Hỗn Nguyên bị thương, nhưng cơ thể khẽ chớp động liền né tránh được.
Vừa vặn lúc này Tôn Ngộ Không đi ngang qua, hắn ta bị năng lượng đen kí đánh trúng, ngay lập tức vỡ thành nhiều mảnh.
Cũng May con khỉ này bất tử bất diệt, sau khi bị đập nát hắn nhanh chóng khép lại nhục thân.
"Uy lực thật mạnh!"
Tôn Ngộ Không khiếp sợ không thôi.
"Đây hẳn là kiệt tác của Ma Tổ Ác Nguyên. Chỉ cần một cái chạm nhẹ đã có thể khiến lão tôn ta nổ tung. Thảo nào Bàn Cổ không dám tới, một giây liền bị giết chết, ai còn dám đến chứ? Cũng chỉ có kẻ bất tử như lão tôn mới dám tới. "
Thầm nghĩ như vậy, con khỉ tiếp tục tiến về phía trước.
Từng đám năng lượng màu đen không ngừng đập về phía hắn, khiến Tôn Ngộ Không sợ hãi đến mức không dám đi qua hư không. Hắn chạy xuống đất, sau khi thuận lợi đi qua thì chẳng mấy chốc đã đến hiện trường chiến đấu giữa Hỗn Nguyên và Ác Nguyên.
Chỉ thấy Hỗn Nguyên và Ác Nguyên đứng trong không trung chiến đấu với nhau, các luồng năng lượng không ngừng bay xẹt qua, ép hư không thành các mảnh vỡ, thậm chí giống nhưu còn ngửi được cả mùi của không khí.
Hít!
Tôn Ngộ Không thấy vậy liền hít vào một hơi lạnh.
Nhưng thấy Hỗn Nguyên Lão Tổ sắp không chịu nổi, bị mấy đám Ma lực bắn phá, miệng ói ra máu, Tôn Ngộ Không biết rằng nếu cứ tiếp tục chiến đấu như thế này thì Hỗn Nguyên Lão Tổ khôn bị đánh chết thì cũng tàn phế.
Vì vậy, hắn ta hét lên: "Này, quái vật đầu trâu, ngươi là Ma Tổ Ác Nguyên sao?"
“Con khỉ nhà ngươi sao dám cùng bản tổ nói chuyện, ngươi không sợ chết à?” Ác Nguyên cúi đầu xuống xem rồi tức giận hỏi.
Sinh vật cấp thấp này nói chuyện với ông ta khiến ông ta cảm thấy bản thân bị hạ giá.
Tôn Ngộ Không nói: "Ngươi đừng có xem thường lão tôn. Xet về bối phận, ta lại là sư thúc của ngươi đó!"
Ma Tổ Ác Nguyên nghe thấy vậy liền rất tức giận, hai luồng sáng đen đột nhiên bắn ra từ mắt ông ta, tấn công về phía Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không loé lên, tránh ánh sáng đen, nhưng ánh sáng đen kia giống như có thể theo dõi con người. Tôn Ngộ Không không có biện pháp phòng thủ nào, liền bị ánh sáng đen nổ tung thành nhiều mảnh.
"Ha ha!"
Đúng lúc đó Hồng Quân và đám ma soái ma tướng vừa chạy đến nơi này, thấy Tôn Ngộ Không bị nổ tung thành từng mảnh cugx không nhịn được cất tiếng cười to.
"Con khỉ ngang ngược! Ta đã sớm khuyên qua ngươi bảo ngươi theo ta, ngươi lại không chịu nghe, bây giờ biết sự lợi hại của Ma Tổ rồi chứ? Chỉ một ánh mắt của Ma Tổ liền có thế giết chết người trong giây lát, cũng chỉ có kẻ thoát khỏi tam giới không thuộc ngũ hành như ngươi mới không hề hấn gì, nếu không chỉ một ánh mắt này thôi cũng có thể tiêu diệt ngươi.” Hồng Quân đắc ý nói.
Tôn Ngộ Không khôi phục lại thân thể, tức giận vò đầu bứt tai.
"Ác Nguyên chết tiệt, sao ngươi dám ra tay với sư thúc ngươi như vậy? Trong lòn gnguowi còn nhớ đến câu tôn sư trọng đạo không hả?"
Ác Nguyên cau mày.
"Con khỉ này sao không đánh chết được? Miệng vừa thối, không được, nhất định phải giết con khỉ chết tiệt này!"
Ác Nguyên rất chán ghét Tôn Ngộ Không, đang định động thủ với Tôn Ngộ Không thì nghe thấy Hồng Quân nói: "Ma Tổ, hắn là con khỉ đá, được sinh ra từ một khe nứt trên tảng đá. Nó được sinh ra không có cha mẹ . Vì lý do này, hắn đã thoát ra khỏi Tam giới, nằm ngoài ngũ hành, hắn có sinh mệnh nhưng bất tử. Đừng lãng phí sức lực của ngươi đối phó hắn. "
Nghe được lời nói, Ác Nguyên lập tức bỏ ý định ra tay với Tôn Ngộ Không.
"Ha ha!"
Tôn Ngộ Không đắc thắng, chặn trước người Hỗn Nguyên Lão Tổ, không chút khách sáo nói với Ác Nguyên: "Sư điệt Ác Nguyên, khi nhìn thấy sư thúc lại không hành lễ, chẳng có chút lễ nghĩ gì cả, như thế là không được đâu!”
"Mau hành đại lễ với lão tôn đi, nếu không ta sẽ để cho sư phụ ngươi dạy dỗ ngươi. Ta nói cho ngươi biết nếu để sư phụ của ngươi tức giận thì cái mạng nhỏ của ngươi cũng không còn đâu.”
"Hả?"
Nguyên Ác cau mày.
"Sư phụ của ta? Ngươi nói cái này là có ý gì?"
Tôn Ngộ Không nói:"Sư phụ của ngươi Thánh Hư Thủy Tổ cũng là anh em với lão tôn ta, theo địa vị ngươi phải gọi lão tôn ta một tiếng sư thúc. Sư phụ ngươi còn chưa chết mà ngươi đã vội vàng giết sư huynh của mình, ngươi không sợ sư phụ ngươi tức giận lột da ngươi hay sao!"
Ác Nguyên nghe thấy thế cơ thể liền chấn động, không nhịn được khẽ lùi về sau hai bước, khuôn mặt kinh ngạc không dám tin hỏi:"Sư phụ ta Thánh Hư Thủy Tổ chưa chết còn là huynh đệ với ngươi?"
Ác Nguyên biết rõ sư phụ mạnh đến mức nào.
Mặc dù Hồng Mông đã bị phá hủy, sư phụ cũng đã đi vào cõi hỗn độn nhưng thực lực của sư phụ lúc đó mạnh hơn ông ta bây giờ rất là nhiều.
Sư phụ dùng cơ thể máu thịt thai nghén sinh linh của hỗn độn. Sư phụ đúng là chết rồi nhưng nhưng cũng chưa phải chết hoàn toàn cho nên ông ta nghi ngờ có khi nào sư phụ hồi sơ h hay không.
Nếu như sư phụ xuất hiện, chỉ cần mấy chiêu của người đã đủ khiến ông ta không chết thì cũng tàn phế, ông ta có thể không sợ được sao?
"Đúng vậy!" Tôn Ngộ Không kiêu ngạo nói:"Lão tôn ta đã giúp sư phụ ngươi không ít việc, quan hệ giữa ta và sư phụ ngươi cũng rất tốt. Nếu ngươi dám động chân động tay với lão tôn ta, cẩn thận không ta bảo sư phự ngươi đánh chết ngươi.”
Nguyên Ác nghe xong có chút sợ hãi.
Hắn ngay lập tức phóng thần niệm ra ngoài, thăm dò khắp Thiên Giới.
Không lâu sau, ông ta thu hồi lại thần niệm, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nhìn Hồng Quân, hỏi: "Núi Độc Long đâu? Sao lại không thấy núi Độc Long?"
Ông ta biết Thánh Hư Thuỷ Tổ được chôn cất tại núi Độc Long nên vừa rồi mới có suy nghĩ thăm dò xem đạo cốt của Thánh Hư Thuỷ Tổ có còn ở trong thánh thất tại núi Độc Long hay không. Nếu còn có nghĩa là con khỉ này nói dối ông ta. Nếu không còn có nghĩa sư phụ của ông ta đã sống lại.
Nhưng kết quả là ông ta không thấy núi Độc Long đâu cả.
Ông ta cực kỳ mất bình tĩnh và sợ hãi.
Ông ta sợ sư phụ thật sự sống lại, phá huỷ núi Độc Long.
“Đồ đệ thứ ba của Hỗn Nguyên- Bàn Cổ trời sinh có thần lực, sức mạnh kinh người, tu vi cũng không thấp, chỉ cần một nhát rìu liền có thể chém hỗn độn thành hai. Một nửa hỗn độn là Thiên Giới, còn một nửa khác bị Bàn Cổ đè dưới người hoá thành hàng ngàn hàng vạn tinh cầu nhỏ, tản ra khắp địa giới mênh mông. Núi Độc Long nằm ngay trong hàng ngàng hàng vạn tinh cầu nhỏ đó.” Hồng Quân trả lời.
Ác Nguyên lại hỏi: “Thế quan tài bằng ngọc ở trong núi Độc Long có bị mở ra hay không?”
“Quan tài bằng ngọc nào?” Hồng Quân khó hiểu hỏi.
Tôn Ngộ Không cười nói: "Sư phụ của ngươi đã đi ra khỏi quan tài ngọc, trong quan tài ngọc đã rỗng, ngươi Mau dừng lại đi, chờ sư phụ ngươi tới xử lý. Bằng không, nếu ngươi tiếp tục làm loạn, sư phụ ngươi sẽ tức giận, không chịu được mà tới xử lý ngươi, người liền toi đời.”.
Ác Nguyên nghe thấy vậy, thân thể khẽ run lên, sắc mặt khi trắng khi xanh.
Hắn vẫn rất sợ sư phụ.
Nếu là Sư phụ, ông muốn khôi phục tu vi cảnh giới Hỗn Độn sau đó giết hắn cũng không phải là chuyện gì khó.
“Ma Tổ, đừng nghe con khỉ này nói nhảm.” Hồng Quân nói: “Không nói đến Thánh Hư Thuỷ Tổ có phải thật sự ra khỏi quan tài ngọc rồi hay không, cho dù có ra thì chắc gì ông ta đã mạnh bằng ngài. "
"Đại đệ tử của Hỗn Nguyên là Thái Nhất đã đem tu vi của mình cho con khỉ này, nhưng tu vi khác của Thái Nhất hiện tại vẫn cao hơn ta. Có lẽ tu vi bây giờ của Thái Nhất chính là của Thánh Hư Thuỷ Tổ, sư phụ của Ma Tổ mà con khỉ này nói tới chắc chắn chín là đại đệ tử Thái Nhất của Hỗn Nguyên.”
"Thuộc hạ và Thái Nhất vừa mới đánh nhau một trận, tuy hắn có thể đánh bại thuộc hạ nhưng không thể giết thuộc hạ. Sau khi thuộc hạ tạo ra Ma Đạo, Thái Nhất cũng không phải là đối thủ của thuộc hạ, cho nên cho dù sư phụ của Ma Tổ có hoá thành Thái Nhất đi chăng nữa , cũng không đáng sợ như con khỉ kia nói, nếu hắn dám xuất hiện trước mặt Ma Tổ, ngài chỉ cần một búng tay là có thể giết chết hắn! "
"Có thật không?"
Ánh mắt Ma Tổ Ác Nguyên lập tức sáng lên, nói: "Ngươi không có nói dối bản tổ đấy chứ? Bản Tổ sư phụ Thánh Hư Thuỷ Tổ còn không có mạnh bằng ngươi khi dựng ra Ma đạo?”
"Đúng vậy!"
Hồng Quân gật gật đầu: "Nếu Ma Tổ không tin, có thể hỏi Ma soái và Ma tướng. Bọn họ đều là chứng kiến thuộc hạ đã giao chiến với Thái Nhất, cho nên bọn họ biết rất rõ."
Ngay lập tức, một Ma soái đứng dậy, ôm quyền nói: "Ma Tổ, Hồng Quân nói đúng. Mặc dù tên Thái Nhất khá mạnh, nhưng hắn ta chỉ mới ở cảnh giới Đại Đạo viên mãn và chưa đạt tới cảnh giới Phiêu Miểu, vậy Ma Tổ không cần phải sợ hãi! "
"Đúng vậy! Ma Tổ ngài không cần sợ hãi!"
Các ma soái ma tướng không ngừng xác nhận.
"Ha ha ha !!!"
Ma Tổ Ác Nguyên ngẩng đầu cười to: "Nếu là như vậy, vậy bản tổ còn sợ cái gì nữa chứ? Năm đó bản tổ vốn muốn lấy đạo xương của ông ta. Kết quả, tên Hỗn Nguyên này nhiều lần cản trở khiến quan hệ của hai chúng ta cũng ngày càng xấu đi, cuối cùng huynh đệ tương tàn.”
"Trong trận chiến đó là ta chủ quan nên mới để hắn thắng."
"Lần này, ta vô cùng cẩn thận, hắn liền thua."
"Thái Nhất ở đâu? Nói với cho bản tổ, chờ sau khi bản tổ giết chết Hỗn Nguyên, đoạt lại đạo cốt trên người Thái Nhất. Thực lực của bản tổ liền tăng lên, tại Thiên Ngoại Thiên tạo dựng ra địa bàn mới của chính mình.”