Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hừm, Xiển Giáo các người đúng là bụng dạ hiểm ác, dám cả gan đến đánh lén ba em gái của Triệu Công Minh ta. May mà đúng lúc Triệu Công Minh ta tới thăm ba em gái, nếu không thì chắc ba người họ đã bị các ngươi bắt nạt thảm hại rồi. Mở to mắt ra xem ta tính món nợ này với ngươi thế nào đây.”

Triệu Công Minh rất tức giận. Triệu hồi hai mươi bốn viên Định Hải Thần Châu.

Chỉ nhìn thấy hai mươi bốn viên Định Hải Thần Châu này lơ lửng trên bầu trời, và mỗi một viên đều có màu xanh thẳm, giống như mắt của biển cả, có sóng lớn quay cuồng, vô cùng ngoạn mục và đồ sộ, khiến người ta không thể không trầm trồ.

Ngay khi hai mươi tư viên Định Hải Thần Châu được tung ra, nó đột nhiên bắn lên trời hai mươi bốn cột nước cao ngút trời, giống như một trời giáng lao thẳng về phía Thập Nhị Kim Tiên.

“Hãy cẩn thận. Đừng để bị tia nước bắn trúng!”

Quảng Thành Tử sợ đến mức hét lên.

Trong trận chiến Phong Thần lần trước, Triệu Công Minh chỉ dùng một Định Hải Thần Châu, một tia nước bắn lên người hắn ta, khiến hắn ta đã ngay lập tức ngã xuống đất, khiến hắn ta sợ hãi bỏ chạy.

Lần này lại có đến hai mươi bốn Định Hải Thần Châu đã được gọi ra, nếu thực sự bị bắn trúng, thì hắn ta sẽ bị bắn đến đâu cũng không biết được.

Nhưng dù cho hắn ta không sợ đến mức đó.

Nhưng nhìn thấy cột nước lần lượt bắn ra, mãnh liệt cuồn cuộn, dường như ẩn chứa sức mạnh hủy diệt trời đất, sợ tới mức Thập Nhị Kim Tiên lần lượt né tránh, tất cả không một ai dám đụng vào dù chỉ là mé ngoài của những tia nước!

Rầm rầm rầm!

Nhưng rất nhanh, dưới sự điều khiển của Triệu Công Minh, Xích Tinh Tử, Phủ Hoàng Long đạo nhân, and Thanh Hư Đạo Đức Chân Nhân, ba người này đã bị cột nước bắn trúng, trong nháy mắt đã bị văng xa ngàn dặm. Sau khi va vào một ngọn núi thì văng ngược trở lại, khiến cho thần hồn điên đảo.

Chín người còn lại đều sợ đến mức mặt tái nhợt lại.

Triệu Công Minh này thực sự có sức mạnh vô cùng khủng bố.

Chẳng trách sư thúc của bọn họ Lục Áp đạo nhân cũng bị ông ấy xử lý. E rằng Thập Nhị Kim Tiên không thể nào đánh lại một mình Triệu Công Minh!

“Chúng ta đã tính sai rồi, không ngờ rằng Triệu Công Minh lại ở đây. Thập Nhị Kim Tiên chúng ta đối phó với một mình Triệu Công Minh còn không nổi đừng nói là có thêm Tam Tiêu Nương Nương ở đây, chúng ta căn bản không thể đánh lại. Nếu không rút lui thì hậu quả sẽ rất thảm hại!”

Ngọc Đỉnh Chân Nhân lo lắng hét lớn, nhớ lại chuyện trong cuộc chiến Phong Thần lần trước hắn ta đã bị Triệu Công Minh hành hạ vô cùng thảm hại, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Mười hai vị Kim Tiên biết rằng nếu còn không đi thì sẽ không xong, nếu không rút lui thì sẽ bị Triệu Công Minh và Tam Tiêu Nương Nương giết chết, không còn cách nào khác bọn họ che chắn cho nhau, bỏ chạy trong sợ hãi.

“Có giỏi thì đừng chạy, ta sẽ giết hết các ngươi!”

Triệu Công Minh hét lên, ông ấy thực sự có khả năng đó. Nếu cứ tiếp tục đánh, sớm muộn gì ông ấy cũng giết hết tất cả bọn họ!

Không bao lâu sau khi Thập Nhị Kim Tiên chạy trốn, Kim Linh Thánh Mẫu đã đến, nhưng chỉ nhìn thấy xung quanh là đóng đổ nát, dấu vết giao tranh rất rõ ràng, liền nói: “Mười Thập Nhị Kim Tiên của Côn Luân có tới đây phải không?”

“Đúng vậy, đại sư tỷ. Nhưng chúng đã bị bốn huynh đệ ta đánh chạy rồi.” Triệu Công Minh nói.

Kim Linh Thánh Mẫu mừng rỡ nói: “Cũng may là sư tôn của chúng ta biết được trước âm mưu của bọn chúng từ phía Trấn Nguyên Đại Tiên, nếu không hôm nay Tiệt Giáo của chúng ta sẽ bị thương vong nặng nề rồi.”

“Cũng không biết bên phía đại sư huynh thế nào rồi.”

Tam Tiêu Nương Nương đồng thanh hỏi.

Ngay khi bọn họ dứt lời, giọng nói của Đa Bảo đạo nhân truyền đến.

“Bọn ta cũng rất tốt, đã đánh cho Nhiên Đăng đạo nhân và Vân Trung Tử sợ hãi chạy mất.”

“Ha ha ha!”

Sư huynh đệ bọn họ cười sảng khoái.

“Chúng ta đi đến Nam Chiêm Bộ Châu thôi. Cùng Thiên Đình đánh thêm một cuộc chiến Phong Thần mới. Lần này chúng ta phải cho bọn họ biết tay, lập lại một trật tự mới cho Thiên Đình. Khiến cho bọn họ ngay cả tiên ban cũng không vào được.” Kim Linh Thánh Mẫu nói.

Kết quả là, sư huynh đệ bọn họ dẫn theo người ngựa hướng thẳng đến Nam Chiêm Bộ Châu.

Cuộc tấn công chớp nhoáng do Khương Tử Nha khởi xướng, chỉ tiêu diệt được một đám tôm tép của Tiệt Giáo, có thể nói đã thất bại.

Lúc này, trong long trướng ở núi Trì Quang.

Ngọc Đế và những người khác đang hồi hộp chờ đợi kết quả của cuộc tấn công chớp nhoáng lần này.

Ngay sau đó, Lý Tịnh cùng Xích Cước Đại Tiên đi vào, Lý Tịnh nói: “Bẩm tấu Ngọc Đế, đã chém đầu Sùng Hắc Hổ!”

“Tốt!”

Ngọc Đế tỏ vẻ vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng có tin vui truyền đến.

Ngay sau đó, Phong Đô Đại Đế cũng đến, báo cáo: “Bẩm tấu Ngọc Đế, Hoàng Phi Hổ đã bị thần ban rượu độc giết chết.”

“Tốt lắm!”

Tiếp theo, lại thêm một vài tin vui khác truyền vào long trướng.

“Ha ha ha!”

Nghe được những tin tức tốt này, Ngọc Đế cùng những người khác đều cười nghiêng ngả, tất cả các chư tiên đều khoa trương tán dương Khương Tử Nha.

“Cuộc tấn công chớp nhoáng này của Thái Công thực sự rất hiệu quả, đánh cho bọn chúng chạy không kịp!”

“Đúng thế. Thái Công không hổ là Thái Công, quét sạch tàn dư của Tiệt Giáo, sau đó sẽ chỉ huy Nam Chiêm Bộ Châu, chúng ta sẽ dễ dàng đánh thắng trận này thôi!”

“Dường như ta đã nhìn thấy thắng lợi trước mắt rồi.”

Bọn họ vô cùng vui mừng, thì Độ Ách Chân Nhân và Huyền Đô Đại Pháp Sư bước vào trong long trướng một cách chật vật.

“Hai vị phải chịu khổ rồi, mau ngồi xuống đi.” Thái Bạch Kim Tinh lập tức tiến lên, trên mặt nở nụ cười, thầm nghĩ đối phó với Kim Linh Thánh Mẫu là một chuyện vô cùng khó, hai vị lão nhân gia nhất định đã rất mệt rồi.

Không ngờ, Huyền Đô Đại Pháp Sư đẩy Thái Bạch Kim Tinh ra và kể khổ với Ngọc Đế: “Kim Linh Thánh Mẫu này, thế mà lại giữ Hỗn Nguyên Kim Đấu của Thông Thiên Giáo Chủ trong người, hai huynh đệ bọn ta suýt chút nữa đã chết trong tay của bà ấy rồi, hành động lần này đã thất bại, có thể quay về được đã là may mắn lắm rồi.”

“Cái gì!”

Nghe vậy, nụ cười của Ngọc Đế và những người khác đều cứng lại, sắc mặt đều suy sụp.

Sắc mặt của Khương Tử Nha cũng kẻ thay đổi, nhưng vẫn là bình tĩnh nói: “Một Kim Linh Thánh Mẫu không chết cũng không thể trở mình được, chờ một chút nữa xem.”

Mọi người chỉ có thể đặt hy vọng của mình vào Nhiên Đăng đạo nhân, Vân Trung Tử, và Thập Nhị Kim Tiên, còn có Câu Trần Đại Đế và Trường Sinh Đại Đế, chỉ cần bọn họ có thể thành công, thì không việc gì phải sợ Kim Linh Thánh Mẫu kia.

Lúc này, Câu Trần Đại Đế đã trở về.

“Thế nào?” Ngọc Đế khẩn trương hỏi.

Đại đế Câu Trần Đại Đế nói: “Mẹ nó, chuyến này về tay không rồi, Vô Đương Thánh Mẫu hoàn toàn không cơ ở đạo tràng của bà ấy, không có một ai cả ở đó.”

Mọi người đều không nói nên lời.

Sau đó, Trường Sinh Đại Đế cũng trở lại và báo cáo: “Ngọc Đế, Quy Linh Thánh Mẫu không ở trong đạo tràng của bà ấy, thần cũng ra về tay không rồi.”

Mọi người đều cứng họng.

Lúc này, Nhiên Đăng đạo nhân và Vân Trung Tử đã quay trở lại.

“Hai vị sư huynh thế nào rồi?” Khương Tử Nha bắt đầu không còn bình tĩnh nữa.

Nhiên Đăng đạo nhân tức giận nói: “Quy Linh Thánh Mẫu và Vô Đương Thánh Mẫu đã ở chỗ của Đa Bảo đạo nhân. Ba người họ liên thủ lại, hai huynh đệ ta thực sự không thể nào đánh lại, nên chỉ đánh rút về đây.”

Mặt Khương Tử Nha tối sầm lại.

Ngọc Đế ngồi trên ngai vàng xụi lơ.

Lúc này Thập Nhị Kim Tiên cũng chật vật quay lại, vừa nhìn thấy bộ dạng của bọn họ ai cũng lạnh gáy.

Không ngoài dự kiến, bọn họ cũng đã thất bại.

Quả nhiên, chợt nghe Quảng Thành Tử nói nói: “Triệu Công Minh ở cùng chỗ với Tam Tiêu Nương Nương, dùng hai mươi bốn Định Hải Thần Châu tấn công chúng tôi, lại có thêm sự trợ giúp của Tam Tiêu Nương Nương, chúng ta căn bản không phải là đối thủ của họ, vì vậy chúng tôi đánh rút lui, hơn nữa còn có mấy người đã bị thương.”

Trong long trướng chỉ còn một màn tĩnh mịch.

Mọi người đều im lặng như tờ.

Bọn họ cũng không biết nên nói thế nào bây giờ.

Chỉ giết được có mấy chục con tôm tép, thì dùng cái rắm à!

“Thái Công, xem ra bọn họ đã biết trước sẽ có một cuộc tấn công bất ngờ từ chúng ta, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Kết quả này đã xem như là nhẹ nhất rồi. Nếu bọn họ bố trí mai phục, e rằng chúng ta không còn cơ hội quay về nữa.”

Khương Tử Nha gật đầu nói: “Cũng không bất ngờ gì, nhất định là nhớ có Địa Thư nên Trấn Nguyên Tử đã biết được cuộc tấn công này của chúng ta, nên đã thông báo Thông Thiên Giáo Chủ báo trước cho đệ tử, cho nên mới có kết quả này.”

Ngọc Đế và các vị thần bất tử lần lượt gật đầu.

“Vậy thì hành động của chúng ta đều nằm trong tầm kiểm soát của Trấn Nguyên đại tiên, làm sao chúng ta có thể đánh trận này đây?”

Câu Trần Đại Đế vô cùng nóng nảy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK