Mọi người đều sững sờ!
Họ chết lặng khi nhìn màn sương máu và bột mịn trong không khí.
Nhất là thế tử, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi mãnh liệt.
Ở trong mắt của thế tử thì Diệp Thiên còn trẻ như vậy anh ta vậy, tuy rằng so với anh ta tốt hơn, nhưng anh ta cảm giác được cũng là ở trong Thiên Huyền Cảnh, có thể lợi hại hơn mức nào?
Vì vậy, anh ta tràn đầy tin tưởng gọi đến quản gia Thái Hư Cảnh đại thành thì nhất định có thể giết chết Diệp Thiên, nhà họ Tiết cũng không dám cứu người từ tay của quản gia Ninh An Hầu.
Vì lý do này, anh ta tin rằng lần này Diệp Thiên nhất định phải chết.
Nhưng anh ta không ngờ Diệp Thiên lại khủng đến mức này, quả thật là làm cho anh ta bất ngờ!
“Tên mập mạp kia, nếu nhờ người trút giận thì nhất định phải kêu người ghê gớm một chút? Gọi như vậy một con kiến đến xử lý ba ta, ngươi coi thường ba ta quá rồi đúng đó?”
“Lần sau ngươi kêu người đến thì cũng kêu người lợi hại, cẩn thận người mà ngươi gọi đến bị ba ta biến thành bột phân.”
Đóa Đóa nói với vẻ nghịch ngợm.
Thế tử vừa nghe vậy thì cảm thấy phấn chấn.
“Chờ lần sau?”
Anh ta vui mừng khôn xiết.
Điều này có nghĩa là ba cô không dám giết anh ta sao?
Nghĩ đến đây, anh ta đột nhiên nổi giận đùng đùng hung hăng nói: “Các người cứ chờ đó cho ta, các người dù có cường đại đến đâu thì khi đã đắc tội với bổn thế tử rồi sẽ không sống nổi đến hừng đông!”
Dứt lời thì anh ta vẫy tay và dẫn mọi người đi.
Tiết Vĩnh Quý trở nên lo lắng ngay khi thấy thế tử rời đi.
“Diệp Thiên, cậu quá bốc đồng. Dù sao cậu cũng không thể đánh chết quản gia của Hầu gia. Cậu đánh chết quản gia của Hầu gia rồi, nếu Ninh An Hầu biết chuyện này thì nhất định sẽ đích thân ra tay. Lúc đó, không phải là chỉ đối với cậu, mà còn đối với nhà họ Tiết cũng là một đại nạn!”
Diệp Thiên vung tay, dáng vẻ đã nắm rõ trong lòng bàn tay nói: “Không sao, có ta ở đây thì không ai có thể đụng vào nhà họ Tiết của ông.”
Tiết Nghĩa Sơn không hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Diệp Thiên bình tĩnh như vậy.
“Ba à, anh Diệp vừa nhìn là biết không phải là một người bình thường, anh ấy có thể tạo ra những lá bùa tăng tốc mà ở đại lục Thiên Thánh không có. Điều đó cho thấy anh ấy thông minh như thế nào, vì thế anh ấy nói không có chuyện gì thì hẳn sẽ không có chuyện gì xảy ra. Chúng ta hãy nghe anh ấy thôi.” Tiết Nghĩa Sơn nói.
Tiết Vĩnh Quý thở dài: “Ba sợ rằng anh ấy thông minh sẽ bị thông minh hại.”
Và lần này.
Vụ giết quản gia Ninh An Hầu nhanh chóng lan ra khắp Vân Châu Thành với tốc độ cực nhanh.
“Trời ơi, đó là sự thật, quản gia hoàng của Ninh An Hầu đã bị giết trong nhà họ Tiết?”
“Đó là sự thật. Nhiều người đã nhìn thấy nó, quản gia Hoàng bay vào khoảng không, dường như muốn nghiền nát nhà họ Tiết và sau đó bị một nắm đấm đấm bay ra khỏi nhà họ Tiết, rồi hóa thành bột.”
“Trời ơi! Một cú đấm mà có thể đánh quản gia Hoàng ở Thái Hư Cảnh thành một bột mịn vậy chắc chắn phải có một Tiên Tôn ở Thái Hư Cảnh đại viên mãn ở nhà họ Tiết rồi đó!”
“Nhà họ Tiết xảy ra chuyện lớn rồi, dám giết chết quản gia Ninh An Hầu. Khi Ninh An Hầu trong cơn thịnh nộ, nhất định sẽ giẫm nát nhà họ Tiết trên mặt đất, như vậy không còn xa nữa nhà họ Tiết sẽ diệt vong!”
Đường phố, ngõ hẻm đều nói về điều này.
Trương phủ.
“Ha ha!”
Gia chủ Trương vô cùng vui vẻ.
“Không ngờ Nhược Vân lại có giá trị như vậy, sính lẽ mà chúng ta nhận được cũng đủ để nhà họ Tiết kiếm lời ngàn năm! Lãi lớn rồi! Lần này lãi thật đấy! Ha ha ha...”
“Ừ!”
Gia đình nhà họ Trương rất hạnh phúc.
“Nhược Vân, sau khi gả vào nhà họ Tiết, con nhất định phải nắm được trái tim của Tiết Nghĩa Sơn. Tốt nhất hãy giữ tiền bạc của cậu ta, để cậu ta giao hết tiền cho con, đừng để ba cậu ta quản lý. Mỗi năm con hãy gửi một ít về nhà mẹ để làm cho nhà mẹ đẻ càng thêm hưng thịnh có biết không?” Mẹ của Trương Nhược Vân dặn dò.
Trương Nhược Vân nói thầm: “Mẹ, nhà họ Tiết tặng sinh lễ nhiều như vậy. Nhìn toàn bộ nhân tộc thì ngoại trừ hôn lễ của hoàng tộc, cho dù là hôn lễ của gia đình quyền quý thì sính lễ cũng không có nhiều như vậy. Ít nhất trong ngàn năm này con chưa từng nghe thấy có người nào dâng sính lễ nhiều như vậy, nên hãy thấy đủ đi mẹ, đừng quá tham lam.”
“Con bé chết tiệt, ai mà ghét chuyện mình có quá nhiều tiền? Mẹ không đòi hỏi con đem về bao nhiêu tiền đâu, chỉ cần lấy một chút là được rồi, dù sao thì có còn hơn không mà?” Mẹ Trương Nhược Vân trừng mắt.
Trương Nhược Vân cong môi định nói gì đó.
“Thật không hay! Thật không hay rồi!”
Một gia đinh đột ngột chạy vào.
“Xảy ra chuyện gì?” Gia chủ Trương gấp gáp hỏi.
Người đó trả lời: “Ông chủ, nhà họ Tiết đã gây chuyện lớn rồi. Tiểu nhân đang đi mua rau ngoài đường thì nghe nói thế tử nhà họ Ninh An Hầu bị thương ở nhà họ Tiết, sau đó thế tử gọi quản gia của gia đình Hầu gia đến để trút giận cho mình, nhưng kết quả là quản gia họ đãbị đánh thành bột mịn nhà họ Tiết.”
“Cái gì!”
Nghe vậy, gia đình họ Trương giật mình.
“Lời ngươi nói là thật?” Gia chủ Trương kinh ngạc hỏi.
Người đó gật gật đầu: “Không có lửa làm sao có khói, đường phố ngõ hẻm đều đang nói về chuyện này, sẽ không phải giả đâu!”
“Hẳn là người họ Diệp kia đã làm chuyện đó!” Gia chủ Trươngnói: “Nhà họ Tiết kia không có ai là đối thủ của quản gia Hoàng. Người họ Diệp kia là Thái Hư Cảnh đỉnh phong, có lẽ anh ta đã gần đến mức đại viên mãn rồi nên chỉ một cú đấm là có thể biến quản gia Hoàng thành một bột mịn.”
“Khi quản gia Hoàng chết, Ninh An Hầu nhất định sẽ không từ bỏ. Không chỉ người họ Diệp chết, mà ngay cả nhà họ Tiết cũng sẽ bị liên lụy.”
“Vì vậy, chúng ta hãy nhanh chóng đến nhà họ Tiết để hủy cuộc hôn nhân giữa Tiết Nghĩa Sơn và Nhược Vân, nếu không ngay cả nhà họ Trương của chúng ta cũng sẽ phải chịu liên lụy!”
Nói đến đây, ông ta hét lên: “Mọi người tập hợp đến nhà họ Tiết với tôi!”
Rất nhanh sau đó, tất cả người nhà họ Trương đã được điều động và đến thẳng nhà họ Tiết.
Không lâu sau, họ đến nhà họ Tiết.
“Tiết Vĩnh Quý! Tiết Nghĩa Sơn! Ra ngoài cho tôi!”
Gia chủ Trương chủ hét lên.
Tiết Nghĩa Sơn chạy ra phòng khách thì nhìn thấy rất nhiều người đến từ nhà họ Trương, anh ta lập tức mỉm cười, làm ra vẻ vui lòng: “Người nhà họ Trương, mời vào nhà đi!”
“Không cần.”
Gia chủ Trương nói: “Tôi đưa người nhà họ Trương đến đây nói với cậu rằng tôi sẽ không gả Nhược Vân cho cậu. Về phần sính lễ thì sau khi đã đưa thì không thể lấy lại được. Cậu chỉ cần biết rằng cuộc hôn nhân đã không còn hợp lệ.”
Tiết Nghĩa Sơn nghe vậy liền lo lắng: “Tại sao ông lại trở mặt?”
Gia chủ Trương tức giận nói: “Cậu giết quản gia Hầu gia, Hầu gia có thể buông tha cho cậu sao? Kết thông gia với cậu? Nhà họ Trương tôi cũng không ngốc như vậy!”
Tiết Nghĩa Sơn cười nói: “Bởi vì chuyện này sao, gia chủ Trương nên bình tĩnh trước đi, anh Diệp sẽ giải quyết chuyện này.”
“Giải quyết? Giải quyết như thế nào?” Gia chủ Trương trừng mắt: “Ninh An Hầu là người hay dẫn binh đi đánh trận, tính khí rất táo bạo, ông ta không có ở nhà thì các người đã giết quản gia của ông ta. Khi ông ta biết được tin tức này thì còn có thể từ từ nói chuyện với các người sao?”
“Đừng ngây thơ nữa, với tính khí của Ninh An Hầu thì ông ta không chỉ giết người họ Diệp kia mà còn phá nát nhà họ Tiết của cậu. Chẳng lẽ cậu muốn con gái tôi gả cho một người đã chết sao? Cho dù cậu không chết, nhà họ Tiết cũng sẽ sụp đổ, chẳng lẽ cậu còn muốn con gái tôi ăn xin trên đường phố với cậu sao?”
“Ba, con nguyện ý cùng anh Nghĩa Sơn ăn xin trên đường.” Trương Nhược Vân nói.
“Con câm miệng!” Gia chủ Trương hét lớn: “Con không ngại mất mặt nhưng mà ba thì có, tôi nói cuộc hôn nhân này đã kết thúc rồi thì sẽ kết thúc, nếu con tiếp tục u mê không tỉnh thì ba sẽ chặt chân con!”
Ngay khi ông ta vừa nói xong thì một tiếng cười chế nhạo vang lên.
“Đừng có làm chuyện tuyệt tình quá, kẻo khi Nghĩa Sơn chúng tôi được sắc phong công tước thì ông lại chạy đến xin cậu ta cưới con gái nhà ông!”